Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 54: Tranh luận




[Cách địa ngục một bước, em ấy kéo tôi lại, bởi vậy tôi còn ở nhân gian.] Nhật ký của anh.

Ngày thứ hai sau khi về Hải Đô, Lạc Tân Cổ trở lại nhà họ Lạc.

Trong nhà mở điều hòa, rèm kéo kín mít, màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh – một nhạc sĩ đuổi theo chàng trai xinh đẹp đang vùng vẫy trong biển tình đơn phương.

Anh thay giày vào nhà, thấy Bắc Kiều đầu tiên.

Bắc Kiều dựa vào sô pha xem phim với gương mặt không cảm xúc. Còn em trai anh – Lạc Thương An đang nằm trên đùi Bắc Kiều, nhắm mắt, trên trán là một chiếc khăn.

Có lẽ Lạc Tân Cổ tạo ra tiếng động, Lạc Thương An mở mắt, thong thả kéo khăn trên trán xuống, “Anh, anh về rồi.”

Bắc Kiều cũng theo sau Lạc Thương An chào “Anh.”

Lạc Tân Cổ gật đầu, duỗi tay sờ trán em trai – lạnh.

Bắc Kiều giải thích: “Mấy ngày nay Lạc Lạc bị sốt, đôi khi còn rùng mình.”

Lạc Tân Cổ “ừ” một tiếng: “Tiểu Kiều vất vả rồi.”

Lạc Thương An quay đầu: “Dạo này anh khỏe chứ? Em xem trên mạng náo loạn quá.”

Lạc Tân Cổ nói nhẹ nhàng: “Không sao, em không cần lo cho anh, giữ gìn sức khỏe là đủ rồi.”

Lạc Thương An ngồi dậy, biểu cảm nghiêm túc nhìn Lạc Tân Cổ: “Anh, ba biết anh về, dặn anh về nhà thì lên phòng làm việc tầng ba gặp ba.”

“Ừ.” Lạc Tân Cổ đáp lại, đứng dậy định đi.

“Anh!” Lạc Thương An gọi lại.

Lạc Tân Cổ quay đầu. Trong phòng khách tối tăm, màn ảnh thay đổi không ngừng chiếu vào gương mặt Lạc Thương An, làm gia tăng nét lo lắng trên khuôn mặt.

“Giọng ba không tốt lắm, em cảm thấy ba lại tìm anh gây phiền toái.” Lạc Thương An vừa nói vừa kéo tay áo Lạc Tân Cổ.

Lạc Tân Cổ giơ tay xoa tóc em trai, bật cười: “Đừng lo lắng linh tinh, anh em không yết ớt như thế, ba muốn nói thế nào thì nói, em còn sợ ba ăn thịt anh hay gì?”

Lạc Thương An nhíu mày, vẫn không buông tay.

Lạc Tân Cổ lấy chiếc bùa bình an trong túi đặt vào lòng bàn tay Lạc Thương An: “Đây là bùa anh xin từ trước, bây giờ em cầm lấy. Chỉ cần em mạnh khỏe là anh vui rồi.”



Anh bước lên cầu thang, giày da đạp lên sàn gỗ vang lên tiếng khe khẽ.

Cửa phòng làm việc khép hờ, thảm trải sàn màu nâu sẫm, hai bên là cây huyết rồng, trong phòng thoáng hương champagne nhè nhẹ. Đèn bàn bật sáng, Lạc Thành đeo kính gọng vàng, dựa vào bàn đọc sách.

“Cốc cốc.” Lạc Tân Cổ gõ cửa.

Lạc Thành không ngẩng đầu: “Vào đi.”

Lạc Tân Cổ tiến vào, chào một tiếng: “Ba.”

Lạc Thành buông sách, lúc này mới nhìn Lạc Tân Cổ, sau đó giơ tay chỉ sô pha trước bàn.

Lạc Tân Cổ không ngồi xuống mà đứng phía trước: “Ba, con về thấy sức khỏe Tiểu An không tồi là yên tâm rồi. Các bước xử lý tiếp theo con sẽ tham gia.”

“Vụ lần trước con phản ứng nhanh nhạy thật, thế nhưng con không cần nhúng tay vào chuyện của em con nữa.” Giọng Lạc Thành lạnh nhạt, “Con vất vả nhiều ngày rồi, cho nên từ giờ đến sang năm mới, hòa nhạc hay solo đừng tham gia nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Lạc Tân Cổ bình tĩnh: “Chuyện công việc còn…”

Lạc Thành ngắt lời: “Không được đi.”

Bầu không khí trong phòng lâm vào căng thẳng, ngay cả hương nước hoa cũng như giương cung bạt kiếm.

Lạc Thành chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, biểu cảm nghiêm nghị: “Con còn ngại phiền toái chưa đủ nhiều hay sao? Con thông minh hơn em, từ nhỏ ba muốn bồi dưỡng con thành người thừa kế nhưng con không muốn, cứ nhất quyết phải học âm nhạc. Được thôi, ba đồng ý. Sau đó con không muốn ở nhà, đề nghị ra ngoài sống một mình, thậm chí ra nước ngoài liên tục, ba cũng không phản đối.”

Lạc Thành hạ tay, ngón tay gõ mặt bàn: “Nhưng con gây ảnh hưởng tới tập đoàn, năm lần bảy lượt đẩy tiếng xấu lên tập đoàn. Con có biết bây giờ bên ngoài nói khó nghe thế nào không? Bọn họ nói con trai Lạc Thành cong mông làm trai bao cho người khác!”

Âm cuối vang vọng khắp căn phòng, lượng oxi vốn đã loãng nay càng thấp, khiến người ta hô hấp khó khăn.

“Tích tắc”, “Tích tắc”.

Đồng hồ treo tường nhích từng tí, hòa với từng nhịp tim trong lồ ng ngực.

Sau một lúc lâu im lặng, Lạc Tân Cổ nhìn Lạc Thành, chậm rãi mở miệng: “Ba xem con là loại người đấy?”

“Ba nhìn con thế nào còn quan trọng không?” Lạc Thành nhấn mạnh từng từ, “Quá trình là người ta nhìn con thế nào, là người ta nhìn nhà chúng ta ra sao! Con cho rằng tên tuổi cậu cả nhà họ Lạc thích dùng thế nào thì dùng à? Con cho rằng dựa vào chính con có thể đứng ở vị trí này không?!”

Trong phòng càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của Lạc Tân Cổ.

“Tích tắc”, “Tích tắc”.

Dường như nhịp đồng hồ quả lắc nhanh hơn.

Bỗng Lạc Tân Cổ bật cười, lẩm bẩm: “Thì ra cảm giác trở thành đứa con bị từ bỏ là thế này.”

“Con nói gì?” Lạc Thành nhíu mày.

“Con nói là…” Lạc Tân Cổ ngẩng đầu nhìn Lạc Thành, thong thả phun ra một câu, “Trường hợp tương tự, ba chấp nhận Bắc Kiều nhưng không chấp nhận Lâm Ngữ bởi vì Bắc Kiều còn có thể lợi dụng đúng không.”

“Choang!”

Gạt tàn thủy tinh bị ném xuống chân Lạc Tân Cổ rồi vỡ tan tành, mảnh sắc nhọn bắn lên xẹt qua mặt anh, vẽ ra một vết thương cực mảnh, máu tươi chảy ra.

“Tinh…” Đồng hồ phía sau rung chuông báo giờ, tiếng vang che giấu mùi thuốc súng tràn ngập căn phòng, như lời cảnh báo trước khi kết cục được đưa ra.

Lạc Thành nhìn chằm chằm Lạc Tân Cổ.

“Cút.” Lạc Thành đứng lên, hai tay chống mặt bàn, từng từ từng chữ rít qua kẽ răng, “Con cút ra ngoài…”



Lạc Tân Cổ chậm rãi xuống cầu thang.

Vừa xuống đến tầng hai đã thấy Lạc Thương An đứng đó, vẻ mặt lo lắng nhìn anh.

“Ba ra tay với anh?” Lạc Thương An nhìn vết máu trên mặt anh, sốt ruột tìm khăn giấy trong túi áo, “Em lau cho anh.”

Lạc Tân Cổ không từ chối, im lặng để em trai xử lý vết máu quanh vết thương, sau đó nhìn cậu mỉm cười.

Tay Lạc Thương An cứng đờ giữa không trung. Ánh mắt thiếu niên đau lòng: “Anh, anh khó chịu thì đừng cố nhịn, em nghe thấy ba tức giận quát to, anh cứ… cứ như không có việc gì, anh đừng chịu đựng, được không?”

“Tiểu An, anh không khó chịu.” Lạc Tân Cổ vuốt tóc em trai, “Chỉ là anh muốn ở ngoài một thời gian, không dễ về lại.” Nói xong, Lạc Tân Cổ không nhìn ánh mắt khiếp sợ của Lạc Thương An nữa mà xuống tầng một.

Anh ra sảnh, thấy Bắc Kiều đứng cạnh sô pha nhìn về phía mình.

Vì thế anh đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai Bắc Kiều: “Có việc cứ tìm anh.”

Bắc Kiều gật đầu.

Lạc Tân Cổ rời đi, đánh xe tới biệt thự ở ngoại thành.

Cửa mở, anh tiến vào. Phòng khách sạch sẽ, có lẽ giúp việc mới tới dọn không lâu. Anh và Lâm Ngữ đều không ở nhà nên mèo Ragdoll vẫn gửi bên Lạc Thương An, hiện tại căn nhà vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo.

Anh cởi áo khoác, vừa lên tầng vừa nới lỏng cà vạt.

Lạc Thành tức giận với anh như thế, tính cả đời trước thì đây mới là lần đầu tiên.

Đời trước anh chỉ huy quân đội, là cánh tay phải đắc lực của Lạc Thành, lời đồn đãi còn nhiều hơn bây giờ nhưng chưa từng thấy Lạc Thành tức giận. Tóm lại hiện tại giữa anh và Lạc Thành có bất đồng về lợi ích, anh “không thuận theo” làm Lạc Thành mất khống chế.

Trong phòng tắm, vòi hoa sen xả nước.

Lạc Tân Cổ nhắm mắt đứng dưới hơi sương, mặc nước ấm chảy xuống mái tóc, cổ và thân mình.

Không hiểu sao, trong lòng anh mơ hồ có chút hưng phấn vì trả thù.

Anh giơ tay che mặt, như thế mới có thể che giấu nụ cười bên môi – cuối cùng nói ra rồi. Cái gì gọi là “đại cuộc” đàng hoàng trong mắt Lạc Thành đều vỡ vụn trước mắt anh. Người cha chỉ dịu dàng quan tâm “người thừa kế”, còn đứa con khác chỉ là không khí.

Dù là Lạc Thương An đời trước hay là anh của kiếp này.

“Két…”

Cửa phòng tắm mở, Lạc Tân Cổ quấn khăn tắm nằm xuống giường trong phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm.

Anh vuốt chăn và ga trải giường mới, bàn tay nắm lại.

“Tinh…” Điện thoại vang lên tiếng chuông dành riêng cho Lâm Ngữ.

Lạc Tân Cổ vội vàng điều chỉnh cảm xúc, cầm điện thoại đặt bên tai: “A Ngữ.”

“Anh Lạc, anh về nhà an toàn chứ?”

“Ừ, đến nơi từ lâu rồi, bây giờ anh đang nằm trên giường. Haiz, đúng là giường nhà chúng ta vẫn thoải mái nhất.” Giọng Lạc Tân Cổ nhẹ nhàng, “Bên em đang là buổi trưa nhỉ, em đang ở viện nghiên cứu à?”

“Vâng.”

“Để anh đoán xem tiến sĩ Lâm gọi điện thoại tìm anh làm gì, kể chuyện thú vị cho anh nghe? Hay là hành trình thay đổi? Hoặc là… muốn tham gia hạng mục mới?” Lạc Tân Cổ cười hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

“Đều không đúng.” Lâm Ngữ nói nhỏ, “Chỉ là em nhớ anh.”

Lần này đến lượt Lạc Tân Cổ tắt tiếng, anh đáp lại “Ừ”.

“Em nghĩ là bên anh đang buổi tối, bình thường anh ngủ sớm, em sợ gọi muộn sẽ đánh thức anh nên bây giờ gọi luôn.” Lâm Ngữ nói, “À, thật ra em… chỉ muốn nói “chúc anh ngủ ngon”.”

Lạc Tân Cổ đặt điện thoại bên cạnh, nhắm mắt lại. Tay anh chạm vào chiếc gối đầu còn lại, như thể Lâm Ngữ đang nằm ngay cạnh anh, nghiêng người, đôi mắt nâu lẳng lặng nhìn anh, nói với anh “Chúc ngủ ngon”.

“A Ngữ, em ở một mình một phòng à?” Anh hỏi.

“Vâng, bọn họ ra ngoài ăn cơm, em không quá đói nên không ăn.” Lâm Ngữ trả lời.

“Kéo rèm vào, videocall.” Anh bổ sung.

Đầu dây bên kia vang lên một chuỗi tiếng động, xem ra Lâm Ngữ đang làm theo lời anh.

Chốc lát sau, màn hình mở ra, Lâm Ngữ mặc áo khoác màu xanh ngọc ngồi trước camera, đang cố gắng chỉnh góc máy, chẳng mấy chốc, nét mặt Lâm Ngữ thoáng vẻ kinh ngạc.

“Anh… mới tắm xong à?” Lâm Ngữ hỏi.

Lạc Tân Cổ thở dài: “Anh bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Hả…” Lâm Ngữ phản ứng lại, “Có phải chủ tịch Lạc tức giận không?”

“Đúng vậy.” Lạc Tân Cổ mỉm cười, “Cho nên anh trốn bên này, cố gắng không trêu chọc bọn họ, sau đó ngoan ngoãn làm bình hoa, chờ tiến sĩ Lâm của chúng ta về.”

Chỉ có anh nói về việc bị cấm túc nhẹ nhàng bâng quơ như thế.

Lúc đầu Lâm Ngữ nhíu mày suy tư một lát, sau đó nhìn thẳng màn hình.

“Anh toàn kìm nén cảm xúc rồi tự mình tiêu hóa, em vẫn luôn cảm thấy hình thức này không ổn. Vậy nên anh có thể nói lời thật lòng để giải tỏa, điều này là một dấu hiệu tốt.” Lâm Ngữ đẩy mắt kính, nghiêm túc nói tiếp, “Anh không cần băn khoăn gì hết, em nuôi anh.”