“Anh Lạc.”
“…”
“Anh Lạc.”
“…”
“Lạc Tân Cổ!”
Đầu dây bên kia cuối cùng đã chịu mở miệng: “A Ngữ, em muốn tai anh điếc luôn đấy à?”
“Anh ghen thật khó hiểu.” Lâm Ngữ nói, “Đúng ra người nên buồn là em mới đúng.”
“Hử? Tiến sĩ Lâm của chúng ta buồn cái gì?”
“Buồn vì quá nhiều tình địch không được sao? Đàn em của em há miệng ngậm miệng toàn là ngài Lạc, nháo nhào muốn em cho phương thức liên lạc, anh còn ở đấy mà giận em, em cũng không biết nên tìm ai trút giận.” Lâm Ngữ nói một hơi, tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng thở dài.
Bầu không khí trong phòng thong thả trôi qua.
Lạc Tân Cổ bật cười: “Được rồi, là anh sai, anh không nên cúp máy vội như thế.”
Lâm Ngữ không hé răng.
Sau một lúc lâu, giọng Lạc Tân Cổ lại truyền đến: “A Ngữ, sao không nói gì, anh chờ em giáo huấn anh đây.”
Lâm Ngữ quay người tựa vào cửa sổ, ngắm trăng tròn bên ngoài: “Anh Lạc, hôm nay là thứ bảy.”
“Hử?”
“Còn hai ngày nữa, đến thứ hai em mới gặp lại anh. Trước kia ngồi trong phòng thí nghiệm, em luôn cảm thấy một ngày hai mươi tư tiếng không đủ dùng, nhưng sao hiện tại em cứ cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá.” Lâm Ngữ lẩm bẩm, “Anh Lạc, em thật sự rất nhớ anh.”
Bên kia Lạc Tân Cổ mỉm cười.
“Em ấy, bây giờ em nói với anh như thế, sao anh có thể ngồi yên ở Paris được nữa.” Lạc Tân Cổ nói nhỏ.
“Không phải em muốn làm anh phân tâm, chỉ là em muốn nói thật lòng mình cho anh nghe thôi.” Lâm Ngữ để điện thoại sát bên môi, như thể làm thế âm thanh có thể truyền vào micophone tốt hơn.
Cậu hé miệng.
“So Re Do…” Cậu ngâm ba âm, sau đó hạ giọng, “Anh Lạc, em ngâm đúng không?”
…
Trước giờ Lạc Tân Cổ luôn cho rằng Lâm Ngữ không giỏi ăn nói đồng thời không thích bộc lộ cảm xúc. Nhưng bây giờ anh mới phát hiện ra anh sai, quá sai.
Mấy từ Lâm Ngữ nói nện vào lòng anh, anh khó lòng chịu được.
Lâm Ngữ dùng phương thức anh thích nhất, “ngâm” câu anh thích nhất cho anh nghe. Tuy đã trưởng thành nhưng âm sắc vẫn mang nét trong sáng của thiếu niên.
Anh thầm nghĩ có lẽ lúc này cậu đang cười. Đôi mắt tròn giấu sau cặp kính, khóe môi khẽ cong lên.
Kiếp trước với lửa đạn liên miên, anh chỉ có mấy năm xem như tốt đẹp, Lâm Ngữ đứng cách bàn làm việc của anh hai mét, dùng giọng nói như vậy báo cáo công việc với anh.
Giọng nói bình tĩnh mạch lạc, mỗi báo cáo đều rõ ràng chặt chẽ.
Khi đó không có ánh mặt trời cũng như không khí trong lành, trong bầu không khí tràn đầy hương lưu huỳnh, Lâm Ngữ nhìn anh với dáng vẻ bình tĩnh, ngay cả một tiếng “Trưởng quan” cũng không thèm gọi.
Dù thế nào thì Lạc Tân Cổ vẫn không thể tưởng tượng được có một ngày Lâm Ngữ sẽ dùng giọng điệu vừa dịu dàng vừa thân thiết như thế nói lời âu yếm để lấy lòng anh.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc từ lâu, Lạc Tân Cổ đứng trong phòng, nhìn hoàng hôn chậm rãi khuất xa.
Anh ôm ngực.
Nhìn xem, đây là kết quả của sự dối lừa – phải tự mình nhấm nháp nỗi bất an và hoảng loạn, đồng thời chịu đựng gánh nặng ngàn cân sau mỗi nụ cười.
…
Sau khi biết quan hệ giữa Lâm Ngữ và Lạc Tân Cổ, Giang Ninh từ lúc ban đầu quấn lấy cậu xin số Lạc Tân Cổ giờ đã chuyển sang tán gẫu chuyện xung quanh anh.
“Anh Lâm Ngữ, anh có biết bản nhạc dương cầm có chữ ký của Lạc Tân Cổ đáng giá bao nhiêu ở học viện nghệ thuật không?” Giang Ninh tỏ vẻ thần bí giơ mấy ngón tay, “Một, hai, ba… bốn! Ít nhất có thể bán với giá bốn chữ số!”
Nói xong, Giang Ninh hưng phấn kéo tay Lâm Ngữ: “Chúng ta phát tài rồi! Anh Lâm Ngữ, còn ảnh nghệ thuật, đ ĩa nhạc, hết thảy những thứ liên quan đến anh ấy đều được!”
Khóe miệng Lâm Ngữ cứng đờ – cậu quả thật đã xem nhẹ mức độ điên cuồng của cô.
“Ngoan nào, Ninh Ninh.” Cậu nói.
Giang Ninh không vui: “Em biết mà, ba em cổ lỗ sĩ như thế, học sinh theo ba em cũng là đồ cổ mà. Được rồi được rồi, em không trêu người trong lòng của anh nữa, đừng nhìn em bằng ánh mắt nhìn đứa trẻ ba tuổi, mất mặt quá!”
Nhắc tới Giang Hoài Tả, ánh mắt Lâm Ngữ chuyển hướng.
Giang Ninh nghi ngờ nhìn Lâm Ngữ một lát, đột nhiên phản ứng lại: “Chẳng lẽ ba em biết quan hệ của hai người rồi!”
Lâm Ngữ gật đầu: “Thầy biết rồi.”
“Ồ… khó ghê khó ghê, em quá hiểu ba em.” Giang Ninh hít sâu, “Anh không sao chứ anh Lâm Ngữ, ba em có cầm chổi đánh đuổi anh không? Có khóc lóc thảm thiết bảo sẽ không nhận học sinh nào như anh không?” Nói xong Giang Ninh nắm tay áo, “Nếu ba em thật sự làm vậy, em phải thảo luận nghiêm túc với ba một phen!”
Lâm Ngữ dở khóc dở cười nhìn Giang Ninh suy diễn lung tung.
“Ninh Ninh, thầy trong suy nghĩ của em quá hung ác rồi, thầy chỉ nói chuyện với anh thôi, không can thiệp bất cứ điều gì.”
Giang Ninh: “Thật ạ?”
Lâm Ngữ: “Thật.”’
Giang Ninh thở phào: “Thế là may rồi, anh Lâm Ngữ yên tâm, em sẽ luôn đứng chung chiến tuyến với anh, nếu cần thì em còn giúp anh phất cờ cổ vũ cơ mà! À… Đúng rồi, khi nào anh hoàn tất nốt thủ tục?”
“Thứ ba.” Lâm Ngữ trả lời ngắn gọn.
“Vậy có phải hai ngày cuối tuần anh đều ở Bắc Thành không?”
“Ừ.”
“Tốt quá.” Giang Ninh vỗ tay, “Tối thứ hai chúng em có buổi kịch nói, vừa lúc em có tiết mục thiếu người, em có thể mời anh tham gia không?”
Lâm Ngữ nhíu mày, biểu cảm hơi do dự. truyện tiên hiệp hay
Giang Ninh nói nhanh: “Rất đơn giản, chỉ vài phút thôi, một câu chuyện xưa, gần như không có lời kịch, không cần áp lực đâu ạ! Em vẫn muốn thêm hai nhân vật, chỉ là không tìm được diễn viên phù hợp nên do dự mãi. May mắn gặp được anh Lâm Ngữ, tiến sĩ Lâm của chúng ta muốn hình tượng có hình tượng, muốn dáng người có dáng người, đương nhiên không thành vấn đề! Em rủ cả chị Mộng nữa, để chị ấy cũng làm khách mời… Anh đồng ý với em đi, cảm ơn anh Lâm Ngữ, cảm ơn, cảm ơn anh…”
Giang Ninh vừa lắc tay Lâm Ngữ vừa liên tục nói cảm ơn.
Lâm Ngữ nghĩ nếu chỉ đi ngang qua sân khấu, không có lời kịch thì có thể giúp được. Huống hồ nhìn Giang Ninh thật sự đang rầu rĩ vì không chọn được người.
Vì thế Lâm Ngữ đồng ý.
Giang Ninh vui vẻ hoan hô: “Quá tuyệt vời, anh Lâm Ngữ! Để em tìm chị Mộng, lát nữa em gọi anh đến hội trường nhé!”
Như thể không cho Lâm Ngữ cơ hội đổi ý, Giang Ninh rời đi thoăn thoắt.
Trưa hôm đó, Lâm Ngữ nhận được tin nhắn tập trung ở hội trường của Giang Ninh.
Cậu thay một bộ thể thao, trên đường đi còn bị mấy học sinh nhận ra, lôi kéo đứng lại trò chuyện một lát. Một người ít nói như Lâm Ngữ dựa vào lễ phép đáp lại mất câu sau đó uyển chuyển từ chối lời mời tới học viện của các bạn học sinh.
Vì vậy lúc cậu đặt chân tới hội trường đã muộn hai mươi phút.
Cậu không thấy Tô Mộng, chỉ thấy Giang Ninh ôm một túi to bận trước bận sau ở hậu trường, lao ra khỏi phòng suýt va phải cậu.
Vừa thấy Lâm Ngữ, hai mắt Giang Ninh sáng ngời: “Anh Lâm Ngữ đến rồi!” Vừa nói Giang Ninh vừa kéo Lâm Ngữ vào phòng, ấn cậu xuống sô pha, rồi đổ hết quần áo trong túi ra.
Đó là một bộ quân phục màu xanh đen, vì tránh giống thực tế quá mà bộ trang phục được thiết kế tinh tế tỉ mỉ hơn rất nhiều.
Lâm Ngữ nhìn về phía Giang Ninh, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Giang Ninh ngượng ngùng cười: “Anh Lâm Ngữ, vốn dĩ em dành nhân vật học giả cho anh, ngâm hai câu thơ làm phông nền thôi, chủ yếu là phụ kiện đi kèm, mắt kính và mũ dạ rất xinh đẹp.”
Lâm Ngữ vừa nghe thấy hai chữ “vốn dĩ” đã hiểu có biến.
Cậu như suy tư gì đó nhìn bộ quân trang trên sô pha: “Cho nên… anh mặc cái này?”
Giang Ninh cười: “Hehe, đúng vậy ạ. Bởi vì vừa nãy chị Mộng đến trước, chị ấy mang trang phục học giả đi rồi… Tuy nhiên nhân vật này cũng rất ngầu nha! Không có lời kịch, xuất hiện với tư cách thượng tướng, thậm chí còn không lộ mặt, chúng em dùng ánh sáng chiếu bóng anh lên màn hình, sau đó anh chỉ cần làm một động tác…”
Giang Ninh đứng nghiêm, tay làm cò súng, sau đó duỗi tay làm động tác ngắm bắn.
“Bằng!” Giang Ninh bắt chước tiếng súng nổ, nhắm một mắt, “Động tác này mang ý nghĩa thời đại cũ kết thúc, mở ra một thế giới mới! Anh chính là dũng sĩ tiên phong!”
Lâm Ngữ im lặng đẩy gọng kính.
Cậu cảm nhận sâu sắc cô gái này chẳng khác nào một người bệnh vừa điên cuồng vừa nhiệt tình thời kì cuối, hơn nữa còn có khả năng kéo người khác điên theo.
Ngày hôm sau, Lâm Ngữ dậy sớm, trước hết nhìn thoáng qua chuyến bay của Lạc Tân Cổ.
Anh đã thuận lợi xuất phát, hẳn là Lạc Tân Cổ có thể đến Bắc Thành theo đúng lịch trình.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm chứ?” Lạc Tân Cổ nhắn tin cho cậu.
“Thế phải chờ em một lát, hơn bảy giờ Giang Ninh có tiết mục kịch nói, em tham gia hỗ trợ.” Lâm Ngữ trả lời.
“Ở hội trường trường đại học Bắc Thành à?” Lạc Tân Cổ hỏi.
“Sao anh biết?” Lâm Ngữ kinh ngạc.
“Anh từng tổ chức độc tấu ở đấy, cảm thấy hội trường đủ lớn.” Lạc Tân Cổ giải thích, “Là tiết mục thứ mấy?”
“Thứ tám, cụ thể có thể điều chỉnh. Em chỉ xuất hiện làm một động tác, không có lời kịch, cũng bớt việc.” Lâm Ngữ nói.
“Được rồi, buổi tối hẹn gặp lại, diễn viên kịch nói của chúng ta.” Lạc Tân Cổ trêu ghẹo.
Lâm Ngữ quả nhiên bị chọc cười: “Buổi tối gặp lại.”
…
Sáu rưỡi tối, Lâm Ngữ mặc quân trang đứng trong phòng ở hậu trường tập duyệt trước.
Cổ tay áo không một nếp nhăn, chân đi boot quân dụng. Cậu đứng trước gương sờ mũ, chiếc mũ kia hơi cứng, ép tóc mái vào trán không đều.
Các diễn viên khác xếp hàng lần lượt chuẩn bị lên sân khấu, chỉ có cậu xuất hiện cuối cùng trên tầng hai, cho nên có thể chiếm nguyên một phòng.
“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa.
“Mời vào.” Lâm Ngữ nói.
“Anh Lâm Ngữ, anh có cần trang điểm thêm không?” Giang Ninh mở cửa thò đầu vào, lắc cây son trong tay.
“Không cần, Ninh Ninh em bận gì thì cứ làm đi, lát nữa bắt đầu anh sẽ đứng ở cửa chỗ tầng hai kia.”
“Vâng ạ!” Giang Ninh đóng cửa lại.
Lâm Ngữ chờ Giang Ninh đi mới lấy một chiếc khăn ướt từ trong túi ra, lau hết son môi Giang Ninh quẹt cho cậu lúc nãy.
Dù sao cũng không lộ mặt, trang điểm làm gì.
“Cốc cốc cốc.”
Lâm Ngữ nhíu mày nhìn khăn ướt dính vệt son môi, nhét vào túi, ngay sau đó nói với ra cửa: “Ninh Ninh, anh không cần…”
Giây tiếp theo, tay nắm cửa di chuyển.
Lâm Ngữ thấy rõ người trước mặt, không khỏi ngẩn ngơ.
Lạc Tân Cổ vừa đáp chuyến bay từ Paris về Bắc Thành đứng ở cửa, đánh giá trang phục của cậu từ trên xuống dưới.
Sau đó Lạc Tân Cổ cất bước rồi dừng lại trước mặt cậu, duỗi tay chỉnh lại thắt lưng và túi súng hơi lệch trên người cậu.