Lâm Ngữ ngẩng đầu, mượn ánh đèn mờ ảo để nhìn người trước mặt. Không phải Lạc Tân Cổ thì có thể là ai?
Lâm Ngữ giật mình: “Anh tới xem tôi diễn thuyết ư?”
Lạc Tân Cổ mỉm cười: “Ừ, hôm đó cậu bảo đây là hội nghị mở nên tôi đến.”
“… Tôi còn tưởng anh rất bận nên không có hứng thú với mấy đề tài này.”
“Môn phụ hồi đại học của tôi là máy tính, cụ thể là xử lý hình ảnh thông minh nên từng có cơ hội tiếp xúc với chuyên đề học máy.” Lạc Tân Cổ nói, “Những điều cậu vừa nói rất có ích, chúng truyền cho tôi thêm cảm hứng.”
Lâm Ngữ ngạc nhiên: “Môn phụ là máy tính?”
Lạc Tân Cổ hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu cho rằng trường nghệ thuật chúng tôi không học gì khác ngoài đánh đàn?”
Lâm Ngữ sờ mũi – cái này cậu không biết thật.
“Tôi luôn tin rằng con người có khả năng khai phá không ngừng để ngày càng tiến bộ, nếu những người đi trước không thử đánh lửa thì sẽ không có ngày chúng ta cải tạo công cụ.” Lạc Tân Cổ nói bằng chất giọng nhẹ nhàng, “Cậu đừng quá để tâm đến những lời nói công kích mình, những người đó thường coi trọng kết quả hơn lý luận.”
Đáy lòng Lâm Ngữ cảm nhận được sự ấm áp: “Cảm ơn anh.”
Lạc Tân Cổ giơ tay nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Tiến sĩ Lâm, báo cáo bên này xong rồi, trưa nay cậu có…”
“A Ngữ!”
Giọng nữ trong trẻo truyền tới từ đầu hành lang, cả Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ đều quay đầu nhìn lại.
Tô Mộng đứng nơi hành lang sáng ngời, cô mặc một chiếc áo khoác da màu đỏ thẫm toát lên sự rực rỡ và mạnh mẽ. Cô tiến dần về phía Lâm Ngữ.
“Chị.” Lâm Ngữ thấy hơi bất ngờ, “Chẳng phải chị tới trung tâm thông tin làm nghiên cứu giúp thầy sao?”
“Nghiên cứu quan trọng nhưng tiệc chúng mừng đàn em của chị cũng quan trọng không kém.” Tô Mộng tháo kính râm mỉm cười, “Đã hẹn trưa nay đi ăn liên hoan rồi, chị đâu thể cho em leo cây đúng không?”
Vừa dứt lời Tô Mộng mới ý thức được trong hành lang còn một người khác nên quay người, “Vị này là… À tôi nhớ rồi, anh là người mấy hôm trước đưa A Ngữ đến viện nghiên cứu. A Ngữ kể với tôi rồi, hiện tại em ấy đang ở nhà của anh, làm phiền anh quá, cảm ơn anh đã quan tâm đến em ấy.”
Giọng điệu của Tô Mộng như là người thân của Lâm Ngữ.
Một hồi lâu sau Lạc Tân Cổ mới đáp lời: “Tôi nên thế.”
Tô Mộng cong môi: “Một khi đã như vậy thì không bằng hôm nay chúng ta ngồi lại một bữa, tôi thay em ấy thiết đãi anh.”
Cuối cùng Lâm Ngữ mới nhận ra Tô Mộng đang làm gì, cậu vội vươn tay kéo tay áo cô nhưng Tô Mộng không hề khách khí gạt ra luôn.
“Nếu hai vị còn có việc thì Tân Cổ không quấy rầy nữa.” Lạc Tân Cổ mở miệng, “Có cơ hội sẽ hẹn tiến sĩ Lâm sau.”
Lạc Tân Cổ nói xong định rời đi.
“Lạc Tân Cổ!” Lâm Ngữ buột miệng thốt lên, đây là lần đầu tiên cậu gọi thẳng tên anh.
Lạc Tân Cổ dừng bước, hơi quay người lại.
“Cảm ơn anh hôm nay đã cố ý thế tới đây.” Lâm Ngữ nói chậm rãi.
Đôi môi Lạc Tân Cổ hiện lên ý cười: “Hẹn gặp lại.”
Lạc Tân Cổ đi khỏi, Tô Mộng mới kéo Lâm Ngữ vào phòng nghỉ dạy dỗ một bài: “Em không thể bình tĩnh một chút à?” Tô Mộng bất lực hận rèn sắt không thành thép, “Chị mới nói hai câu em đau lòng cái gì, cướp lời cái gì. Em phải để anh ta cảm nhận được tầm quan trọng của em A Ngữ à.”
Lâm Ngữ lắc đầu: “Chị ơi, không cần đâu. Nếu anh ấy không có hứng thú thì em làm gì cũng uổng công mà thôi.”
“Vấn đề là anh ta có ý với em mà.” Tô Mộng đỡ trán.
Trái tim như bị gõ nhẹ một cái, Lâm Ngữ ngây người: “Gì cơ?”
“Em không thấy lạ à? Nghệ sĩ dương cầm có tiếng như anh ta không có diễn xuất hay hoạt động gì cả lại vội vàng về nước làm gì? Dọn dẹp nhà cửa chào đón khách trọ không quen cũng không thân ư? Nhà anh ta không có dì giúp việc à?”
Tô Mộng tận tình giải thích: “Hơn nữa em thấy đấy, hôm nay anh ta cố ý chạy tới đây nghe diễn thuyết, chẳng lẽ em thật sự cho rằng một nghệ sĩ dương cầm lại có hứng thú với trí tuệ nhân tạo hả?”
“Có lẽ là trùng hợp thôi.”
Tô Mộng tưởng như ngừng thở đến nơi: “Em đúng là chưa yêu lần nào, quá ngây thơ. Chị khuyên em đừng nhảy vào cái hố này, Lạc Tân Cổ quả thực là một nhân vật khó đối phó, em không chơi lại anh ta đâu. Hai người đôi ngả thì không sao, nếu em ở bên anh ta thật thì nói em bị anh ta gặm hết cả xương cùng không quá.”
Đôi tay nắm chặt lấy nhau của Lâm Ngữ khẽ xoa hai cái, giọng nói từ tốn: “Chị ơi, có lẽ chị hiểu lầm về anh ấy rồi. Em để ý nhiều năm như vậy, anh ấy là một người khiêm tốn nhã nhặn, đối xử tốt với tất cả mọi người. Nếu chị tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn thì em tin anh ấy cũng đối xử với chị như thế.”
Tô Mộng bất đắc dĩ thở dài xem như thỏa hiệp, “… Được thôi, bây giờ em có cái nhìn về anh ta như thế thì chị nói gì cũng bằng không. Chuyện này tạm thời gác lại đã, đề tài của em đến đâu rồi? Chị thấy thầy bảo em ở lại viện nghiên cứu ba bốn hôm nay rồi, liều mạng không quản ngày đêm, thế là không được.”
“Em có định như thế mãi đâu, mấy hôm nay em phải cố gắng bắt kịp tiến độ của giai đoạn trung gian.” Lâm Ngữ đứng dậy bắt đầu nghiêm túc thảo luận chi tiết thí nghiệm với Tô Mộng.
…
Tối hôm ấy về đến nhà Lâm Ngữ nhận được tin nhắn của Lạc Tân Cổ.
“Tiến sĩ Lâm Ngữ, thứ hai tuần sau em tôi tham gia thi vào Trường trung học âm nhạc Hải Đô nên muốn tôi phụ đạo nó một ngày, thế nhưng đàn dương cầm chỗ tôi không may xảy ra vấn đề với bàn đạp, vì vậy tôi muốn hỏi tôi có thể mượn chiếc đàn chỗ cậu dùng không?”
Lâm Ngữ vừa tắm xong, đang cầm khăn lông lau tóc, đọc tin nhắn xong thì cảm thấy từ “mượn” của anh thật thú vị – đây vốn là biệt thự của Lạc Tân Cổ, mượn là mượn thế nào cơ chứ?
Cậu lập tức nhắn lại: “Không thành vấn đề.”
Sau đó cậu gõ thêm: “Anh cứ việc sử dụng, tôi sẽ tới viện nghiên cứu…” Lời này chưa kịp gửi đi thì tin nhắn của Lạc Tân Cổ đã tới.
“Thế thì quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi, tôi sẽ mua đồ ăn ngon tới đáp lễ.”
Ánh mắt Lâm Ngữ dừng lại, xóa hết mấy từ vừa mới gõ và thay bằng một biểu cảm: “^-^”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Ngữ cầm một chiếc khăn mới tinh đi ra ngoài, tẩm ướt rồi bắt đầu lau đàn dương cầm cánh bướm. Cậu từng chủ động tìm hiểu phương pháp bảo dưỡng dương cầm, ngoài chỉnh âm định kỳ thì còn phải lau sạch bụi bẩn thường xuyên, tuy nhiên không thể rửa trực tiếp bằng nước, nếu không thì việc xảy ra trục trặc sẽ khó tránh khỏi.
Vải bông mềm mại chạm phải phím đàn phát ra hợp âm không hài hòa. Lâm Ngữ bỏ khăn xuống, ngón tay ấn nhẹ phím đàn bóng loáng, nốt nhạc đơn điệu thêm phần hỗn loạn quả thực không tính là dễ nghe.
Cậu thầm nghĩ tại sao cùng là phím đàn mà Lạc Tân Cổ ấn lại dễ nghe đến nhường ấy?
Có lẽ là do thiên phú và sự cảm nhận âm nhạc mà mọi người vẫn thường nói.
Lâm Ngữ ấn thêm mấy nốt nữa, đột nhiên có linh cảm…
Nếu có thể kết hợp tư duy của Lạc Tân Cổ và thiết bị điện tử thì liệu đàn dương cầm có thể diễn tấu tự động từ xa không?
Lâm Ngữ đóng nắp che phím rồi lên tầng mở máy tính, gõ lại ý tưởng của mình, tiện thể viết tiêu đề báo cáo.
Dòng suy nghĩ đêm nay mạch lạc một cách lạ thường, dựa theo những chứng cứ thu thập được từ luận văn trước đây, cậu có thể mô phỏng toàn bộ quá trình thực hiện.
Đến khi hoàn thành tất cả, Lâm Ngữ ngó đồng hồ trong phòng – đã một rưỡi sáng. Cậu xoa giữa mày, rót nước uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi.
…
Lúc này có một chiếc xe hơi màu xám đậm đỗ trên con đường yên tĩnh trống vắng. Nó đã dừng ở đó rất lâu. Người ngồi trên ghế lái là Lạc Tân Cổ đang chống tay lên vô lăng, đôi mắt nâu nhạt nhìn về phía trước. Tay anh cầm một bức ảnh.
Bối cảnh là giảng đường, nhân vật đứng giữa spotlight là Lâm Ngữ mặc trang phục tiến sĩ nở một nụ cười nhẹ.
Tay anh khẽ vuốt khuôn mặt Lâm Ngữ trong bức ảnh. Ngay sau đó anh đưa bức ảnh lại gần rồi từ từ đặt lên đó một nụ hôn.
[Anh muốn hôn từng con đường em đi qua, dù hiểm trở chông gai, dù xa không với tới.] «Nhật ký của anh»
~Hết chương 5~