Sapporo là thành phố quan trọng của Hokkaido, tuy không phồn hoa như Osaka nhưng vẫn có cao ốc san sát, khác hẳn với vùng quê bên cạnh sân bay.
Buổi biểu diễn sẽ bắt đầu sau ba tiếng nữa, dàn nhạc đang luyện tập ở cánh gà. Lạc Tân Cổ đẩy cửa bước vào, ánh mắt mọi người đồng thời đổ dồn lên người anh.
Người ngồi ở vị trí đàn vĩ cầm bên tay phải đứng dậy đi về phía anh: “Tiểu Cổ, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Lạc Tân Cổ tiến lên bắt lấy bàn tay đang giơ ra: “Anh Kỳ, đã lâu không gặp.”
Nghệ sĩ vĩ cầm tên là Kỳ Mộc, lớn hơn Lạc Tân Cổ mười lăm tuổi, xem như là tiền bối của anh ở học viện âm nhạc, hôm nay hắn là tay vĩ cầm chính của dàn nhạc.
“Hôm nay em đàn bốn khúc nhỉ?” Kỳ Mộc hỏi.
“Đúng vậy, trong đó có một khúc độc tấu.” Lạc Tân Cổ đáp, “Em chọn một bản của Liszt.”
“Hung số 2?”(1)
(1)
Lạc Tân Cổ cười: “Quả nhiên anh hiểu em.”
“Thôi đi, oắt con nhà cậu đừng câu nệ với anh.” Kỳ Mộc trêu ghẹo, quay người bàn bạc với nhóm vĩ cầm đôi câu rồi gọi Lạc Tân Cổ, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài một lát.”
Lạc Tân Cổ nhận lời, theo Kỳ Mộc ra sảnh lớn, vào thang máy, lên tầng thượng.
“Ồ.” Kỳ Mộc cảm thán, “Gió to ghê.”
“Đã sang thu rồi.” Lạc Tân Cổ tiếp lời.
Kỳ Mộc đứng bên cạnh lan can, thò tay vào túi rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay quơ quơ trước mặt Lạc Tân Cổ.
Lạc Tân Cổ không nhận cũng không từ chối, chỉ mỉm cười: “Anh Kỳ, anh biết em không hút thuốc.”
Kỳ Mộc thu tay lại: “Anh muốn hỏi lâu rồi, ba năm trước cậu cả nhà họ Lạc đột nhiên thay đổi tính tình, từ một ngôi sao giỏi giao tiếp trở nên nho nhã lễ lộ cách người ngàn dặm. Biến hóa lớn như vậy chắc hẳn có nguyên nhân đúng không?”
Lạc Tân Cổ vẫn mỉm cười, không trả lời.
Một gương mặt như trong lá bài Poker.
Kỳ Mộc rít một hơi thuốc, ánh mắt chuyển về phía nắng chiều nơi chân trời: “Nghe nói cậu tranh thủ thời gian về nước một chuyến, trước đó còn từ chối một buổi biểu diễn hữu nghị, có phải người mà cậu ngày nhớ đêm mong xuất hiện rồi không?”
Lúc này Lạc Tân Cổ không hề chần chừ: “Đúng vậy.”
Câu trả lời hết sức dứt khoát.
Kỳ Mộc sững người, giọng điệu trầm xuống: “Tôi còn tưởng rằng trước đây cậu chỉ nói qua loa lấy lệ cho xong.”
“Không phải, anh Kỳ, trước giờ em luôn tôn trọng anh.”
“Thôi đi đại thiếu gia, dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn này hữu dụng với người khác chứ anh thì không.” Kỳ Mộc nhíu mày dập thuốc, tiện tay ném vào thùng rác ở sân thượng.
“Anh đây lớn hơn cậu mười mấy tuổi còn như mấy thằng nhóc theo đuổi cậu không bỏ, không biết xấu hổ lắc lư bên cạnh cậu, ngoài mặt cậu cung cung kính kính, không chừng trong lòng đang cười nhạo anh thì có.”
“Ở Paris em đã từng nói với anh, anh cho em rất nhiều chỉ dẫn trên con người âm nhạc, anh là đàn anh của em. Nhưng tình cảm và một số thứ khác không thể xem là một, nếu ngoài âm nhạc chúng ta không có tiếng nói chung thì Tân Cổ xin cáo từ.” Lạc Tân Cổ từ tốn nói xong, gật đầu định rời đi.
“Đứng lại.”
Lạc Tân Cổ dừng chân, quay đầu: “Đàn anh, còn có việc gì sao?”
“Anh có vài vấn đề muốn hỏi, hỏi xong là thôi, sau này sẽ không nhắc lại những chuyện cậu không muốn nghe nữa.” Kỳ Mộc nói.
Lạc Tân Cổ không đáp lại.
“Người đó ở trong giới à?”
“Không phải.”
“Vậy cậu hứng thú với người ta hẳn không phải từ phương diện âm nhạc.” Một tay Kỳ Mộc nắm lấy lan can, “Quan hệ hiện tại giữa hai người chắc tốt lắm.”
“Đúng vậy.”
“Nói dối.” Sắc mặt Kỳ Mộc lạnh lùng, “Mỗi lần cậu nói dối đều cười nhưng ánh mắt không cười, lần sau muốn nói dối thì nhắm mắt vào.”
Lạc Tân Cổ hắng giọng: “Em không nói dối, chỉ là tình huống bây giờ khá phức tạp, em ấy còn chưa chấp nhận em hoàn toàn.”
Kỳ Mộc trừng mắt: “Lạ ghê, trên đời này còn có người khiến Lạc Tân Cổ phải mở miệng theo đuổi ấy hả.”
Lạc Tân Cổ day huyệt thái dương.
“Anh lanh mồm lanh miệng, không thì hỏi cậu mấy thứ này làm gì.” Kỳ Mộc nói, “Chỉ là Tiểu Cổ à, cậu đừng theo đuổi được rồi lại bội tình bạc nghĩa, chẳng phải đám con nhà giàu các cậu am hiểu đùa bỡn lòng người nhất hay sao, hiện tại cậu chưa chiếm được thì còn xem người ta là bảo bối hay vật nuôi quý hiếm, đến khi chán rồi…”
Lạc Tân Cổ bật cười: “Nếu có thể xem là vật nuôi thì càng tốt, em muốn nhét em ấy vào túi, đi đâu cũng mang theo.”
Kỳ Mộc hừ một tiếng.
“Chỉ là em ấy sẽ không bằng lòng làm vật nuôi, em ấy giỏi hơn em nhiều.” Lạc Tân Cổ nói, ánh mắt càng thêm dịu dàng, “Em ấy đã được chú định không bị ai chi phối, giống như… ánh trăng.”
Thấy anh dùng từ như vậy, Kỳ Mộc nhướng mày: “Ánh trăng? Sao thế, tính cách người ta lạnh lùng lắm à?”
“Không, em ấy rất tốt, vừa ấm áp vừa chói mắt.”
Kỳ Mộc hứng thú: “Hình dung này của cậu không phải ánh mặt trời hay sao? Ánh trăng đâu có ấm áp và chói mắt như ánh mặt trời.”
Nụ cười trên gương mặt Lạc Tân Cổ vụt tắt, anh ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều, mặt trời dần lấp sau tòa nhà cao tầng, mặt trăng giữa bầu trời đầy sao đi lên từ phía đông.
Anh nói: “Bởi vì ban đêm không nhìn thấy mặt trời, chỉ có mặt trăng.”
Kỳ Mộc ngây ngẩn.
Chỉ có sinh vật sinh hoạt về đêm mới sùng bái ánh trăng như con người yêu ánh mặt trời.
Như thể lần đầu quen biết Lạc Tân Cổ, Kỳ Mộc cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt, rõ ràng không hề có sơ hở nhưng hắn lại cảm nhận từng luồng khí lạnh phát ra từ Lạc Tân Cổ một cách khó hiểu.
“Anh rút lại lời nói lúc trước.” Kỳ Mộc nghiêm mặt, “Anh không hề hiểu cậu.”
Lạc Tân Cổ không tiếp tục đề tài này mà giơ tay nhìn đồng hồ: “Đàn anh, chúng ta xuống chuẩn bị thôi.”
Hai người không ai nói nữa, rời khỏi sân thượng xuống hội trường.
…
Lạc Tân Cổ bắt đầu biểu diễn cùng dàn nhạc từ khúc thứ ba.
Ngồi ở phòng chờ, anh mở điện thoại ra xem tin tức, gạt sang lưu ý được đánh dấu đặc biệt – Dự báo thời tiết: Hôm nay Hải Đô mưa to, biệt thự hướng bắc, gió lùa sẽ lạnh, bây giờ đã hơn bảy giờ, nên dặn Lâm Ngữ tối ngủ nhớ đóng cửa.
“Tút… Tút…”
Chuông điện thoại vang lên rất nhiều lần nhưng không có ai nhận.
Dàn nhạc diễn tấu xong khúc thứ hai, Lạc Tân Cổ đặt điện thoại xuống, giao đồ tùy thân và áo khoác cho trợ lý rồi chậm rãi bước lên sân khấu.
Ánh đèn chiếu vào người, anh không thấy rõ phía dưới, theo thói quen nhìn một lượt quanh khán đài rồi mỉm cười và cúi chào.
Tiếng vỗ tay rền vang, anh chào chỉ huy dàn nhạc rồi ngồi xuống ghế đàn.
Thế giới yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Chỉ huy giơ tay, đầu tiên là đàn Clarinet.
Tiếng đàn từ giữa sân khấu khuếch tán ra xung quanh, tiếp đó là sự gia nhập của sáo Flute, kèn Oboe và Clarinet luân phiên. Âm nhạc nhẹ nhàng du dương như nước chảy.
Lạc Tân Cổ ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lắng nghe.
Sau một khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi, tiếng vĩ cầm cao vút trong trẻo vang lên, ngay sau đó bộ tứ dây đồng thời nhập diễn, biến nước chảy thành sóng gió ngập trời.
Lạc Tân Cổ mở mắt, chỉ huy đứng giữa sân khẩu chỉ về phía anh.
Tay anh đặt lên phím đàn, sóng gió cuồn cuộn ập đến, anh thừa thế xông vào, gia nhập trận cuồng hoan này.
Tế bào toàn thân đang run rẩy, ngay từ khi ngón tay chạm đến phím đàn, kế tiếp đã không chịu sự chi phối của anh. Từng bộ phận trên cơ thể đã ghi nhớ mỗi nốt nhạc và cảm giác khi chơi nốt nhạc ấy. Anh không còn là nghệ sĩ biểu diễn mà đã trở thành người dẫn chuyện.
Trước giờ anh diễn tấu không hề khoe kĩ năng mà là truyền tải tình cảm. Do vậy mỗi khi chơi nhạc của Liszt thì mọi người đều bảo anh “thổi tâm hồn Chopin vào âm nhạc của Liszt”.
Anh ngẩng đầu, đèn trần chói lọi.
Thật ấm áp.
Giống như chiếc ôm anh quyến luyến kia.
…
Hai tiếng rưỡi sau, nhạc hội kết thúc tốt đẹp.
Sau khi thu dọn xong đi ra cánh gà đã gần mười giờ tối.
Gió thổi xua tan nhiệt độ trên gương mặt, Lạc Tân Cổ nhớ tới cuộc gọi Lâm Ngữ không nhận cách đây không lâu.
Anh lấy lại áo khoác và điện thoại từ trợ lý, mở khóa, Lâm Ngữ chưa trả lời.
Có lẽ đang bận, Lạc Tân Cổ thầm nghĩ.
Anh quay số lần thứ hai, lần ngày Lâm Ngữ kết nối rất nhanh.
“Anh Lạc.” Giọng Lâm Ngữ xen giữa tiếng ồn ào.
“Không ở nhà à?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Ừm… Em ra ngoài có chút việc.”
“Ừ, về sớm một chút, đêm nay có mưa to, cửa sổ tầng một tầng hai đều phải đóng lại, nếu không đêm sẽ lạnh.” Lạc Tân Cổ kiên nhẫn dặn dò, “Hơn nữa phòng vệ sinh…”
Tiếng Kỳ Mộc truyền tới từ phía sau: “Tiểu Cổ, buổi biểu diễn pháo hoa ở Sapporo sắp bắt đầu rồi, cậu nhớ giữ chỗ cho anh đấy.”
Không chờ Lạc Tân Cổ nói xong, cách đó không xa một bông pháo hoa nổ tung giữa bầu trời như tiếng trống đập thẳng vào lồ ng ngực.
Lạc Tân Cổ cứng người.
Anh nghe thấy đầu dây bên kia cũng truyền ra tiếng pháo nổ.
~Hết chương 16~