Hạt giống nghi ngờ vào giờ khắc này điên cuồng sinh trưởng, trói lấy toàn thân Lâm Ngữ.
Một tiếng nói từ đáy lòng vang lên, lọt vào tai cậu.
“Ồ, Lâm Ngữ.”
“Cậu không nghĩ anh ấy đang cứu cậu à?”
Lâm Ngữ ôm lấy chính mình, dựa vào tường run lên.
Cậu không nghĩ tới.
Cậu thật sự không nghĩ tới.
Khả năng khống chế của anh quá mạnh mẽ, chuyên quyền độc đoán trong mọi việc, cậu chỉ nhìn thấy anh giết người, chứ chưa từng nghĩ anh có thể vi phạm mệnh lệnh quân đội “vì một ai đó.”
Cậu chưa bao giờ hy vọng xa vời mình là đặc biệt đối với anh.
Năm đó trong phòng giam tối tăm, giữa đống quần áo lộn xộn, tay cậu nắm dao quân dụng hướng thẳng về trái tim anh.
Lạc Tân Cổ không hề nhúc nhích.
Cậu đã nghĩ quả thật Lạc Tân Cổ quá hiểu cậu, biết cậu không xuống tay được.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả khi nhát dao kia tiếp tục đâm vào, người kia cũng không tránh.
…
“Xin lỗi, là anh sai.”
“Anh đã hại chết em một lần, sẽ không có lần thứ hai.”
“A Ngữ, anh hối hận.”
…
Lâm Ngữ nắm chặt áo, dường như hết thảy manh mối được xâu chuỗi lại.
Cậu hô hấp khó khăn, mỗi nhịp đều kèm theo run rẩy, trái tim đập loạn hơn bao giờ hết.
“Bằng!”
Xa xa truyền tới tiếng súng.
Đồng tử Lâm Ngữ co chặt.
…
Lạc Tân Cổ từ hành lang quay về sảnh, phía sau có một tên bắt cóc, tay gương cao súng săn.
Lạc Tân Cổ liếc người nọ.
Chuyện đầu tiên anh làm là trả súng cho tên cầm đầu.
Lúc đầu, mấy tên bắt cóc nâng cao cảnh giác với anh, cho đến khi anh trả súng ngắn, bọn họ mới thoáng thả lỏng.
“Không biết bại lộ thế nào, tên kia linh hoạt như cá chạch, không thể đuổi kịp.” Lạc Tân Cổ thở dài.
“Xem ra là người được cố ý phái tới. Lạc Thành nhanh nhạy thật. Tuy nhiên không đuổi được cũng chẳng sao. Chúng tôi không cần tên đó, cậu không chạy là được.” Tên cầm đầu nhận lấy súng nhắm thẳng Lạc Tân Cổ, cực kỳ không khách khí, “Chỗ này không an toàn, chúng ta đàm phán thất bại, thế nhưng không sao, chúng tôi vẫn nắm giữ một đứa con nhà họ Lạc, vẫn có thể thương lượng với Lạc Thành. Phiền cậu đi theo chúng tôi. Hy vọng cậu thức thời.”
Lạc Tân Cổ giơ hai tay: “Được, chỉ cần mấy người đừng làm tôi bị thương, thế nào cũng được.”
Bên ngoài nhà máy có một chiếc minibus màu đen.
Bước chân Lạc Tân Cổ thong thả – anh biết rõ trong xe còn hai tên đồng bọn mới tới, anh cần giải quyết những tên này trước khi lên xe.
Cửa mở là cơ hội cuối cùng của anh.
Lúc này, qua tấm kính cửa, Lạc Tân Cổ thấy bóng người phía sau bọn họ.
Hàng lông mày nhếch lên.
“A…” Tên đi sau cùng đột nhiên kêu r3n thảm thiết.
“Sao thế!” Tên cầm súng dí eo Lạc Tân Cổ quay người kiểm tra.
Chính là ngay bây giờ!
Lạc Tân Cổ quay người, đá chân, tước vũ khí, vừa ngước mắt đã thấy Lâm Ngữ cầm ống sắt vừa đánh bại một tên.
Tên còn lại hoảng loạn không biết nên nhắm súng về phía Lạc Tân Cổ hay Lâm Ngữ, cuối cùng họng súng cố định vào Lâm Ngữ.
Lạc Tân Cổ vặn tay tên bắt cóc dưới thân rồi nhảy lên, quay về phía tên cầm súng rồi ném khẩu súng ngắn vừa cướp được cho Lâm Ngữ: “Nhận súng!”
Lâm Ngữ nghiêng người bắt lấy súng, ấn giữa trán tên bắt cóc. Đối phương lập tức run rẩy, Lâm Ngữ nhân cơ hội đập súng vào thái dương tên kia, sau đó cướp khẩu súng săn trong tay đối phương.
Bỗng nhiên chiếc minibus ngoài cửa chiếu đèn.
Ánh đèn chói mắt chiếu sáng toàn bộ sảnh tối tăm, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng động cơ khởi động, xe hướng thẳng về phía nhà máy.
Lạc Tân Cổ đá văng tên dưới chân còn đang r3n rỉ, cầm khẩu súng săn đã cải tiến, nhắm vào lốp xe!
“Bằng!”
Bánh xe ma sát với mặt đất, trượt dài một đoạn.
Lạc Tân Cổ không dừng lại, nói với Lâm Ngữ: “Lên tầng hai!”
Hai người một trái một phải, lên cầu thang tầng hai.
Hai người nhảy xuống minibus, một người dừng lại ở tầng một kiểm tra thương thế của đồng bọn, kẻ còn lại cầm súng đuổi theo.
“Đúng là không sợ chết.” Giọng Lạc Tân Cổ trầm thấp.
Mắt thấy gã muốn đuổi theo Lâm Ngữ, anh dựa vào lan can nã một phát súng về phía người nọ, gã bị chọc gân, lập tức chạy theo sau Lạc Tân Cổ.
Súng săn bị cải tạo, khả năng tấn công xa không bằng súng trường. Vì đảm bảo an toàn, Lạc Tân Cổ tìm chỗ trốn trước, chờ đợi phục kích.
Trong lòng anh hiểu nhân lực của đối phương nhiều hơn bọn anh nên cần đánh nhanh thắng nhanh.
Tuy Lâm Ngữ có kinh nghiệm nhưng thể chất không theo kịp, không thể vật lộn ở cự li gần. Một khi bọn họ bị bao vây, sẽ lâm thế nguy hiểm.
Lạc Tân Cổ cắn răng.
Đáng chết, anh thì chẳng sao cả, nhưng Lâm Ngữ không thể có chuyện gì!
Xa xa bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cảnh sát.
Nhà máy vốn yên tĩnh lập tức chấn động.
Lạc Tân Cổ thấy không ổn – chó cùng rứt giậu, mấy tên này đường cùng bị bắt không chừng sẽ liều mạng phản kháng.
Anh không biết hiện giờ Lâm Ngữ trốn ở đâu, không có cách nào khác đành chạy khỏi chỗ núp ban đầu, hướng về phía một trụ khác, đồng thời hét lên: “Lâm Ngữ, đổi súng!”
Tiếng đạn dồn dập ngắm về phía anh, cuối cùng “bằng bằng” va vào cột trụ.
Một góc áo thoáng qua cầu thang, ánh mắt Lạc Tân Cổ lanh lẹ, lập tức hướng súng qua, viên đạn đập vào tường, thành công ngăn lại bước tiến của kẻ địch.
Bỗng dưới tầng có tiếng hô lớn: “Bắt lấy cậu ta! Súng săn không có đạn!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Tân Cổ cầm súng xem như vũ khí đột nhiên vọt về phía cầu thang.
Nhóm người này tuy bắt cóc nhưng chưa trải qua huấn luyện quân đội chính quy, sao đối phó được phương pháp đối đầu không thường quy như Lạc Tân Cổ.
“Ầm..”
Gã cầm súng ngã xuống cầu thang, nghe tiếng kêu thảm thiết hẳn là gãy xương.
“Leng keng!”
Hai bình nhỏ lăn vào sảnh, phun ra khói.
Có người hô: “Né tránh! Là lựu đạn hơi cay!”
Lạc Tân Cổ nghe những lời này, cúi người chạy qua mấy cột trụ, qua hành lang hình chữ U tìm thấy Lâm Ngữ nấp sau bức tường.
Lâm Ngữ vội giơ súng, thấy người tới mới hạ súng xuống.
Lạc Tân Cổ chạy tới ý bảo Lâm Ngữ dựa vào cửa sổ: “Nói nhỏ thôi. Cảnh sát tới rồi. Phía dưới có lựu đạn hơi cay, bịt mũi lại.”
Lời còn chưa dứt, Lâm Ngữ đã ôm chặt lấy anh.
Lạc Tân Cổ hít sâu: “… Sao thế?”
Áo sơ mi trước ngực ướt một mảng, Lâm Ngữ nhắm mắt, không trả lời.
…
Mười phút sau, bọn họ được giải cứu.
Hoàn thành thủ tục trong cục cảnh sát, Lạc Tân Cổ liên hệ Vương Hạo xử lý công việc tiếp theo rồi dẫn Lâm Ngữ rời đi.
Xe lên cầu, một đàn chim trắng sải cánh giữa bầu trời xám xịt, vài chiếc lông chim bay ngang qua cửa sổ xe.
Lạc Tân Cổ im lặng hồi lâu, nhìn ngoài cửa sổ nói nhẹ nhàng: “A Ngữ, lần sau đừng làm thế nữa, biết chưa?”
Lâm Ngữ không đáp lại.
Lạc Tân Cổ không mở miệng nữa, bọn họ giữ im lặng cho đến khi về đến nội thành.
Xe đưa Lạc Tân Cổ về khách sạn trước. Anh xuống xe, cúi người nói với Lâm Ngữ: “Em về đi, chờ anh giải quyết xong mọi việc sẽ liên lạc lại.”
Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn anh sau đó xuống xe, “Không cần chờ, chúng ta nói chuyện đi.”
…
“Sùng sục…”
Nước ấm pha hồng trà, phiến lá mỏng chìm nổi trong cốc thủy tinh trong suốt.
Lạc Tân Cổ đặt cốc trà trước mặt Lâm Ngữ.
“Nói thật, anh thật sự không ngờ em sẽ đến.” Lạc Tân Cổ dựa vào sô pha, giọng điệu bình tĩnh, “Tình hình lúc đó quả thật nguy hiểm. Trong nháy mắt nhìn thấy em, không nói quá đâu… suýt nữa tim anh đã ngừng đập.”
Lời này thật ra nhuốm chút vui đùa, nhưng Lâm Ngữ không cười.
Từ khi rời khỏi nhà máy bỏ hoang, Lâm Ngữ giống như người máy hết điện, gần như không có sức sống và cảm xúc.
Lạc Tân Cổ ngẫm nghĩ, có lẽ lâu rồi cậu không trải qua chiến trường chém giết, ít nhiều bị dọa rồi.
Vì thế Lạc Tân Cổ ngồi xuống cạnh cậu, giọng điệu càng thêm nhu hòa: “Đương nhiên, tiến sĩ Lâm đã giúp anh một việc quan trọng, anh cần phải cảm ơn. Muốn anh sắp xếp một bữa tiệc thiết đãi em không?”
Lâm Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, vẫn không cười.
Lạc Tân Cổ nhận ra không thích hợp.
Anh thu lại biểu cảm: “Em muốn nói với anh chuyện gì?”
Lâm Ngữ cụp mắt, duỗi tay cầm cổ tay phải anh, nắm chặt.
Lạc Tân Cổ bất động.
Đây là lần chủ động đầu tiên của Lâm Ngữ sau khi bọn họ chia tay ở lâu đài Neuschwanstein.
Nhưng chuyện tiếp theo càng khiến Lạc Tân Cổ bất ngờ.
Lâm Ngữ dịch gần vào, vòng tay vòng lên cổ anh – đây là một tư thế vô cùng thân mật.
Lạc Tân Cổ không hiểu Lâm Ngữ muốn làm gì, đành giơ tay đỡ lấy eo đối phương.
Lâm Ngữ tiến lại gần hơn, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em không để bụng.”
Lạc Tân Cổ mở to mắt, hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không, “Cái gì?”
Lâm Ngữ càng gần hơn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Em nói là… em không để bụng. Anh không cần xin lỗi, cũng không cần để những hồi ức không tốt đẹp đó trong lòng. Em sẽ không hỏi anh nguyên nhân, cũng không cần anh giải thích bất cứ điều gì. Em nói không tức là không, vĩnh viễn không, anh hiểu chưa?”
Lạc Tân Cổ khiếp sợ, không ngờ Lâm Ngữ lại nói những lời này.
“Bởi vì lần bắt cóc này?” Lạc Tân Cổ nhíu mày, “A Ngữ, việc này vốn không liên quan đến em.”
“Không liên quan đến bắt cóc.”
“Vậy sao tự nhiên…” Lạc Tân Cổ ngừng nói.
Ánh mắt Lâm Ngữ nhìn anh chứa một tia đau lòng cực nhỏ, chính nó khiến Lạc Tân Cổ đau đớn.
Lâm Ngữ nhìn anh, nói: “Trưởng quan, anh không cần em à?”
Hai từ này va vào lòng Lạc Tân Cổ tựa như sét đánh.
Hai tay ôm lấy eo Lâm Ngữ căng chặt, ánh mắt sâu xa.
“Lâm Ngữ, anh nhớ mình từng nói với em, chúng ta… anh thật sự không chịu nổi dày vò. Nếu…”
Không chờ anh nói xong, Lâm Ngữ đã tiến lên ngậm lấy đôi môi ai kia, biến từng tấc mềm mại thành ngọt ngào. Hàm răng bị cạy mở, nụ hôn sâu thêm, Lạc Tân Cổ vuốt v e hai má Lâm Ngữ, lại sờ thấy hàng nước mắt lạnh băng.
Ngón tay anh lau vệt nước mắt, nước mắt lại như vỡ đê chảy xuống càng nhiều.
Cuối cùng Lâm Ngữ lùi lại, sau đó ôm chặt lấy bờ vai anh.
“Em chờ anh nói em nghe đáp án em muốn, đơn giản vì muốn tìm cho lòng mình một bậc thang. Nhưng chung quy đó không phải sự chấp nhận thực sự… Em không có tài cầm quân ứng biến như anh, phân tích tới phân tích lui, nếu tất cả đều sai thì làm sao bây giờ?”
“Bây giờ em nói cho anh, nguyên nhân em không hỏi, bậc thang cũng không cần, như vậy mọi hoài nghi và khúc mắc đều không tồn tại. Vậy nên anh thu lại hết áy náy cho em, chúng ta bình đẳng, không ai thiếu nợ ai. Em không muốn anh đi, em luyến tiếc.”
“Lạc Tân Cổ, em vẫn luôn vẫn luôn… vẫn luôn rất thích anh, thích vô cùng. Dù là đời trước, em cũng chưa từng muốn anh chết. Nhát dao đâm vào ngực anh không phải em không có sức mà là vì em không muốn xuống tay, anh hiểu không?”
Lạc Tân Cổ ôm Lâm Ngữ, mím môi, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
“Anh Lạc, giữa chúng ta có những chuyện không hay, nhưng cũng có hồi ức đẹp, em không muốn phủ nhận nó. Nếu chúng ta được gặp lại, em muốn quý trọng cơ hội.” Lâm Ngữ nghẹn ngào, “Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
~Hết chương 48~
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc này Lâm Ngữ chỉ cảm thấy Lạc Tân Cổ đối xử tốt với cậu, vì cứu cậu nên anh mới làm nhiều chuyện như thế, cậu còn chưa nghĩ được sâu xa hơn.