Văn nhã bại hoại.
Mí mắt Lạc Tân Cổ khẽ giật, nhìn vẻ ngoài có vẻ như anh chẳng có phản ứng gì với từ này, song anh nắm chặt tay Lâm Ngữ, nhân thể tháo hẳn cà vạt ra.
“Trình độ văn hóa của anh không cao, mong tiến sĩ Lâm giải thích thêm, em nói… văn nhã bại hoại là loại nào?” Lạc Tân Cổ thong thả cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, tay còn lại vẫn nắm Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ xoa nước trên má: “Biết rồi còn hỏi.”
Lạc Tân Cổ cúi đầu hôn lên môi Lâm Ngữ, cánh môi thấm hơi lạnh của tuyết, lạnh lẽo vào tận tim.
Anh buông Lâm Ngữ, liếc giọt nước mắt còn vương trên gương mặt thanh tú. Anh chạm vào giọt nước, bọt nước tan ra, chỉ để lại dấu vết.
…
Vòi hoa sen mở mức lớn nhất, mực nước trong bể tắm dần tăng lên.
Sương mù lượn lờ khắp gian phòng, trong gương loáng thoáng thấy hai bóng người.
Lưng dán sát gạch men sứ dẫn đến một cơn rùng mình, bên cạnh lại là cơ thể ấm nóng, khiến người ta không còn chỗ trốn. Nước lửa đồng thời tấn công, một ngón tay tiến vào khoang miệng Lâm Ngữ, không cho phép cậu mím môi.
Lâm Ngữ đẩy bả vai người trước mặt, bởi vì nhẫn nhịn mà cổ ửng hồng, miệng hơi dùng sức, cắn lên tay đối phương hằn một dấu răng.
Ngón tay rút ra khỏi miệng, âm thanh người nọ đậm vị dụ dỗ: “Đừng cắn.”
Lâm Ngữ nắm tay, gian nan nuốt nước miếng. Cậu chưa bao giờ chật vật như thế.
Từng giọt nước chảy dọc theo sống lưng rồi rơi xuống tan vào mặt nước.
Mặt nước bị trêu đùa nên dậy sóng, vô số bọt biển sinh ra rồi vỡ tan dưới vòi hoa sen dội mạnh.
Đột nhiên có đồ vật lạnh băng dán lên môi Lâm Ngữ.
Dưới ánh đèn, nhẫn bạc phản chiếu ánh sáng lấp lánh, ánh vào đôi mắt đen nhánh của cậu.
Thành nhẫn nhẵn nhụi bên khóe môi, cậu nghiêng đầu ngậm lấy. Nhẫn bị kéo ra, dưới ánh đèn lóe ra một tia sáng.
“A Ngữ, giơ tay.” Tiếng nói len lỏi giữa dòng nước.
Tay?
Lâm Ngữ tự hỏi, thậm chí duy trì tư thế còn khó khăn, cơn buồn ngủ ập đến, lôi kéo mí mắt cậu.
HÌnh như có ai đó thở dài.
Tay trái cậu được nắm lấy, nhẫn lạnh băng đeo vào ngón áp út, như thể một sợi dây kéo từ đáy lòng quấn quanh ngón tay.
…
Lúc Lâm Ngữ tỉnh lại, ngoài trời đã đen kịt. Chiếc máy bay trinh sát cỡ nhỏ lóe ánh sáng đỏ bay giữa bầu trời đêm.
Cậu ngắm bầu trời đầy sao, tưởng tượng bản thân là một con cá, ngoi lên khỏi đại dương ái tình, để rồi được ngân hà sáng lạn bao phủ.
Tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.
Cậu từ từ ngồi dậy, dựa vào gối mềm.
Người tới đúng là Lạc Tân Cổ.
Vị “văn nhã bại hoại” này khoác áo tắm dài, tay bưng đ ĩa trái cây, đi về phía cậu.
“Tỉnh rồi à?” Lạc Tân Cổ ngồi ở mép giường, đút cho cậu quả nho.
Cậu không để ý đến anh, kéo chăn lên, che đến cằm.
Lạc Tân Cổ duỗi tay xoa tóc cậu, “Sao còn tức giận?”
Cậu liếc Lạc Tân Cổ, phong thái giống một bé mèo.
“Không đói bụng.” Cậu đáp.
Lạc Tân Cổ bỏ nho vào miệng mình, hỏi: “Ngày mai đi đâu, mùa đông thích hợp tắm suối nước nóng.”
“Không đi.” Lâm Ngữ day huyệt thái dương, “Không muốn nhúc nhích.”
Lạc Tân Cổ đặt đ ĩa trái cây lên bàn, cách chăn giúp cậu xoa eo.
“A Ngữ, tuần sau em về Munich rồi, anh không thể đi cùng em.” Lạc Tân Cổ kiên nhẫn giải thích, “Trong nhà xảy ra chuyện liên tiếp, anh không thể phủi tay mặc kệ, vậy nên phải về Hải Đô một chuyến.”
Cuối cùng Lâm Ngữ có biểu cảm khác.
Thật ra không phải cậu tức giận Lạc Tân Cổ.
Cậu hiểu rõ, lần này là cậu chủ động trêu chọc, Lạc Tân Cổ thuận thế mà làm.
Chỉ là… lăn lộn hơi quá.
So sánh ra có vẻ như thể lực của cậu rất yếu, vô cớ khiến người ta chán nản.
Suy nghĩ kĩ lại, thái độ của Lâm Ngữ dần buông lỏng.
Cậu lộ cả mặt nhìn anh, hỏi: “Tiểu An không sao chứ?”
“Ừ, kiểm tra xong hết rồi, hết thảy bình thường.” Lạc Tân Cổ gật đầu.
Lâm Ngữ thở phào, im lặng suy tư một lát.
“Em miễn cưỡng có thể đi dạo với anh.” Lâm Ngữ do dự, “Anh… bớt bớt lại chút.”
Lạc Tân Cổ nhẹ nhàng cười, kéo tay cậu ra khỏi chăn, vuốt v e nhẫn trên ngón áp út.
“Tuân lệnh.” Giọng nói rất dịu dàng.
…
Sáng sớm hôm sau, một đêm ngủ bù giúp Lâm Ngữ khôi phục một phần sức lực.
Cậu vận động nhẹ nhàng, thở phào một hơi, với mắt kính trên bàn đeo vào.
Lạc Tân Cổ không ở đây.
Lâm Ngữ mặc áo, cầm điện thoại xem đồng hồ.
Cậu bỗng ngơ ngẩn – màn hình hiện ra vô số tin nhắn.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lâm Ngữ nghi hoặc nhấn một khung thoại, là Kỳ Mộc.
“Tỉnh chưa?”
“Vậy mà còn chưa tỉnh.”
“Lạc Tân Cổ lại lên hot search, haiz, cậu nói xem, yêu đương với người nổi tiếng không dễ dàng.”
Lâm Ngữ mở tin tức, một tiêu đề bắt mắt hiện lên màn hình.
“Ghi âm là bằng chứng! Nhà họ Lạc loạn rồi? Vụ bắt cóc cậu hai là cậu cả bày mưu! Ấn vào để xem chi tiết!”
Lâm Ngữ hít sâu. Cậu lập tức nhấp vào.
Bài viết có tính định hướng dư luận, gần như đi thẳng vào yếu điểm. Chẳng những phân tích tình huống người thừa kế hiện tại của tập đoàn nhà họ Lạc mà còn kèm theo một số bức ảnh Lạc Tân Cổ và Lạc Thương An cùng tham gia sự kiện nhưng tiếp xúc lạnh nhạt, góc chụp hình cực kỳ xảo quyệt.
Điểm chết người là bài viết có đính kèm một file ghi âm.
…
“Dù sao cũng là người thừa kế nhà họ Lạc, cậu cả tưởng tùy ý cho tiền là xong à, không đúng lắm nhỉ?”
“Năm trăm triệu USD.”
“Chờ tôi tiến vào ban lãnh đạo của tập đoàn, tôi và các anh cùng chia sẻ sản nghiệp.”
…
Đó đúng là nguyên văn lời Lạc Tân Cổ từng nói.
Lâm Ngữ mím môi, ngón tay tiếp tục lướt xuống.
Bình luận náo loạn, tự động chia làm ba phe – bảo vệ Lạc Tân Cổ, công kích Lạc Tân Cổ và phe trung lập.
Hiểu cái quái gì: “Ồ, sập phòng rồi à.”
Lầu 1: “Vẫn nên chờ tin từ chính phủ, truyền thông toàn dùng chiêu trò thu hút dư luận thế này.”
Lầu 2: “Lầu trên còn sống trong mộng à? Có biết cái gì gọi là sự thật không? Ghi âm! Nghe xem có phải giọng Lạc Tân Cổ không!”
Lầu 3: “Bấm vào link để xem – So sánh giọng nói.”
Lầu 4: “Đm nhà giàu thật phức tạp, đây là anh em ruột thật à?”
Lầu 5: “Mấy người còn nhớ Lạc Tân Cổ từng trả lời phỏng vấn bản thân không hứng thú chuyện kế thừa sản nghiệp, hoàn toàn bởi vì thích âm nhạc nên mới học dương cầm? Ồ… đúng là vả mặt trong truyền thuyết.”
Lầu 6: “Dạo này Lạc Tân Cổ thế nào ấy nhỉ, ngày nào cũng lên hot search, lần trước thì mập mờ với nam sinh, lần này còn gặp rắc rối lớn hơn.”
Lầu 7: “Thừa dịp tin tức vẫn còn, nói được câu nào thì nói đi. Lát nữa nhà họ Lạc lại khống chế dư luận xóa bài thì sao.”
Lầu 8: “Tôi thích Lạc Tân Cổ bảy tám năm, từng xem tất cả buổi hòa nhạc và video của anh ấy, tôi đảm bảo anh ấy không phải người như vậy! Chờ phản hồi.” (đính kèm bức ảnh vé vào buổi hòa nhạc)
Lầu 9: “Lầu trên đảm bảo cái gì đấy? Đồ chóa. Người bị hại Lạc Thương An còn chưa nói gì đâu.”
Lầu 10: “Ghê tởm, nát như thế mà vẫn còn fan não tàn.”
Lầu 11: “Hónging…”
Lầu 12: “Vậy nên đừng nói cái gì mà nghệ thuật gia và thần tượng không giống nhau, thế này còn khủng khiếp hơn cả thần tượng ấy chứ, mà nhắc tới mới thấy, lần này Kỳ Mộc không đứng ra nói đỡ cho Lạc Tân Cổ nhỉ? Nói ra xem nào.”
Lâm Ngữ xem đến run rẩy, ngón tay ấn điện thoại trắng bệch.
Cậu ấn vào bình luận, gõ một hàng chữ, cuối cùng lại xóa hết đi.
“A Ngữ.”
Lâm Ngữ đang tập trung tinh thần xem bình luận, bị tiếng gọi làm giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
Cậu vội quay đầu lại, thấy Lạc Tân Cổ đứng dựa cửa, hai tay khoanh trước ngực, cứ nhìn cậu như thế.
Cậu đứng lên, muốn nói gì đó, lại liếc màn hình, cuối cùng không nói lời nào.
“Sao em còn đau khổ hơn cả anh thế.” Giọng Lạc Tân Cổ bình tĩnh không gợn sóng.
Lâm Ngữ siết chặt điện thoại, giống như vận sức toàn thân. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, mắt kính cậu đeo phản chiếu ánh sáng.
“Anh vì cứu em trai mới làm vậy.” Giọng cậu không đành lòng, “Nhưng bọn họ bôi nhọ anh.”
“Bôi nhọ chỗ nào?” Lạc Tân Cổ cười.
Lâm Ngữ lập tức phản bác: “Rõ ràng…”
“Dù là ghi âm hay đứng trên lập trường của người ngoài, trong mắt người đời anh hoàn toàn bị nghi ngờ làm chuyện này. Dù không có chứng cứ, chuyện nhà giàu lục đục trước giờ luôn mặc sức bọn họ tưởng tượng.” Lạc Tân Cổ hờ hững, “Không cần vội vàng giải thích, nên cho mọi người thời gian trút tâm sự.”
“Em không đồng ý.” Lâm Ngữ lắc đầu, “Anh mạo hiểm như vậy, nhân cơ hội kéo dài thời gian với bọn bắt cóc, khó khăn lắm mới phối hợp cứu được em trai, lại còn phải chịu phỉ báng như thế, không công bằng.”
Lạc Tân Cổ lẳng lặng nhìn Lâm Ngữ: “A Ngữ, em cảm thấy công bằng là gì?”
Lâm Ngữ sửng sốt.
“Anh biết bọn họ ghi âm, nhưng vẫn lựa chọn làm thế. Bởi anh biết anh có thể cứu Tiểu An thông qua cách này.” Lạc Tân Cổ tạm dừng, “Sau đó anh đổi được kết quả em trai bình an. Có nhân thì có quả, cái này rất công bằng.”
Không biết vì sao, khi Lâm Ngữ thấy nét bình tĩnh gần như không cảm xúc trên mặt Lạc Tân Cổ, trái tim cậu lại thắt lại, nảy lên từng nhịp một cách khó khăn.
Lạc Tân Cổ cười.
“Đừng làm ra vẻ mặt như thế, như thể anh bắt nạt em ấy.” Lạc Tân Cổ đi về phía cậu, ánh mắt dịu dàng. Đến nơi, người nọ giơ tay vuốt v e má cậu, “Đừng lo lắng, anh thật sự không sao. So sánh với an nguy của em trai, mấy lời linh tinh trên mạng không đáng nhắc tới.”
Lâm Ngữ nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Anh chuẩn bị đáp lại thế nào? Để Lạc Thương An ra mặt giải thích được không?”
Lạc Tân Cổ lắc đầu: “Đây đúng là một biện pháp nhưng không phải tốt nhất. Một khi Tiểu An ra mặt, sự tình sẽ phát triển xa hơn, khiến mọi người suy đoán sâu hơn về gia sản nhà anh, ấn tượng “người thừa kế tương lai bị anh cả áp bách” một khi đã hình thành sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho Tiểu An sau này.”
Lâm Ngữ nhìn anh chăm chú: “Nghĩa là anh có biện pháp rồi.”
“Tóm lại phải chờ đã.” Lạc Tân Cổ mỉm cười, giúp Lâm Ngữ đẩy mắt kính.
“Đi thôi.” Lạc Tân Cổ nói.
Lâm Ngữ không ngờ Lạc Tân Cổ còn có tâm trạng ra ngoài: “Đi đâu?”
“Một nơi em nhất định sẽ thích.” Lạc Tân Cổ vươn tay về phía cậu.
~Hết chương 50~