Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 30: Ánh sáng




Hai người đã hẹn ngày mai nhưng tối về Quý Hoành lại nhắn tin nói có việc, muốn thay đổi thời gian. Hứa Giảo Bạch: [Cậu không đến cũng được.] Quý Hoành làm như không thấy: [Ngày kia được không?] Hứa Giảo Bạch: [Tôi có tiết.] Quý Hoành: [Thứ bảy thì sao?] Hứa Giảo Bạch nhìn dòng chữ trên màn hình, bắt đầu hối hận vì đã đồng ý, rõ ràng là không nên liên lạc nữa. Hứa Giảo Bạch: [Được.] Quý Hoành cong môi cười, nghĩ tới ngày mai phải gặp Quý Hoài lại lạnh mặt. Suốt sáu năm qua, y chưa từng nói chuyện với Quý Hoài, kể cả trong đám tang ông nội y cũng tránh mặt họ, một mình tới nghĩa trang. Quý Hoành không quan tâm, không muốn nhìn thấy người anh cùng cha khác mẹ này. Nhưng Quý Hoài cứ khăng khăng đòi gặp y. Quý Hoành hít sâu một hơi, ngón tay dừng lại trên màn hình: [Vậy chốt thứ bảy nhé.] Hứa Giảo Bạch không trả lời. Hôm sau Hứa Giảo Bạch tới thăm Mạnh Viện, Giang Hoàn cũng ở đó, lắc lắc que kẹo mút trước mặt Hứa Giảo Bạch: "Hôm qua cậu gặp ai vậy? Nói đi chị cho ăn kẹo." Hứa Giảo Bạch vòng qua cô, ngồi xuống cạnh Mạnh Viện, anh đang tính xem nên nói chuyện Quý Hoành tới thăm thế nào, nghĩ ngược nghĩ xuôi lại thành: "Bạn con muốn đến thăm mẹ." Mạnh Viện quay đầu: "Hả?" Hứa Giảo Bạch: "Ừm." "Con ừm cái gì? Là thằng bé thấp người đó hả? Thằng bé nhanh mồm nhanh miệng ấy?" Mạnh Viện hỏi, "Tới thì tới, thông báo trịnh trọng vậy làm gì... Bạn gái à?" Hứa Giảo Bạch hiếm khi hốt hoảng, hai mắt mở to, "Không phải." Mạnh Viện nhìn Giang Hoàn, chẳng biết vô tình hay cố ý, "Không phải thì thôi." "Không phải thật mà." Rời khỏi bệnh viện, Giang Hoàn lại hỏi: "Khai mau khai mau, người hôm qua..." Hứa Giảo Bạch cắt ngang: "Bạn cấp 3." Anh không muốn nói nhiều về Quý Hoành. Giang Hoàn nghiêng đầu: "Bạn? Sao chưa nghe cậu kể bao giờ?" Hứa Giảo Bạch nhấp môi dưới: "Lâu rồi không liên lạc." Giang Hoàn nheo nheo mắt: "Bạch Bạch nè, hình như cậu không muốn nhắc tới người ta nha." Hứa Giảo Bạch: "Ừ, không muốn." Giang Hoàn gật đầu: "Được, vậy không nói." Cô thật sự không nhắc đến nữa. Cô và Hứa Giảo Bạch là bạn đại học, hai người học cùng khóa, cùng khoa, lại cùng quê. Chuyện này hiếm gặp nhưng quan hệ của họ chính là như thế. Lúc mới lên đại học, Giang Hoàn cực kỳ nổi loạn, tóc nhuộm xanh lá, đeo đủ loại khuyên tai dây chuyền. Hứa Giảo Bạch khác cô một trời một vực, lúc nào anh cũng nghiêm túc gọn gàng, mặt mũi vô cảm nhưng không hề gây khó chịu. Các cô gái trong khoa rất thích nói về anh, nói hôm nay anh mặc gì, nói tới màu móng tay tự nhiên của anh, nói anh vẽ tranh đẹp ơi là đẹp. Giang Hoàn không quan tâm đến hai thứ đầu tiên, nhưng cô cực kỳ ngưỡng mộ khả năng của Hứa Giảo Bạch, theo đuổi hội họa cần năng khiếu, và rõ ràng là Hứa Giảo Bạch có điều đó. Cô thì không. Cô không có gì cả. Học kỳ đầu tiên cô không nói với Hứa Giảo Bạch câu nào, người ta thường hỏi cô: "Nhà bà ở XX hả, có quen Hứa Giảo Bạch không? Cậu ấy cũng ở đó." Học kỳ thứ hai, một ngày nọ, cô đứng trên hành lang gọi về nhà, mẹ không ngừng nói em trai thế nọ thế kia, cô chẳng đáp được câu nào, cúp máy suy sụp, ngồi xổm trong góc tường khóc nức nở
Khóc xong ngẩng đầu lên, Hứa Giảo Bạch đứng đó. "Cậu nhìn cái gì?" Cô hỏi. Hứa Giảo Bạch: "Tôi không nhìn cậu, tôi đi vệ sinh." Giang Hoàn lúng túng. Hứa Giảo Bạch đi luôn. Lần đầu tiên Giang Hoàn gặp người kém giao tiếp đến vậy, tưởng giọng hay mà ngon à? Không thể tha thứ! Hứa Giảo Bạch nói chuyện quá thẳng thắn, nếu không có gương mặt đẹp trai đó thì bị tẩn cho bao nhiêu lần cũng đáng. Năm hai đại học, Giang Hoàn hẹn hò cùng Phàn Quang, giữ quan hệ bạn học bình thường với Hứa Giảo Bạch. Thế nhưng trong khoa có tin đồn cô thích Hứa Giảo Bạch, lời đến tai Phàn Quang, hai người cãi nhau. Có hôm đi học môn chuyên ngành, cô vào lớp từ cửa sau, đúng lúc nghe Hứa Giảo Bạch nói. "Giang Hoàn chưa từng nói thích tôi." Hứa Giảo Bạch ngồi ngay ngắn trên ghế, bàn vẽ bày trước mặt, ánh nắng vàng rộm chiếu lên trang giấy trắng và bàn tay anh, dịu dàng ấm áp. "Đừng đồn đại lung tung, không tốt cho con gái đâu." Sau đó cô chia tay Phàn Quang, nhuộm tóc đen ý muốn chăm chỉ học hành, nào ngờ người ta lại xuyên tạc cô giả vờ làm gái ngoan cho xứng đôi với Hứa Giảo Bạch. Đã vậy Giang Hoàn lành làm gáo vỡ làm muôi, chủ động bắt chuyện với Hứa Giảo Bạch. Chẳng có ý gì, chỉ là cô thấy Hứa Giảo Bạch tính tình ngay thẳng, không bao giờ suy đoán bừa bãi, xứng đáng kết bạn. Quen rồi cô mới biết Hứa Giảo Bạch giống như một đứa trẻ, trong túi luôn có kẹo, buồn ăn một viên, vui cũng ăn một viên. Hỏi năm sinh, hóa ra anh còn nhỏ hơn Giang Hoàn một tuổi, đúng là em trai mà. Giang Hoàn không thể coi anh như những người đàn ông khác, cô không rung động trước Hứa Giảo Bạch nhưng rất vui lòng được làm bạn với anh. Chẳng ai nỡ ghét một chùm ánh sáng. Giang Hoàn và Phàn Quang cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp tới khi ra trường, suốt khoảng thời gian đó, cô rất ít nói chuyện với Hứa Giảo Bạch
Cô luôn nghĩ Hứa Giảo Bạch thích ở một mình, cho đến một ngày sau tốt nghiệp, giữa thành phố quê hương nóng nực, cô bắt gặp Hứa Giảo Bạch vừa chờ xe buýt vừa ăn kem que, mặt anh không có biểu cảm gì, máy móc nhai nuốt. Giang Hoàn bỗng thấy dễ thương quá chừng, cậu em trai chỉ nhỏ hơn cô một tuổi mà sao dễ thương đến thế, vậy là cô bung ô, chạy tới che nắng cho anh. Phản ứng đầu tiên của Hứa Giảo Bạch khi trông thấy cô là không phản ứng gì, Giang Hoàn lúng túng cất lời: "Chị là bạn đại học của cậu, Giang Hoàn, nhớ không?" "Em biết." Hứa Giảo Bạch nói. Giang Hoàn thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ người ta nói không quen. Giang Hoàn: "Cậu đi làm à?" Hứa Giảo Bạch: "Em đến bệnh viện chăm mẹ." Giang Hoàn ngẩng đầu: "Cô... cô ốm à?" Hứa Giảo Bạch: "Ừm." Giang Hoàn che ô cho anh, trò chuyện câu được câu chăng, cô vắt óc nói hết những chuyện có thể nói: "Cậu có bạn gái chưa? Ôi đừng hiểu lầm, chị không thích cậu... chỉ là..." Chỉ là bầu không khí gượng gạo quá, cô chẳng biết nên đi hay ở, nên thu ô về hay không. "Không có." Hứa Giảo Bạch nói, "Không sao, không cần giải thích, em biết chị không thích em." Những lời đồn ở trường đại học chưa bao giờ biến mất, người ta cứ loan tin, không mảy may để ý tâm trạng người trong cuộc. Tháng ngày trôi qua, Giang Hoàn chẳng buồn đính chính nữa. Hứa Giảo Bạch biết rõ tất cả. Cô thầm cảm thán, người đâu mà sáng suốt vậy ta. Hứa Giảo Bạch rất ít nói, hễ nói là khiến người khác nghẹn họng, nhưng lại có thể nhìn thấu những điều người ta hay nhầm lẫn. Trước khi đi, Hứa Giảo Bạch cúi người bước ra khỏi tán ô, ánh nắng rọi trên đỉnh đầu, anh nheo nheo mắt nói với Giang Hoàn: "Cảm ơn." Lần thứ hai Giang Hoàn gặp Hứa Giảo Bạch ở trạm xe buýt, tay anh đã cầm một chiếc ô. Hành động của Hứa Giảo Bạch vô cùng đơn giản, lời nói cũng đơn giản. Giang Hoàn quen với sự bộc trực của anh, biết anh nói có là có, không là không, thế nên cô không bao giờ chủ động nhắc tới người bạn cấp 3 hôm đó nữa. Giang Hoàn định thế, nào ngờ vừa tới trạm xe buýt họ đã trông thấy "người bạn cấp 3 không thể nhắc tới" ấy ở quán thịt nướng bên kia đường. Có duyên vậy sao? Giang Hoàn nhìn Hứa Giảo Bạch lùi lại một bước, thái độ tránh né cực kỳ rõ ràng. Cô hơi ngạc nhiên. Bên kia đường, Quý Hoài mặt mũi tái nhợt, hôm qua gã hẹn gặp thằng em trai xúi quẩy này, Quý Hoành nói được nhưng phải cho y chọn địa điểm. Quý Hoài vốn chẳng chờ mong chi, thằng nhóc nghèo kiết xác ở nơi khỉ ho cò gáy thì tìm được chỗ nào ra hồn chứ? Chẳng ngờ Quý Hoành cho gã ngồi vỉa hè luôn, y hời hợt nói: "Giám đốc Quý đừng khách sáo, cứ ăn thoải mái, hôm nay tôi mời." "Quý Hoành, cậu có ý gì? Không muốn nói chuyện tử tế à?" Quý Hoành "A" một tiếng, nhấc mắt cười nhạt: "Anh đòi gặp tôi mà Quý Hoài, tội gì phải thế? Anh biết rõ tôi không phải chướng ngại của anh, Quý Chính Quân chẳng sốt ruột thì thôi, anh lo lắng làm chi?" Thịt mỡ trên mặt Quý Hoài rung rung, gió thổi khói than, gã sặc khói, ho khan hai tiếng. Quý Hoành biết gã sợ gì. Ông nội cho y thừa kế nhà cửa đất đai, Quý Hoài sợ vẫn còn thứ khác. Quý Hoành cúi đầu, kỳ quái âm u ngồi giữa làn khói. Quý Hoài lo lắng đến khó hiểu. Gã ít gặp Quý Hoành, nhưng vẫn nhớ như in lần đầu tiên trông thấy thằng em ruột thịt bần hèn này. Năm ấy Quý Hoành mười tám tuổi, ông nội giận dữ đá y văng vào cửa kính, thủy tinh vụn nát đổ sụp, máu tươi nhuộm đỏ những mảnh vỡ, hai mắt thiếu niên tàn nhẫn: "Ông giết tôi đi thì hơn, bằng không tôi sẽ còn đi nữa!" —- Chủ nhà: Quý Hoài Quý Hoành gõ chữ lú phết đấy.