Sáng sớm Lâm Ngữ tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu vào đệm giường.
Lâm Ngữ khẽ động đậy, cơ thể còn chưa thích ứng kịp, bàn tay ôm lấy eo cậu chặt vô cùng.
Lâm Ngữ gỡ cánh tay kia ra, quả nhiên đánh thức Lạc Tân Cổ.
Anh từ từ mở mắt, đôi mắt màu nâu mơ màng nhìn cậu.
Cảnh tượng đó rất dễ khiến người ta đắm chìm, đặc biệt trong trường hợp không rõ tương lai ra sao.
Nhưng không được, như vậy là không được.
Lâm Ngữ nhắc nhở bản thân, người đàn ông trước mặt chẳng phải người lương thiện dễ đối phó gì. Người này có thể nâng cậu lên chín tầng mây, đồng thời có thể không chút lưu tình ném cậu xuống vực sâu.
Vì thế Lâm Ngữ dán lại gần, mỉm cười: “Trưởng quan, tối hôm qua khiến anh vừa lòng chứ?”
Cậu cố ý dùng âm điệu khác hẳn bình thường, giống như muốn phân biệt rạch ròi lúc cậu ở trên giường và ngày thường, cũng như muốn vạch rõ đường ranh giới.
Lạc Tân Cổ lẳng lặng nhìn cậu, bỗng nhiên mỉm cười, duỗi tay chạm vào khóe mắt cậu.
“Khóc dễ nghe, cơ thể cũng mềm dẻo, cho em thêm tiền.” Giọng Lạc Tân Cổ lười biếng.
Biểu cảm Lâm Ngữ cứng đờ.
Lạc Tân Cổ dịch đến gần cậu, nói: “Tiến sĩ Lâm, không nói được mấy lời bậy bạ thì đừng cậy mạnh, thế chẳng phải khiến bản thân khó chịu hay sao?”
Lâm Ngữ không cười nữa định đứng dậy, lại bị Lạc Tân Cổ kéo về.
“Nói đùa thôi, đừng giận, ngủ với anh thêm một lát.” Lạc Tân Cổ vuốt tóc mái cậu.
Lâm Ngữ chống bả vai Lạc Tân Cổ, các ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
“Tôi muốn dọn đồ, tôi muốn tới viện nghiên cứu.” Lâm Ngữ nói, “Chơi đủ rồi thì thả người đi.”
“Sao lại làm loạn rồi, em biết tình nhân cấm kị của giới thượng lưu ngoan đến mức nào không?” Biểu cảm Lạc Tân Cổ hờ hững.
Ánh mắt Lâm Ngữ bất động.
“Tôi còn tưởng tiến sĩ Lâm đã chuẩn bị tâm lý, hiện tại xem ra còn chưa đủ hiểu tôi. Ngày hôm qua khi nói mấy câu kia, hẳn là tiến sĩ Lâm còn chưa lĩnh giáo hết đúng không.” Lạc Tân Cổ nắm tay cậu, “Nếu không bàn đến tình cảm, vậy nói hiện thực đi. Tôi là loại bi3n thái thích bắt nạt người khác, nếu muốn tùy ý thì tôi muốn nhốt người đó trong phòng tối rồi tra tấn cả đêm, đâu phải em chưa từng trải qua.”
Nhắc tới chỗ đau, Lâm Ngữ nhíu mày: “Ngày mai tôi đi rồi, dù anh có muốn thì chỉ sợ không thành.”
“Hiện tại không được không có nghĩa tương lai không được.” Lạc Tân Cổ chẳng để tâm, “Tôi không phải người tốt, tiến sĩ Lâm đương nhiên sẽ đề phòng. Có quỷ mới biết ngày nào đó tôi tâm huyết dâng trào lại nhốt em lại ấy chứ.”
Lâm Ngữ ngước mắt nhìn Lạc Tân Cổ.
Từ khi ngả bài, Lạc Tân Cổ không đeo vỏ bọc ánh sáng chói lọi nữa, bắt đầu nửa uy hiếp nửa chơi xấu chọc giận cậu.
Lâm Ngữ thở dài.
“Anh không cần cảm thấy có gánh nặng vì quan hệ giữa chúng ta. Tôi phải tới châu Âu rất lâu, trong khoảng thời gian này nếu anh có người thích thì cứ dẫn về, với tôi đó cũng là chuyện tốt. Nếu có ngày anh chán tôi, không để ý đến tôi nữa, tôi có thể…” Lâm Ngữ nói được một nửa đã bị ngón tay Lạc Tân Cổ chặn lại.
Giọng Lâm Ngữ lãnh đạm: “Em nghĩ xa ghê.”
“Đều là lời nói thật.” Lâm Ngữ đẩy tay anh, biểu cảm không thay đổi.
“Vậy em đừng nói nữa, tôi không thích nghe.” Lạc Tân Cổ cúi đầu ngậm lấy môi cậu, ngón tay dọc theo xương sống vuốt xuống tận xương cùng.
Thời gian bị kéo dài, mãi đến khi mặt trời lên cao.
…
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lâm Ngữ bước lên máy bay khởi hành tới Munich.
Lạc Tân Cổ nhắn cậu một tin đến nơi nhớ báo bình an, Lâm Ngữ không trả lời.
Lạc Tân Cổ nghĩ bây giờ bản thân thật sự không có tư cách quan tâm cậu, đành mỉm cười tự giễu, tiện thể châm một điếu thuốc.
Ba rưỡi chiều, cửa biệt thự bị gõ vang, Lạc Tân Cổ nhìn camera, là em trai anh.
Có lẽ Lạc Thương An không yên tâm nên cố ý tới thăm.
Lạc Tân Cổ mở cửa, Lạc Thương An cùng mèo Ragdoll trong lòng đồng thời ngước mắt.
“Anh Lâm Ngữ đi rồi ạ?” Lạc Thương An hỏi.
“Ừ.” Lạc Tân Cổ ngồi xuống sô pha, vẫy tay với Tiểu Bạch. Mèo trắng bước tới rồi nhẹ nhàng nhảy lên đùi anh, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lạc Thương An đứng trước mặt anh đánh giá từ trên xuống dưới: “Anh, anh… không sao chứ?”
Lạc Tân Cổ cười: “Đừng lo, không sao cả.”
Lạc Thương An thở phào: “Anh hôm trước thật sự đã dọa em hết hồn, vừa hút thuốc vừa uống rượu, còn nói mê sảng nữa. Em cảm thấy ngay cả anh Lâm Ngữ có đá anh cũng không khiến anh buồn bực đến mức ấy, còn tưởng anh mắc bệnh nan y không sống thêm được mấy ngày nữa.”
Lạc Tân Cổ bị chọc cười: “Sao Lâm Ngữ lại đá anh, anh em nhìn trông dễ nói chuyện lắm hử?”
Lạc Tân Cổ nghiêm túc gật đầu: “Vâng, anh ra vẻ không để tâm gì hết nhưng thật ra rất trân trọng. Hơn nữa còn không chịu tâm sự với em, toàn tự mình chống đỡ, em còn thấy mệt thay anh.”
Nụ cười của Lạc Tân Cổ nhạt dần.
“Tinh…” Điện thoại có tin nhắn mới.
“Máy bay đáp đất. Bình an.”
Sáu từ đơn giản lại khiến Lạc Tân Cổ nhìn chằm chằm hồi lâu.
“Có phải có chuyện quan trọng không ạ?” Lạc Thương An hỏi.
“Không.” Anh tùy ý tắt màn hình, giơ tay nghịch hai cái tai mềm mại của Tiểu Bạch.
…
Viện nghiên cứu MUN ở Munich là đối tác của đại học Bắc Thành, vì vậy Lâm Ngữ vừa đến đã nhận được sự hoan nghênh của toàn thể nghiên cứu viên ở đây.
Khả năng tiếng Đức của Lâm Ngữ chỉ ở mức trung bình, may là mọi người đều nói tiếng Anh nên có thể dùng ngôn ngữ này giao tiếp.
“Lúc trước nhận được thư đề cử của giáo sư Giang, bảo tiến sĩ Lâm Ngữ là tác giả của bài báo rất nổi tiếng, đó là… ừm…” Nghiên cứu viên dẫn đầu tên là Lily ngẫm nghĩ.
“Ứng dụng liên quan đến AI mô phỏng cụm neron.” Bên cạnh có người bổ sung.
“À đúng đúng đúng.” Lily vỗ tay.
Lâm Ngữ hơi xấu hổ: “Đó là luận văn lâu rồi, hiện tại đã có thêm phương pháp mô phỏng AI một cách mới mẻ và độc đáo hơn, thậm chí còn bao quát hơn nhiều.”
“Có thể nói rõ hơn không? Hay là điểm mấu chốt không thể bật mí?” Lily tò mò.
Lâm Ngữ gật đầu: “Không có gì không thể nói, luận văn đã được gửi đi, nếu thuận lợi thì tháng ba có thể xuất bản…”
Cuộc thảo luận kéo dài từ sáng sớm tới tận chiều.
Mấy nghiên cứu viên thương lượng muốn dẫn Lâm Ngữ ăn liên hoan chào mừng cậu tới.
Nghe bọn họ nói vậy, Lâm Ngữ khẽ nhíu mày. Cậu không thích lẫn trong đám đông, đặc biệt là những bữa tiệc mang tính xã giao thế này.
Nhưng hiện tại đang ở địa bàn của người ta, cậu đại diện cho thầy và viện nghiên cứu Hải Đô, không thể không thay đổi thói quen, tham gia những quy luật thường quy trong giới.
Bữa tiệc tổ chức vào tối hôm sau, tại một quán bar ở trung tâm thành phố Munich.
Lily chu đáo thuê một khoảng đất bên ngoài quán bar để bày bàn điểm tâm.
Tửu lượng của Lâm Ngữ không tốt, ngồi trên tầng uống cùng mấy nghiên cứu viên hai ly sau đó xuống dưới cho tỉnh táo, tiện thể ăn bánh ngọt.
Tầng một có bày một cây đàn dương cầm tam giác, có một người chơi đàn, là bản “Winter Wind” của Chopin.
Lâm Ngữ dựa vào lan can, xắn miếng bánh bông lan bỏ vào miệng, thầm nghĩ lúc này đàn “Winter Wind” thật hợp.
Có tiếng bước chân truyền tới từ bên phải, không nhanh không chậm lại gần cậu.
“Anh bạn nhỏ, một mình ở đây làm gì vậy?” Người nọ đứng cạnh cậu, giọng điệu khá thân thiết.
Lâm Ngữ quay đầu, thấy trong tay người đàn ông là ly rượu vang đỏ với mấy viên đá bên trong, lắc lư theo động tác của chủ nhân.
Lâm Ngữ từ từ ngước mắt, thấy dáng vẻ người nọ không khỏi ngẩn ngơ.
Kỳ Mộc.
Ấn tượng của cậu với Kỳ Mộc quá sâu, dù sao lúc trước bởi vì Lạc Tân Cổ mà cậu tra một đống tư liệu về Kỳ Mộc.
Kỳ Mộc bị Lâm Ngữ nhìn chằm chằm cũng ngẩn ra, hơi buồn cười hỏi: “Cậu nhìn tôi thế hẳn là biết tôi nhỉ?”
Lâm Ngữ ngoảnh mặt đi, hờ hững trả lời: “Thầy Kỳ Mộc có danh khí như thế, đương nhiên tôi biết.”
Kỳ Mộc càng kinh ngạc: “Cậu học cái gì, âm nhạc cổ điển?”
Lâm Ngữ lắc đầu: “Tôi không học âm nhạc nhưng có hứng thú với nó, vậy nên tìm hiểu một ít.”
Kỳ Mộc rất hứng thú tiếp tục hỏi: “Cậu thích nhạc của ai? Bản nào?”
“Chopin.”
“Ồ, dương cầm.” Kỳ Mộc vỗ tay, “Cậu biết người kia đang đàn bài nào không?”
Lâm Ngữ: ““Winter Wind” của Chopin.”
“Đúng rồi, thì ra có tìm hiểu thật. Vậy cậu cảm thấy người kia đàn thế nào?”
“Cũng được.” Lâm Ngữ xắn thêm miếng bánh ngọt.
Kỳ Mộc cười càng vui vẻ, nói với vào bên trong: “Ê, đồng chí La, là giáo sư của học viện âm nhạc mà bị nói đàn “cũng được” đấy!”
Bản “Winter Wind” dừng lại ngay lập tức, một lát sau đổi thành “Rhapsody” của Liszt, nghe như đang giận lẫy.
Lâm Ngữ liếc Kỳ Mộc: “Xin lỗi, ý tôi không phải người kia đàn không tốt, chỉ là tôi từng được nghe bản tốt hơn.”
Kỳ Mộc nghe vậy thì nhướng mày, như suy tư gì đó hỏi: “Ồ, tốt hơn… Cậu nghe được ở đâu, nghe giọng cậu như là người phương Bắc.”
“Tôi lớn lên ở phương Bắc, sau mới chuyển đến Hải Đô làm việc.” Lâm Ngữ ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, phủi tay chuẩn bị lên tầng, “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, tôi đi trước, thầy Kỳ Mộc, hẹn gặp lại.”
“Từ từ.” Kỳ Mộc gọi Lâm Ngữ, “Cậu biết tôi là ai, tôi lại không biết tên cậu, như thế không công bằng lắm nhỉ.”
Lâm Ngữ dừng chân, quay đầu: “Lâm Ngữ, Ngữ trong “Ngữ lai giang sắc mộ”.”(1)
(1)
Kỳ Mộc móc danh thiếp trong túi áo ngực ra đưa cho Lâm Ngữ: “Đây là phương thức liên lạc của tôi, tôi ở Munich cả tháng này, có việc cứ tìm.”
Lâm Ngữ nhận danh thiếp: “Cảm ơn anh.”
Kỳ Mộc cười hở mười cái răng: “Đừng khách sáo, khó lắm mới gặp được người có duyên như cậu, sau này nhớ liên lạc nhiều hơn. Cậu ở Hải Đô, tôi có thể giới thiệu thiên tài dương cầm cho cậu, ví như… Lạc Tân Cổ! Quan hệ giữa tôi và Tiểu Cổ rất tốt, hẹn một buổi gặp mặt cho cậu chỉ cần một câu thôi.”
Thái độ của Lâm Ngữ rõ ràng lạnh nhạt hơn.
“Không cần anh lo, tôi từng nghe buổi hòa nhạc của anh ấy rồi.”
Nói xong, cậu bước thẳng tới cầu thang.
…
“Tút… tút…”
Lạc Tân Cổ ngồi trong phòng cầm kẹp tài liệu sửa bản nhạc, điện thoại bỗng đổ chuông.
Anh ngẩng đầu nhìn người gọi, màn hình hiển thị hai chữ “Kỳ Mộc”.
Lạc Tân Cổ nhíu mày – tự nhiên Kỳ Mộc gọi cho anh làm gì?
Anh nhận cuộc gọi: “Đàn anh.”
“Tiểu Cổ, chào buổi tối.” Đầu dây bên kia khá yên tĩnh.
Buổi tối?
Lạc Tân Cổ liếc đồng hồ – giữa trưa mười hai giờ.
“Xem trí nhớ của anh kìa, quên bảo với cậu, anh đang ở Munich, hiện tại là nửa đêm.” Kỳ Mộc cười nói.
Munich.
Hai chữ này là từ mẫn cảm nhất trong Lạc Tân Cổ vào thời điểm hiện tại.
Anh bỗng thấy bực bội.
“Anh say rồi.” Anh không phí hơi với Kỳ Mộc, “Nếu không có chuyện quan trọng thì em cúp máy, anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ấy ấy, đừng cúp vội.” Kỳ Mộc vội vào vấn đề, “Hôm nay anh gặp được một người thú vị nên muốn chia sẻ với cậu. Chẳng mấy khi thấy một thiếu niên xinh đẹp lại hứng thú với âm nhạc như thế, anh nói thật cậu đừng giận, anh cảm thấy cậu ấy… còn đẹp hơn cậu nhiều.”
“Được đàn anh khen một câu hẳn không dễ dàng, nếu cảm thấy không tồi, anh hãy tranh thủ đi, hãy tin rằng không ai có thể từ chối mị lực của anh.” Giọng Lạc Tân Cổ bằng phẳng.
“Haiz, tên nhóc này lại qua loa lấy lệ với anh, cậu ước anh đừng quấn lấy cậu nữa chứ gì.” Kỳ Mộc tự giễu, “Thiếu niên kia thích những bản nhạc dành cho dương cầm, anh cò bảo bao giờ về Hải Đô sẽ giới thiệu em cho cậu ấy, đừng để đến lúc đó anh không liên lạc được khiến anh mất mặt.”
“Đàn anh đã nói đến mức này, em đâu thể không nể mặt.” Lạc Tân Cổ trả lời.
“Ừ, cứ quyết thế đi.” Kỳ Mộc nói xong, cuối cùng cảm thán, “Haiz, tuổi trẻ thật tốt, người đẹp, tên cũng dễ nghe. Vừa nói ra đã thấy hào hoa phong nhã, Lâm Ngữ, Ngữ trong “Ngữ lai giang sắc mộ”, còn không đủ tài hoa sao!”