“Để tôi ngẫm lại, nên bắt đầu từ đâu.”
“Nếu không bắt đầu từ khi anh chạy trốn đi.”
Ánh mắt Tô Kỳ dừng trên bàn đá cẩm thạch, ung dung nhả chữ.
“Anh mang tư liệu rời khỏi khu phong tỏa, thượng giáo bị tư lệnh khiển trách, cấm túc ba ngày ba đêm trên tháp. Ban đêm tôi mạo hiểm đưa cơm cho anh ấy. Khi đó anh ấy ngồi một mình trong phòng, chẳng hề buồn bực hay oán giận, thậm chí nhìn thấy tôi còn kinh ngạc.”
“Anh ấy hỏi tôi vì sao vi phạm quân lệnh tới đó gặp anh ấy. Tôi đáp tôi có thể bất trung với quốc gia, bất trung với quân đội, chỉ trung thành với người cứu tôi – một kẻ chỉ còn thoi thóp – từ bên ngoài khu phong tỏa. Thượng giáo im lặng rất lâu, sau đó nói con đường trung thành với anh ấy rất khó đi, hy vọng tôi nghĩ kĩ.”
“Tôi dùng thời gian hai năm chứng minh lòng trung thành, hơn nữa lấy được tín nhiệm từ anh ấy, cùng với… cơ hội tham gia kế hoạch của anh ấy.”
Tô Kỳ nhìn Lâm Ngữ: “Tôi đồng ý với anh ấy, lấy thân phận bí mật tiến vào thế giới số 0 tiếp cận Bắc Kiều và Lạc Thương An, truyền đạt phương thức liên lạc và manh mối.”
Lâm Ngữ im lặng nghe, đến đây mới gật đầu: “Tôi biết cái này, chúng tôi tìm kiếm “trung úy” anh ấy phái tới, mãi sau mới biết là cô.”
Tô Kỳ híp mắt: “Nhưng thật ra là giả.”
Lâm Ngữ ngẩn người, nhìn Tô Kỳ: “Có ý gì?”
“Anh đừng quên lãnh đạo tối cao trong quân đội lúc ấy là ai, là tư lệnh Lạc. Mỗi việc thượng giáo làm, đặc biệt là ở bên ngoài, đều được báo cáo rõ ràng một năm một mười đến tai tư lệnh. Người trong quân đội đánh giá Lạc Tân Cổ là con trai ưu tú nhất của tư lệnh, thậm chí nổi bật hơn chính ông ấy. Nhưng người hiểu lý lẽ đều biết chỉ cần thượng giáo vô ý, tư lệnh có thể thu hồi toàn bộ quyền lực của đứa con trai này bất cứ lúc nào.”
Tô Kỳ tạm dừng.
“Vậy nên muốn giả vờ, thượng giáo cũng phải giả vờ nghe lời tư lệnh hoàn toàn.”
Lâm Ngữ ngừng thở. Một dự đoán lấp ló trong lòng cậu, cậu chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
“Nhiệm vụ thật sự Lạc Tân Cổ giao cho tôi là làm lót đường cho các anh, đồng thời truyền đạt hướng đi của quân đội. Sau đó… thời cơ đến, “phản bội” các anh, hướng các anh phản công quân đội.”
Tô Kỳ mím môi, cơ mặt căng chặt: “Lâm Ngữ, anh nghĩ vì sao anh có thể chạy trốn? Bởi vì việc anh rời đi cũng nằm trong kế hoạch của anh ấy! Ngay từ đầu anh ấy đã không muốn anh ở lại địa ngục gió tanh mưa máu kia… Anh ấy đứng ở phe đối lập với quân đội từ rất sớm, thậm chí sớm hơn anh, hơn Lạc Thương An và cả Bắc Kiều…”
Tô Kỳ ngẩng đầu, nhìn Lâm Ngữ cứng đờ ngồi đối diện.
“Anh ấy đã lên kế hoạch cho cái chết của mình, đóng đinh bản thân lên giá chữ thập chịu lời phỉ nhổ của hàng vạn người.” Giọng Tô Kỳ bắt đầu nghẹn ngào, “Anh không biết… khi các anh phá được phòng tuyến cuối cùng của quân đội, anh ấy đang cười. Anh ấy liên lạc với tôi và nói… anh ấy nói, Tô Kỳ, cuộc chiến này nhất định phải có người chịu trách nhiệm, những gì anh ấy làm đã khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, và đã đến lúc dập tắt ngọn lửa ấy bằng sự “thất bại” tuyệt đối.”
“Lúc ấy tôi nhận ra anh ấy muốn tự sát, nhưng tôi không biết anh ấy ở đâu, dù kêu khàn cả giọng cũng không ngăn được…” Tô Kỳ chậm rãi nhắm hai mắt, không mở miệng nữa.
Chuyện phía sau, bọn họ đều biết.
Lâm Ngữ giơ tay ôm ngực, nắm chặt tay.
Ngay ngày hôm qua, cậu còn lấy những chuyện trong quá khứ ra trêu đùa, nói Lạc Tân Cổ “từ bỏ sự nghiệp”. Đúng vậy, rất kì lạ, một Lạc Tân Cổ luôn có kế hoạch chặt chẽ sao có thể thất bại hoàn toàn như thế. Cậu còn cảm thấy Bắc Kiều chiến thắng là điều khó tin.
Bây giờ nghĩ lại, đó là thắng lợi bọn họ cùng tạo nên, trong đó có năm mươi phần trăm là nỗ lực của Lạc Tân Cổ.
Sao có thể không thắng?
Bầu không khí im lặng kéo dài, cho đến khi Lâm Ngữ mở miệng.
“Xin lỗi, tôi còn một vấn đề.” Lâm Ngữ tạm dừng, “Anh ấy có nói với cô, anh ấy quyết định… nằm vùng trong quân đội từ bao giờ không?”
“Từ khi anh ấy bán cây dương cầm trong nhà để gia nhập quân đội.” Tô Kỳ nói từng câu từng chữ, giọng nói nhuốm đầy bi thương, “Trò chơi này, ngay từ khi bắt đầu, anh ấy đã tính cả rồi.”
…
“Kẹt…”
Cửa biệt thự mở ra, tiếng đàn du dương lập tức dừng lại.
Giọng Lạc Tân Cổ truyền tới từ phía phòng khách: “A Ngữ, thuận lợi chứ?”
Lâm Ngữ đáp lại, cởi giày, không cởi áo khoác mà cứ thế đi về phía phòng khách.
Trên người cậu còn hơi lạnh mang từ bên ngoài vào, một đường dắt theo gió lạnh đến gần Lạc Tân Cổ. Sau đó nhân lúc anh cúi đầu lật lược phổ, ôm lấy anh từ phía sau.
Lạc Tân Cổ kinh ngạc: “Sao thế? Em ăn cơm với Tô Kỳ còn uống rượu hử?”
Lâm Ngữ đáp bằng giọng rầu rĩ: “Không.”
“Vậy thay quần áo trước đã.” Lạc Tân Cổ vỗ nhẹ tay cậu, “Em ôm anh như thế, anh không động đậy được.”
Lâm Ngữ vùi đầu vào cổ anh: “Anh Lạc, em muốn nghe anh đàn.”
Lạc Tân Cổ cười nói: “Em buông anh ra nào, em như vậy sao anh đàn được.”
“Em muốn ngồi bên cạnh.”
Lạc Tân Cổ bất đắc dĩ, nhường ghế cho cậu, Lâm Ngữ bước hai bước ngồi xuống, cụp mắt.
“Em muốn nghe gì?”
“Winter wind.” Lâm Ngữ trả lời.
“Em chiếm nửa ghế còn muốn anh đàn Winter wind, có phải cố ý làm khó anh không?” Lạc Tân Cổ trêu ghẹo.
“Khó khăn này đâu là gì với anh nhỉ.” Lâm Ngữ nói, “Chẳng phải anh luyện bài này từ rất lâu rồi hay sao?”
“Ừ, luyện từ năm mười hai tuổi. Đúng là lúc ấy anh đàn khúc của Chopin nhiều hơn một ít.” Lạc Tân Cổ tùy ý ấn một chuỗi hợp âm.
“Nếu hồi bé người nhà không cho anh luyện đàn, có phải anh sẽ rất đau lòng không?” Lâm Ngữ hỏi.
“Đúng vậy. Lần đầu tiên anh và ba cãi nhau là vì chuyện này. Ông ấy cho rằng anh phí thời gian và công sức quá nhiều ở âm nhạc là một việc rất không tốt. Có một khoảng thời gian ba liên tục uốn nắn anh theo con đường của ông ấy, tuy nhiên cuối cùng anh đã thắng.” Ngón tay Lạc Tân Cổ vuốt v e phím đàn, “Vậy nên không có gì có thể ngăn cản anh học âm nhạc.”
“Đúng vậy, không có gì có thể ngăn cản anh.” Lâm Ngữ nhẹ giọng đáp lại.
Lạc Tân Cổ nghiêng đầu nhìn Lâm Ngữ, hơi nhíu mày: “A Ngữ, em sao thế? Hôm nay em…”
Lâm Ngữ đứng lên: “Em thay quần áo, tiện thể tắm luôn.”
“Ừ.” Lạc Tân Cổ gật đầu.
Lâm Ngữ lên cầu thang, cởi khăn quàng cổ và áo khoác rồi ném vào rổ quần áo bẩn, sau đó mở vòi hoa sen.
Dòng nước xối xả che giấu toàn bộ âm thanh khác trong phòng tắm.
Nước ấm tưới vào lưng, một tay Lâm Ngữ vịn tường, tay còn lại che mắt, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu khóc không thành tiếng.
Chuyện cũ tái hiện từng chút một.
Mỗi lần nhìn lại đều như gai nhọn đâm vào cốt tủy.
Những lời nói vô tâm lúc ấy dường như hóa thành mũi tên đâm vào da thịt, xuyên qua cột sống, dẫn tới toàn thân không chỗ nào không đau.
“Rầm.”
Cửa phòng tắm bất ngờ bị đẩy ra.
Cậu nghe thấy tiếng Lạc Tân Cổ ở phía cửa.
“A Ngữ, có phải Tô Kỳ nói gì với em không?” Giọng nói rất bình tĩnh, không hề dịu dàng thân thiết như vừa nãy.
Lâm Ngữ lau mặt, đè nén cảm xúc, sau đó tắt vòi hoa sen.
“Anh cho rằng cô ấy nói với em cái gì?” Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ.
Lạc Tân Cổ nhìn cậu, lúc lâu sau mới mở miệng: “Anh tưởng Tô Kỳ không nhớ.”
Lâm Ngữ quấn khăn tắm quanh hông, bước từng bước về phía Lạc Tân Cổ, cho đến khi dừng lại trước mặt anh.
Cậu nhìn anh chăm chú, gương mặt kia đã không còn vẻ tàn nhẫn luyện trong lửa đạn chiến tranh, thay vào đó là một gương mặt bình lặng tuấn tú. Lâm Ngữ thầm nghĩ, bản thân không thể khóc trước mặt anh.
Nhưng cậu không nhịn được.
Cậu có thể nhịn từ quán cà phê đến bây giờ đã không dễ dàng.
Nước mắt giàn giụa, Lâm Ngữ nắm chặt tay.
“Có phải em còn phải cảm ơn anh không? Anh chơi lớn như thế, anh đẩy em trai ra, đẩy Bắc Kiều đi, cuối cùng từ chối cả em.” Lâm Ngữ nắm chặt tay, “Thậm chí anh không giải thích với em câu nào, khi ấy anh thà làm tổn thương em cũng không muốn chia sẻ kế hoạch.”
Âm cuối đã run rẩy.
“Em không đáng được tín nhiệm à? Những việc Tô Kỳ làm em cũng có thể làm. Tại sao anh không để em san sẻ với anh, nếu anh nói, em sẽ nhất quyết không đi.”
Lâm Ngữ khóc đến nỗi hai mắt nhòe đi: “Càng sẽ không nhìn anh nhảy lầu như thế… Trưởng quan.”
Lạc Tân Cổ kéo cậu vào lòng.
Bên tai cậu là tiếng thì thầm của anh: “Đừng khóc, là anh sai, là anh không tốt. A Ngữ, em đừng khóc.”
Lâm Ngữ mím môi, cả khuôn mặt vì thút thít mà run rẩy: “Anh rõ ràng là người dịu dàng như thế, lại muốn giơ súng giả vờ thành dáng vẻ tàn nhẫn độc ác… Thật ra anh không thích chút nào đúng không? Sao anh phải xin lỗi, anh cứu nhiều người như thế, lại bị cả thế giới phản bội.”
“Đã qua rồi, đó là chuyện từ lâu lắm rồi, đừng để trong lòng.” Lạc Tân Cổ vỗ nhẹ lưng cậu, “Anh không sao, thật sự không để ý chút nào.”
“Nói dối, nếu anh không để bụng, lúc trước đã không nói với em như thế. Thật ra anh để ý, nhưng luôn dùng cái gọi là “công bằng” và “trao đổi ngang giá” khiến bản thân tê liệt, cho tới bây giờ anh vẫn dùng lý luận kia trói buộc chính mình!”
Tốc độ nói của Lâm Ngữ nhanh hơn, ác liệt hơn: “Anh dám nói đời trước khi anh nhốt em trong phòng giam không có tư tâm không? Anh có! Anh muốn chết, anh muốn kéo em chết chung!”
Lạc Tân Cổ bỗng đẩy Lâm Ngữ ra, lùi về sau hai bước.
“Sao thế, anh không dám nói phải không?” Lâm Ngữ cắn chặt răng, “Anh muốn diễn chúa cứu thế đúng không? Thật cảm động, nhỉ? Đè nén nội tâm cũng như suy nghĩ chân thật đã thành thói quen, đúng không? Để ý cảm nhận của người khác mà coi thường cảm xúc của bản thân đã thành thói quen, đúng không?”
“Đừng nói nữa!” Lạc Tân Cổ hét lên.
“Em càng muốn nói. Em cũng được, Lạc Thương An cũng thế, anh cho rằng dùng phương pháp hy sinh bản thân để bảo vệ chúng em sẽ khiến chúng em vui vẻ ư? Anh như vậy có khác nào áp đặt ý chí của mình lên người khác đâu! Anh đừng tự cho là đúng, Lạc Tân Cổ!”
Âm thanh quẩn quanh phòng tắm và hành lang.
Lồ ng ngực Lâm Ngữ phập phồng, bởi vì cảm xúc tăng vọt mà cả người ửng hồng.
Cậu chậm rãi tiến tới gần Lạc Tân Cổ, hai tay quàng lên cổ đối phương.
“Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì thoải mái cười to, không cần lo lắng trước sau.” Lâm Ngữ nói từng từ, nhìn vào mắt anh, “Hãy sống vì anh một lần.”