Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 43: Từ bỏ




Đám người ăn mặc trang trọng vội vàng che mũi miệng ùa ra khỏi cửa, bọn họ quay đầu nhìn lửa cháy hừng hực cùng cột khói bốc lên cao với vẻ mặt hoảng sợ.

Một bộ phận ban nhạc ngồi dưới tầng một, còn lại ở trên tầng hai.

Đây là một kiến trúc lâu đời, lối thoát hiểm tương đối nhỏ hẹp, theo sắp xếp, lối ra của ban nhạc ở tầng một là phía sau khán đài.

Ngọn lửa từ lầu hai cuốn lấy bức rèm rồi chậm rãi cắn nuốt tầng một, nhiệt độ trong phòng tăng dần lên.

Góc hậu trường, một chiếc tủ gỗ đè vào tay một nhạc công, bên cạnh có hai người ra sức nâng tủ lên.

“Tiểu Cổ! Cậu ra ngoài tìm người!” Kỳ Mộc vừa cố gắng nâng tủ vừa hét lên.

Lạc Tân Cổ không đáp lại, chỉ tiếp tục dùng sức.

Nhiệt độ xung quanh vẫn không ngừng tăng, không khí dần tiêu hao.

Nhạc công bị đè tuyệt vọng: “Anh Kỳ đừng cố nữa, thứ này làm bằng gỗ mun, hai người khiêng không nổi.”

“Cậu đừng nói mấy lời vô nghĩa.” Kỳ Mộc mắng.

Lạc Tân Cổ cố nâng thêm một lát, thở hắt đứng lên, nhìn quanh bốn phía.

Bỗng anh chạy đi, kéo dứt một mảnh vải lớn khỏi khung sắt, sau đó chạy đến bên sân khấu chọn một chiếc ghế cứng cáp.

“Anh Kỳ.” Lạc Tân Cổ ho khan gọi Kỳ Mộc, “Lại đây giúp em giữ cái ghế này.”

Kỳ Mộc nhìn thoáng qua, tuy không hiểu Lạc Tân Cổ định làm gì nhưng vẫn chạy tới.

“Anh dẫm lên đây, nhất định phải giữ vững.” Lạc Tân Cổ vừa nói vừa cố định khung sắt, đầu còn lại luồn giữa tủ và sàn nhà, “A Thần, lát nữa tủ được nâng lên thì cậu tự bò ra ngoài, đau vẫn phải bò, hiểu chưa?”

Nhạc công sửng sốt, sau đó mím môi gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Lúc này Kỳ Mộc mới nhận ra Lạc Tân Cổ tạo ra một “đòn bẩy” để nâng tủ lên.

Kỳ Mộc ngạc nhiên – Lạc Tân Cổ không giống người thường xuyên gặp nạn, sao lại phản ứng nhanh thế nhỉ?

Lạc Tân Cổ thay đổi tư thế, chân đè lên khung sắt kết hợp hai tay đ è xuống, cắn chặt răng.

Tủ gỗ chậm rãi nhích ra một khe hở.

Kỳ Mộc nói nhanh: “A Thần nhanh lên.”

Bả vai nhạc công bị thương nên tốc độ bò hơi chậm, nhưng Lạc Tân Cổ giữ khung sắc vững vàng, vẫn luôn duy trì tư thế đ è xuống cho đến khi nhạc công bò ra khỏi, Kỳ Mộc mới chạy tới ôm đối phương.

“Cảm ơn anh Kỳ… Cảm ơn anh Lạc.” Nhạc công thở hổn hển.

Lạc Tân Cổ ném khung sắt, nhíu mày nhìn lửa lan ngày càng nhanh, ra hiệu: “Lật mặt bóng của tấm rèm, chúng ta khoác vào rồi lao ra ngoài.”



Ba người khoác rèm lao ra khỏi đám cháy, được cả dàn nhạc chạy ra ôm lấy.

“Nhanh lên, đưa A Thần đi bệnh viện.” Kỳ Mộc nói, “Cậu ấy bị tủ đè, hiện tại vai không nhúc nhích được.”

Nghe vậy lập tức có người đỡ người bị thương từ tay Kỳ Mộc.

Lạc Tân Cổ thoát ra khỏi đám người, lấy điện thoại trong túi ra.

Từ lúc bắt đầu điện thoại đã reo liên tục, chưa từng dừng lại.

Lạc Tân Cổ nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là tiếng Vương Hạo: “Ngài Lạc! Anh không sao chứ?”

Lạc Tân Cổ “ừ” một tiếng: “Tôi ở cạnh ban nhạc, phía bắc phòng hòa nhạc, cậu đi men theo hàng rào, đừng để bị chặn. Hiện tại tôi không có vấn đề gì, cậu liên hệ với ban tổ chức xem chúng ta có thể giúp được gì không.”

“Vâng.” Vương Hạo nhận lời rồi cúp máy.

Lạc Tân Cổ đi xa thêm vài bước, vừa ho khan vừa quay người nhìn phòng hòa nhạc bị ngọn lửa bao trùm, vòi nước của xe cứu hỏa đang hướng về phía hỏa hoạn nghiêm trọng nhất – tầng hai.

Không hiểu sao, nội tâm Lạc Tân Cổ cảm thấy may mắn.

May là Lâm Ngữ không ở đây.

Nhiều người như thế, tình huống hoảng loạn như vậy, nếu không tìm được Lâm Ngữ, phỏng chừng anh sẽ điên mất.

Có người vỗ vai anh, Lạc Tân Cổ quay đầu, thấy Kỳ Mộc đứng bên cạnh.

Lạc Tân Cổ: “Mọi người đưa A Thần tới bệnh viện rồi?”

Kỳ Mộc: “Ừ.”

Lạc Tân Cổ thở phào: “Vậy thì tốt.”

Kỳ Mộc nhíu mày nhìn phòng hòa nhạc: “Lần này tổn thất rất lớn, đây không chỉ là một phòng hòa nhạc mà còn là một di sản văn hóa lâu đời.”

“Nhìn vị trí đám cháy, chắc hẳn là từ phòng chứa đồ ở tầng hai.” Lạc Tân Cổ nói, “Kiến trúc xưa thường gặp vấn đề này, nếu không tu sửa kịp thời ắt phát sinh hỏa hoạn.”

Kỳ Mộc liếc anh: “Tiểu Cổ, cậu được đấy. Anh còn tưởng một người như cậu…”

Lạc Tân Cổ nhại lại giọng Kỳ Mộc: “Anh cho rằng con nhà giàu như em làm sao?”

Kỳ Mộc bật cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Lúc này có nhân viên cầm loa thông báo bằng tiếng Anh: “Mời trưởng ban nhạc tới đăng kí người bị thương và mất tích!”

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía đó.

Lạc Tân Cổ chỉ nhìn lướt qua sau đó quay lại tiếp tục quan sát tiến độ dập lửa.

Bả vai anh lại bị vỗ.

Lần này Lạc Tân Cổ nhíu mày nhìn Kỳ Mộc: “Đàn anh, anh dùng nhiều sức quá rồi đấy.”

Kỳ Mộc lại chẳng quan tâm lời anh nói, trợn mắt nhìn đám đông: “Tiểu Cổ, có phải anh hoa mắt không, cậu nhìn xem ai kìa?”

Lạc Tân Cổ nhìn theo hướng Kỳ Mộc chỉ.

Sau khi nhân viên thông báo, có rất nhiều người chen chúc tới hỏi thăm, họ muốn biết nghệ sĩ mình thích có bị thương không.

Trong đám đông, anh nhìn thấy Lâm Ngữ.

Nụ cười trên mặt Lạc Tân Cổ chậm rãi biến mất.

Lâm Ngữ cách đám đông một khoảng, cậu mặc tây trang thắt cà vạt, cau mày, biểu cảm lo lắng.

Anh thấy thư mời của Lâm Ngữ rồi, ngày tổ chức rõ ràng là chiều nay.

Tại sao Lâm Ngữ lại ở đây?!

Không chờ Lạc Tân Cổ suy nghĩ cẩn thận, Kỳ Mộc bên cạnh anh đã tiến lên hai bước hô to: “Tiến sĩ Lâm!”

Lâm Ngữ quay đầu, đối diện với ánh mắt anh.

Anh thấy cảm xúc của Lâm Ngữ từ mờ mịt biến thành giật mình, sau lại thành an tâm. Anh thấy bảng tên trước ngực Lâm Ngữ còn chưa kịp tháo xuống.

Lạc Tân Cổ hít sâu.

Nếu anh đoán không sai…

Lâm Ngữ tới tìm anh?



Hai giờ hai mươi lăm phút chiều, Lâm Ngữ bước trên hành lang trước hội trường, thảm đỏ êm ái, bước chân thong thả.

Hội trường mở nhạc nhẹ, diễn đàn sắp bắt đầu, tiếng cười cùng tiếng thảo luận tiếp nối không ngừng.

Cậu dừng bước.

Có nhân viên tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?”

Lâm Ngữ đưa tài liệu trong tay cho cô: “Cô giúp tôi đưa cái này cho ban tổ chức.”

Nhân viên lộ ra vẻ mặt hoang mang: “Ý ngài là?”

Lâm Ngữ quay người, bước chân ngày càng nhanh, cuối cùng chạy ra khỏi hội trường.

Cậu bắt taxi, hướng về phía phòng hòa nhạc.

Taxi dừng ở vị trí rất xa phòng hòa nhạc, tài xế không muốn tiến gần hơn bởi hỏa hoạn càng ngày càng lớn.

Lâm Ngữ xuống xe, tiến về phía trước.

Dọc theo đường đi cậu gần như lội ngược đoàn người, mọi người chạy trốn, riêng cậu chạy về phía ngọn lửa.

Sức khỏe Lâm Ngữ vốn không tốt, yết hầu và phổi rất mẫn cảm, bên đây khói lửa cực nồng, chưa tới gần cậu đã bắt đầu ho khan.

Người qua đường nói đúng, tình hình hỏa hoạn được phát hiện sớm, có lẽ không có chuyện gì lớn, có lẽ có thể chạy ra hết, có lẽ lát nữa là dập tắt được.

“Có lẽ”, tất cả đều là “có lẽ”.

Cậu còn từng cảm thấy một Lạc Tân Cổ mạnh mẽ như vậy, không có gì không làm được, kết quả trơ mắt nhìn người nọ nhảy lầu tan xương nát thịt.

Nào có nhiều “có lẽ” như thế.

Ngay cả xác suất chỉ là một phần vạn, đụng phải chính là vạn kiếp bất phục. Mà cậu không muốn hối hận.

Ngay cả khi bị tra tấn cùng cực ở kiếp trước, cậu chưa từng nghĩ tới Lạc Tân Cổ sẽ chết. Do dù người nọ nhét dao vào tận tay thì cậu vẫn không dám đâm vào trái tim anh.

Huống chi hiện tại.

Cuối cùng chạy tới, cậu tìm kiếm bóng dáng Lạc Tân Cổ giữa dòng người, dò hỏi mấy lần lại được tin Lạc Tân Cổ chưa ra khỏi đám cháy.

Nội tâm Lâm Ngữ không ngừng trầm xuống, cậu nhìn xe cứu hỏa sắp xếp vòi nước, nhìn người bị thương được cáng nâng ra khỏi hiện trường.

Cậu nhìn khói lửa cắn nuốt phòng hòa nhạc, màu đen hòa cùng màu đỏ tạo nên khung cảnh hỗn loạn.

Cảm giác khủng hoảng khiến người ta hít thở không thông bao vây lấy Lâm Ngữ, cậu len qua đám người, tây trang nhăn nhúm, cà vạt cũng xộc xệch. Có đứa trẻ con òa khóc, bốn phía ồn ào.

Lúc này có người thông báo bằng loa, mời trưởng ban nhạc tới đăng ký người bị thương và mất tích.

Lâm Ngữ chợt nghĩ nếu cậu xem danh sách có phải sẽ biết tình hình hiện tại của Lạc Tân Cổ không.

Chỉ cần xác nhận bình an là được, chỉ cần cậu biết anh không gặp nạn, cậu có thể lập tức rời đi.

Lâm Ngữ chạy tới, nôn nóng chờ đợi kết quả.

Bỗng có người gọi “tiến sĩ Lâm”. Cậu quay người, thấy Lạc Tân Cổ đứng bên cạnh Kỳ Mộc.

Cậu nhìn Lạc Tân Cổ.

Lễ phục màu trắng của người nọ bị khói nhuộm đen, cả người như đào ra từ đống tro.

Cậu sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá, người bình an quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Có người đằng sau bất cẩn đụng phải, Lâm Ngữ loạng choạng, bảng tên trước ngực rơi xuống đất.

Lâm Ngữ khom lưng nhặt, bảng tên được người khác nhanh tay cầm lấy.

Cậu đứng dậy, Lạc Tân Cổ đứng trước mặt giơ bảng tên về phía cậu.

“A Ngữ, chẳng phải em muốn tham dự sao?” Lạc Tân Cổ hỏi.

“Vâng.” Cậu gật đầu.

“Giữa chừng có thể vào không?” Lạc Tân Cổ lại hỏi.

Lâm Ngữ lắc đầu.

Lạc Tân Cổ im lặng một lúc lâu.

Lâm Ngữ nhìn Lạc Tân Cổ, lát sau mới mở miệng: “Con người em ở một thời điểm chỉ có thể chuyên tâm làm một việc. Dù không tới đây, em ở hội trường sẽ không thể toàn tâm toàn ý tham dự thảo luận, ngược lại, nó ảnh hưởng đến cảm nhận của em về diễn đàn cũng như đánh giá của cá nhân em về lĩnh vực này.”

Lâm Ngữ đẩy mắt kính: “Không cần tiếc nuối thay em. Trước giờ em không cho rằng trong tương lai em chỉ trúng cử luận văn một lần, nghĩa là em không cảm thấy em chỉ có duy nhất một cơ hội tham gia. Vậy nên em cảm thấy vinh dự, nhất định nó đã đánh dấu một cột mốc lịch sử trong cuộc đời em, và hơn hết em luôn tự tin với nghiên cứu của mình.”