Chiều hôm ấy trời âm u, Lạc Tân Cổ rơi xuống từ tòa nhà cao tầng.
Lâm Ngữ trơ mắt nhìn người nọ chết trước mặt mình. Xung quanh là tiếng hô hào hứng khởi, mà cậu lại như ù tai không nghe thấy gì hết. Cậu hẳn nên cùng chí hướng với mọi người, nhưng toàn thân chỗ nào cũng đau, đau đến nỗi không rên nổi một tiếng.
Tại sao Lạc Tân Cổ lựa chọn tự sát? Lâm Ngữ nghĩ không ra.
Người đàn ông kia dù ngồi trên hai bộ xương khô vẫn có thể mặt không biến sắc mà lau súng mới đúng.
Cho đến khi trải qua nhấp nhô gặp lại ở kiếp sau, Lâm Ngữ ngồi dưới khán đài, nhìn Lạc Tân Cổ bên cạnh đàn dương cầm.
Cậu nhớ tới chuyện xảy ra rất lâu trước đây.
Thượng giáo kiêu ngạo khó thuần say chuếnh choáng, cười như không cười ôm vai cậu: “Tiến sĩ Lâm, cậu đoán xem trước khi tòng quân tôi làm gì?”
Lâm Ngữ không thèm để ý tên ma men.
Lạc Tân Cổ véo cằm cậu: “Cho cậu ba cơ hội, không trả lời thì đêm nay phải ở lại uống rượu với tôi.”
Lâm Ngữ đành mở miệng: “Trưởng quan là cậu Lạc, muốn làm gì thì làm nấy, thậm chí ngày ngày xuống giếng vớt ánh trăng cũng được.”
Lạc Tân Cổ cười ra nước mắt: “Vớt ánh trăng… hahaha, Lâm Ngữ, đúng là chỉ có cậu mới thế.” Cười xong Lạc Tân Cổ lại “hừ” một tiếng, “Cậu mắng tôi là khỉ đấy à.”
Lâm Ngữ mặt không cảm xúc: “Tôi không dám.”
Lạc Tân Cổ ngả người tựa vào lưng ghế sô pha, hai chân gác lên bàn: “Nếu dưới giếng là bóng dáng tiến sĩ Lâm, nói không chừng tôi sẽ xuống vớt thật đấy.”
Tên này lại thế nữa!
Lâm Ngữ dứt khoát đứng lên, đẩy mắt kính: “Trưởng quan, phòng thí nghiệm còn có việc, tôi phải về đây.”
“Ừ.” Lạc Tân Cổ nhắm mắt.
Đi chưa được bao xa, Lâm Ngữ quay đầu lại, chỉ thấy phòng Lạc Tân Cổ tối om.
Dường như cậu vừa rời khỏi, anh đã tắt đèn.
Cậu lại cảm thấy… Lạc Tân Cổ chỉ là muốn nói chuyện với cậu một lát, nói cái gì cũng được.
Trưởng quan của cậu sẽ làm loại chuyện nhàm chán này à?
Lâm Ngữ lắc đầu sau đó rời đi.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đấy chỉ là Lạc Tân Cổ quá cô đơn, cô đơn đến nội tâm cũng cảm thấy bi thương nhưng không biết kể với ai, vậy nên dù bị cậu xem là người điên cũng muốn giữ cậu ở lại.