Về việc Lâm Ngữ tới châu Âu học chuyên sâu, cả viện nghiên cứu Hải Đô và đại học Bắc Thành đều góp phần thúc đẩy. Bởi vậy trước khi đi, Lâm Ngữ còn phải qua Bắc Thành xử lý vài thủ tục.
Lúc cậu tìm Giang Hoài Tả xin chữ ký còn nộp thêm đơn xin nghỉ đông.
Giang Hoài Tả: “Hôm nọ thầy thấy ghi chú xin nghỉ của con, con vẫn tới Hoài Sơn đúng không?”
“Vâng ạ.” Lâm Ngữ đáp.
“Ừm, A Ngữ, lần trước thầy nói với con rồi, thái độ của con cũng rõ ràng, vậy nên thầy không đề cập thêm nữa. Chỉ là con phải biết Lạc Tân Cổ luôn có đường lui, dù thế nào thì gia đình vẫn sẽ bảo vệ nó, con không có nhiều lựa chọn như nó.” Giọng Giang Hoài Tả ôn hòa.
Lâm Ngữ không trả lời.
Giang Hoài Tả thở dài, ký tên vào đơn phê duyệt.
“Từ hôm nay, thầy xem như không biết gì hết, cũng không nói với bất cứ ai, bên phía ba Lạc Tân Cổ thầy không đề cập thêm gì.” Giang Hoài Tả nói nhẹ nhàng, “A Ngữ, con phải giữ gìn sức khỏe, như vậy thầy mới yên tâm, con hiểu chưa?”
Lâm Ngữ thấy hơi chua xót, nhận lấy đơn phê duyệt.
“Con khiến thầy phiền lòng rồi.” Lâm Ngữ nói nhỏ.
Giang Hoài Tả vỗ tay cậu: “Đi đi.”
Thứ bảy, Lâm Ngữ kéo vali về Bắc Thành cùng Tô Mộng.
Tô Mộng về đại học Bắc Thành để giúp Giang Hoài Tả hoàn thành nốt chuyên đề, trùng hợp Lâm Ngữ cũng tới đó nên cả hai làm bạn suốt chuyến đi.
Lên cao tốc, Tô Mộng bắt đầu tán gẫu: “A Ngữ, vị kia nhà em lại ra nước ngoài à?”
“Vâng, anh ấy tham gia giao lưu âm nhạc, tuần sau sẽ về Bắc Thành.”
“Ồ, chẳng phải mấy ngày nữa hay sao.” Tô Mộng tính toán, “Thế là vừa lúc em xong việc, bước vào kỳ nghỉ đông luôn.”
“Vâng, chúng em sẽ tới Hoài Sơn.” Lâm Ngữ giải thích thêm.
“À à à.” Tô Mộng vỗ tay cậu, cảm thán, “Đây là cặp đôi đang trong giai đoạn cuồng nhiệt nhỉ, không bao giờ muốn chia xa, em nghỉ đông cũng kéo anh ta theo, anh ta vậy mà đồng ý luôn.”
Lâm Ngữ đẩy mắt kính, không đáp lại.
Tô Mộng nhìn Lâm Ngữ, hơi suy tư, gõ nhẹ chiếc nhẫn bạc nơi ngón tay cậu, dán lại gần nói bên tai cậu: “Đàn em của chúng ta là seme hay uke nhỉ?”
Lâm Ngữ nghe không hiểu, nhíu mày nhìn Tô Mộng.
Giọng Tô Mộng càng nhỏ hơn: “Tức là… lúc hai người ở bên nhau, em ở phía trên hay là…”
Tô Mộng suy ngẫm một lúc lâu mới hiểu ý Tô Mộng, ánh mắt nhất thời bất động.
Một lát sau, cậu mới mở miệng: “Chị à, chúng em còn chưa…”
Tô Mộng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lâm Ngữ: “Không phải chứ, hai người ở cùng nhau từ bao giờ rồi, vẫn chia phòng ngủ á?”
Một tay Lâm Ngữ đặt lên tay dựa, tay còn lại đẩy gọng kính: “Chỉ là ngủ cùng nhau, không làm gì khác, bởi vết thương anh ấy chưa lành hẳn…”
Biểu cảm của Lâm Ngữ bình tĩnh tự nhiên như thể đang nói “Hôm nay vốn nên có một bữa no nê nhưng khẩu vị tôi không tốt nên chỉ uống một bát cháo.”
Tô Mộng ôm trán: “Thật ngây thơ, chị còn định hóng hớt một chút, nào ngờ người cần tỉnh táo là chính mình.”
Lâm Ngữ nghe vậy thì quay đầu nhìn cô rồi cúi đầu suy tư, hỏi: “Chị ơi, chị dạy em chút được không?”
Tô Mộng ngẩn ngơ, quay đầu tròn mắt nhìn Lâm Ngữ: “Em muốn chị dạy cái gì?”
Lâm Ngữ lại đẩy mắt kính, đây là động tác cậu thường làm mỗi khi căng thẳng. Câu nói xấu hổ kia đã tiêu tốn tám mươi phần trăm sức lực của cậu, hai mươi phần trăm còn lại dùng để duy trì sự vận động của não bộ.
“Bởi vì anh Lạc… nhìn qua rất có kinh nghiệm. Kỹ năng hôn cũng tốt hơn em rất nhiều.” Giọng điệu Lâm Ngữ hơi chán nản, “Em nghĩ nếu đến ngày đó, em không nên quá vụng về, ít nhất học tập trước một chút.”
Khóe miệng Tô Mộng run rẩy: “Tiến sĩ Lâm của chị ơi, em cho rằng đây là kỳ thi hay sao, còn so sánh ai mạnh ai yếu hơn. À không đúng, không đúng, trọng điểm không phải ở đấy. A Ngữ, chị hỏi thật, em… trước kia em chưa từng xem… ừm mấy video giáo dục thứ ấy sao?”
“Không ạ.” Lâm Ngữ trả lời dứt khoát.
Tô Mộng ngạc nhiên hơn: “Thế này phải trách Giang tư bản, ngày thường áp bức em quá đáng, A Ngữ của chúng ta chỉ biết vùi đầu đọc sách, học tập, nghiên cứu khoa học, không có thời gian tìm kiếm niềm vui.”
Lâm Ngữ vẫn nhìn cô.
Tô Mộng thấy đổi chủ đề không thành công, đành căng da đầu tiếp tục thảo luận: “Ừm… Ừm… nam nữ không giống nhau, giống như giữa đàn ông các em cũng không giống nhau, ừm… cái này…”
Lâm Ngữ nhận ra Tô Mộng khó xử: “Em vẫn nên tự lên mạng tra thôi.”
Tô Mộng bất động – lên mạng tra? Trên đó có bao nhiêu thứ lung tung hỗn loạn, nếu Lạc Tân Cổ biết cô dạy Lâm Ngữ mấy thứ kì lạ…
Cô vội ngăn cản: “A Ngữ, đừng lên mạng tra, à… thật ra hai người các em thương lượng với nhau cũng được.”
“Thương lượng? Em với anh Lạc?”
Tô Mộng mặt không cảm xúc gật đầu: “Đúng vậy, không sai, đúng là như vậy.”
Lâm Ngữ nhăn mặt: “Nhưng mà như thế không phải anh ấy sẽ phát hiện ra em không hiểu gì hết, là tay mơ không có kinh nghiệm à?”
Tô Mộng trả lời: “Đương nhiên là không, em tin chị đi, Lạc Tân Cổ nhất định sẽ không có cái nhìn không tốt với em chỉ bởi vì chuyện này. Ngược lại, anh ta hẳn sẽ rất vui nếu được trao đổi trực tiếp với em.”
Nói xong, Tô Mộng chột dạ đeo tai nghe lên, nhắm mắt nghe nhạc không nhìn Lâm Ngữ nữa.
Bọn họ tới Bắc Thành lúc sẩm tối.
Tô Mộng nói có việc cần tới phòng giáo vụ nên vội vàng kéo vali rời đi.
Lâm Ngữ mơ hồ cảm thấy đàn chị hơi kỳ lạ song không hỏi thêm gì.
“Reng… reng…”
Chuông điện thoại vang lên.
Lâm Ngữ lấy ra, trên màn hình là hai chữ Giang Ninh.
Cậu kết nối: “Ninh Ninh.”
“Anh Lâm Ngữ!” Giọng nói hoạt bát của Giang Ninh truyền vào tai, “Em nghe ba bảo anh tới Bắc Thành rồi!”
Lâm Ngữ quay đầu nhìn cổng trường đại học: “Ừ, anh vào trường rồi, vừa mới tới cùng chị không lâu.”
“Mau mau mau, anh tới khu A tòa số 4 phòng 313 nhé!” Giang Ninh vô cùng hưng phấn, “Em thuê một phòng họp rồi, đang chờ anh đấy.”
Lâm Ngữ không hiểu gì: “Chờ anh?”
“Nhiệm vụ cuối kì ạ! Bộ môn xã hội học, yêu cầu phỏng vấn một nhân vật, em vắt óc hồi lâu, chợt nhớ tới nếu phỏng vấn anh có thể lấy được điểm A+ luôn! Anh là nhân vật nổi tiếng của trường chúng ta mà!” Giang Ninh nói liền một mạch, “Sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu, chỉ một tiếng, à không… nửa tiếng thôi!”
Lâm Ngữ vội nói: “Đừng vội, bây giờ anh qua.”
Lâm Ngữ cất vali vào ký túc xá tạm thời sau đó đi tới tòa số 4.
Cậu đẩy cửa phòng 313, bên trong là một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa ngậm kẹo m út đang chuyên tâm gõ máy tính.
Thấy cậu vào, hai mắt cô sáng ngời: “Anh Lâm Ngữ!”
Lâm Ngữ nhìn cô: “Ninh Ninh.”
Giang Ninh cầm một xấp tư liệu đặt mạnh lên bàn, hai mắt phát sáng: “Bắt đầu thôi anh Lâm Ngữ, chúng ta không lãng phí một phút giây nào.”
Vấn đề Giang Ninh chuẩn bị rất tinh tế, từ cuộc sống khi còn nhỏ đến việc học tập và làm việc mấy năm nay, mỗi vấn đề đều chi tiết.
“Cuối cùng là về tình cảm…” Giang Ninh ngậm kẹo m út, nhăn mày, “Anh Lâm Ngữ, chỗ này em điền “không” luôn nhé, anh độc thân bao nhiêu năm rồi, không có gì để viết hết.”
Lâm Ngữ đang định mở miệng bỗng thấy tầm mắt Giang Ninh dừng lại.
“Nhẫn?!” Giang Ninh như thể phát hiện ra châu lục mới, giật mình chỉ vào ngón tay Lâm Ngữ, “Ngón áp út tay phải… Trời ơi, anh Lâm Ngữ, anh có bạn gái rồi?”
Không có bạn gái, nhưng bạn trai thì có một.
Lâm Ngữ suy nghĩ nên trả lời Giang Ninh thế nào lại thấy cô rưng rưng chực khóc.
Lâm Ngữ: “… Ninh Ninh?”
“Thật không dễ dàng.” Giang Ninh hít mũi, “Em còn tưởng lấy tính tình của anh Lâm Ngữ sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, em quá vui mừng, bao giờ có dịp anh dẫn chị dâu tới gặp em với nhé.”
Lâm Ngữ: “…”
Nếu Giang Ninh thấy bạn trai của cậu, có khi không chỉ vui mừng mà còn khiếp sợ ấy chứ.
Vừa vặn lúc này ngoài cửa phòng 313 có người gọi vọng vào: “Anh Lâm Ngữ vừa đến ở tầng ba đúng không? Thông tin đăng kí của anh chưa hoàn thiện.”
Lâm Ngữ nghe vậy thì đứng lên, nói với Giang Ninh: “Em chờ một lát, anh ra xem sao.”
Giang Ninh gật đầu.
Lâm Ngữ đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Ngữ vừa đi không lâu thì điện thoại cậu đổ chuông.
Lâm Ngữ vòng sang đầu bàn bên kia, nói với ra ngoài cửa: “Anh Lâm Ngữ, anh có điện thoại!”
Lâm Ngữ đang điền nốt thông tin, không ngẩng đầu mà đáp lại luôn: “Em nhận giúp anh đi, anh vào ngay đây.”
“Vâng.” Lúc này Giang Ninh mới cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Trên màn hình hiển thị tên người gọi – “Lạc Tân Cổ”.
Ngón tay đang định chạm vào bỗng cứng đờ giữa không trung, cô nhìn chằm chằm với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ninh Ninh, nhận giúp anh!” Lâm Ngữ cho rằng Giang Ninh không nghe thấy nên tăng âm lượng.
Giang Ninh cắn môi, ấn nhận cuộc gọi.
“A Ngữ.” Đầu dây bên kia là giọng Lạc Tân Cổ, dịu dàng lại dễ gần.
Giang Ninh không hé răng.
“A Ngữ, em có đang nghe không?” Lạc Tân Cổ lặp lại.
“Lạc… xin chào ngài Lạc.” Giang Ninh nói.
Bầu không khí trở nên kì lạ.
Qua hồi lâu, giọng Lạc Tân Cổ chậm rãi truyền tới: “Cô là?”
“Em là Giang Ninh, em là… đàn em của anh Lâm Ngữ, con gái Giang Hoài Tả ạ.” Giang Ninh chọn một từ tương đối thích hợp, giọng ngày càng nhỏ, “Ngài Lạc, anh từng nghe ba nói về em chưa ạ?”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Phiền quá, nếu hiện tại Lâm Ngữ không tiện nghe điện thoại, lát nữa tôi gọi lại.”
Nếu Giang Ninh không nghe nhầm, giọng Lạc Tân Cổ bớt dịu dàng đi rất nhiều.
“À, anh Lâm Ngữ sắp vào rồi, anh ấy ra ngoài điền nốt thông tin, anh… Anh chờ một lát, một lát thôi.” Giang Ninh căng thẳng, liên tục nhìn ra ngoài.
Cuối cùng Lâm Ngữ đi vào: “Ninh Ninh, ai đấy?”
Giang Ninh đưa điện thoại cho cậu.
“A Ngữ, em ở Bắc Thành?” Lạc Tân Cổ mở miệng.
Lâm Ngữ ngẩn ra: “Anh Lạc, em tưởng anh vẫn đang làm việc.”
“Nghỉ ngơi giữa giờ.” Lạc Tân Cổ nói.
Lâm Ngữ mím môi đẩy gọng kính: “Em chưa nói với anh là em tới đây rồi bởi sợ quấy rầy anh, không ngờ anh lại gọi tới.”
“Không sao cả, là anh gọi đến không đúng lúc. Nếu biết là anh, em hẳn sẽ không nhờ Ninh Ninh nhận giúp đâu nhỉ.” Lạc Tân Cổ nói.
Nghe thấy anh xưng hô “Ninh Ninh”, nội tâm Lâm Ngữ hẫng lại, cảm thấy không ổn. Dựa vào những suy nghĩ vi diệu của Lạc Tân Cổ, không chừng lại nghĩ linh tinh đến mức nào rồi.
“Anh Lạc…” Lâm Ngữ định giải thích.
“Em bận trước đi, anh chỉ báo một tiếng, thứ hai tuần sau anh tới Bắc Thành.” Lạc Tân Cổ bình tĩnh, “Chờ em hết bận anh sẽ gọi lại.”
Điện thoại vang lên tiếng tút kéo dài.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tân Cổ cúp máy trước.
“Anh Lâm Ngữ, anh quen Lạc Tân Cổ ạ? Nghe giọng điệu có vẻ rất thân thiết.” Giang Ninh đứng trước mặt cậu cẩn thận hỏi.
Lâm Ngữ chợt cảm thấy bất lực: “Ừ, rất thân thiết.”
Giang Ninh kéo tóc đuôi ngựa của mình, nét mặt vui mừng: “Anh Lâm Ngữ, nhà em và nhà họ Lạc có quen biết, nhưng em với con cháu bên đấy không liên hệ gì với nhau cả. Em rất thích Lạc Tân Cổ, vẫn luôn muốn phương thức liên lạc với anh ấy, anh Lâm Ngữ có thể giúp em không?”
Lâm Ngữ nhìn Giang Ninh một lát rồi thở dài.
Cậu giơ tay xoa đầu cô: “Không được.”
Giang Ninh hoang mang: “Vì sao ạ?”
Lâm Ngữ: “Chẳng phải em muốn gặp chị dâu hay sao, là anh ấy đó.”
~Hết chương 28~
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Ninh: Em sẽ không tranh giành chị dâu với anh đâu, anh Lâm Ngữ yên tâm!
Lạc Tân Cổ: Ai là chị dâu?
Lâm Ngữ im lặng đẩy gọng kính.