Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 28: Vết thương mới




Lúc Hứa Giảo Bạch về trường, Quý Hoành đã rời đi khá lâu. Tằng Giai bỗng dưng tỏ tình với cậu, Hứa Giảo Bạch rất bất ngờ, hốt hoảng từ chối.

Thực ra Tằng Giai cũng biết Hứa Giảo Bạch sẽ từ chối, chỉ là cuối cấp rồi, nhỏ không muốn tiếc nuối gì. Có vẻ hơi viển vông, nhưng nhỏ chẳng thể tưởng tượng ra một ngày nào đó có cô gái nào đó sánh vai bên Hứa Giảo Bạch.

Hứa Giảo Bạch quá đặc biệt, tâm hồn cậu như thủy tinh trong suốt, dễ dàng soi chiếu mọi nhơ nhuốc tối tăm. Người ta sợ cậu bởi lòng ai cũng có góc tối.

Trước khi đi Tằng Giai hỏi: "Cậu biết Quý Hoành chuyển đi đâu không? Lớp 12 rồi mà còn chuyển trường..."

"Không biết." Hứa Giảo Bạch nói.

Hứa Giảo Bạch là người khó đoán, bình thường Tằng Giai chẳng bao giờ biết cậu nghĩ gì, nhưng hình như hôm nay nhỏ cảm nhận được.

Hứa Giảo Bạch lạnh lùng nói "Không biết", vậy mà nhỏ nghe ra khổ sở ấm ức.

Như mèo nhà bị vứt bỏ.

- --

Có hôm ở nhà Mạnh Viện hỏi: "Dạo này Quý Hoành thế nào? Sao không thấy con nhắc tới?"

Hứa Giảo Bạch đang làm bài tập toán, mạch suy nghĩ đứt đoạn, im lặng nhìn tờ đề.

Mạnh Viện: "Mẹ hỏi con đấy."

Cả thế giới chống lại cậu, cậu không muốn nghĩ đến nhưng người kia cứ xuất hiện trong mọi câu chuyện.

Quản Hướng Đồng còn nói, dạo trước Quý Hoành nghỉ học không phải do đánh nhau bị đình chỉ. Thế vì sao? Không ai biết.

Y rời đi chẳng một lời từ biệt, để lại câu hỏi bỏ ngỏ dở dang, khiến người ta phải ghi lòng tạc dạ.

Hứa Giảo Bạch hiếm khi khóc, cậu nhẫn nại hơn Quý Hoành, Mạnh Viện gặng hỏi làm cậu cực kỳ đớn đau, khàn giọng đáp: "Lâu rồi bọn con không liên lạc."

Dù thế cậu cũng không khóc.

Bên ngoài yên tĩnh hồi lâu, mãi sau Mạnh Viện mới lên tiếng: "Cãi nhau?"

"Con không biết."

Lại là câu này.

Hứa Giảo Bạch không biết mình sai ở đâu, nếu việc cậu thích Quý Hoành làm y khó chịu thì cậu cũng chẳng còn cách nào.

Cậu không muốn đoán mò suy nghĩ của người khác, khó lắm, đoán không ra.

Thế nên Hứa Giảo Bạch tới nhà Quý Hoành, dựa vào ký ức chắp vá ngắn ngủi tìm tới phòng trọ nhỏ bé.

Cửa khóa.

Mọi người đều tránh xa căn phòng đó.

Hứa Giảo Bạch nghĩ có lẽ suốt đời này cậu cũng không biết được đáp án.

- --

Kỳ nghỉ sau thi đại học rất dài, Quản Hướng Đồng hẹn Hứa Giảo Bạch đi chơi, hỏi thăm chuyện điền nguyện vọng.

Quản Hướng Đồng vẫn lạc quan như thế, ba năm cấp ba chẳng lớn thêm chút nào, lớp 12 không chơi bóng rổ làn trắng hơn một chút, nụ cười sáng trong rực rỡ.

Hứa Giảo Bạch thảng thốt, có ảo giác rằng mọi chuyện vẫn y như xưa.

Quản Hướng Đồng nghĩ cậu nghỉ chơi Quý Hoành vì trận đánh nhau cuối năm lớp 11, Hứa Giảo Bạch không giải thích được đành thuận theo.



Giữa họ có quá nhiều nút thắt chưa mở, sau này cũng chẳng thể mở.

- --

Thì ra trước một hành trình mới người ta thường không có nhiều lời giã từ, Hứa Giảo Bạch học đại học nơi xa, chia tay tại bến tàu hỏa nói với mẹ một câu "Con đi đây." rồi cứ thế đi mất.

Hứa Giảo Bạch học năm hai, Mạnh Viện đổ bệnh. Kiểm tra không thấy vấn đề gì nên bà giấu Hứa Giảo Bạch, tới khi bệnh tình tái phát mới gọi điện thông báo.

Đó là lần đầu tiên Hứa Giảo Bạch nhìn thẳng vào tương lai, lần đầu tiên sau rất nhiều năm anh bất đồng ý kiến với Mạnh Viện.

Sau khi tốt nghiệp anh muốn về quê, từ chối công việc nhà trường giới thiệu, khăng khăng về chăm sóc mẹ.

Mạnh Viện nhiều lần nhấn mạnh: "Đã bảo là mẹ không sao mà, con muốn chọc tức mẹ à? Có nghe lời không?"

Nghe lời đâu có tác dụng gì.

Hứa Giảo Bạch nhớ lại mấy năm trước, thì ra đã lâu đến vậy, anh nghe lời Quý Hoành nên không hỏi, về sau chẳng còn cơ hội hỏi nữa.

"...Con xin lỗi." Hứa Giảo Bạch lại xin lỗi mẹ, vì bây giờ anh phải kiên trì với ý kiến của mình.

Lần này về nhà Hứa Giảo Bạch ghé thăm Quản Hướng Đồng, Giang Sảo đi du học đại học, dường như Quản Hướng Đồng vô cùng buồn bã.

Hứa Giảo Bạch không biết an ủi người khác, chỉ có thể uống rượu cùng cậu ta.

Ba năm trôi qua Hứa Giảo Bạch đã biết uống rượu, không còn là thiếu niên suốt ngày hạ đường huyết ngất xỉu. Thỉnh thoảng anh đi trợ giảng ở trường đại học, mặc áo sơ mi trắng quần âu đen làm không ít trái tim xao xuyến.

Hứa Giảo Bạch trưởng thành vẫn ăn kẹo, ngậm kẹo nơi đầu lưỡi, không sao sửa được thói quen từ năm lớp 11.

Quản Hướng Đồng vừa uống rượu vừa than thở liên miên, cuối cùng nước mắt lưng tròng nói: "Tôi thích nó, ôi chao, nó thì như khúc gỗ, khổ thân tôi thích một cái khúc gỗ!"

Hứa Giảo Bạch không ngạc nhiên mà chỉ lấy làm nghi hoặc, Giang Sảo không thích Quản Hướng Đồng ư? Anh nghĩ Giang Sảo thể hiện tình cảm rất rõ ràng.

Hứa Giảo Bạch: "Tỏ tình rồi à?"

Quản Hướng Đồng: "Không."

Hứa Giảo Bạch: "Tại sao?"

"Không được đâu." Quản Hướng Đồng bĩu môi thầm thì, "Nó nhỏ hơn mình hai tuổi đó, vẫn là thằng ranh con, nào có biết gì."

Hứa Giảo Bạch: "Được mà."

Quản Hướng Đồng nín thinh, Hứa Giảo Bạch tưởng cậu ta ngủ rồi, nào ngờ cậu ta đột nhiên ngồi bật dậy khiến anh sợ hết hồn.

"Tôi không dám nói, hồi cấp 3 tôi cứ nghĩ ông với Quý Hoành có gì đó..." Quản Hướng Đồng nói, "Thế mà cả hai đều thẳng, nghe nói hai ông đánh nhau vì Tằng Giai."

Hứa Giảo Bạch: "..."

Mới lạ nha.

Hứa Giảo Bạch: "Ông nghe ai nói? Không phải đâu."

Quản Hướng Đồng say hẳn rồi.

Đã rất lâu không ai nhắc tới Quý Hoành, Quản Hướng Đồng là người duy nhất biết về cuộc sống cấp 3 của anh.

Đôi khi Hứa Giảo Bạch rất mâu thuẫn, những năm tháng ấy, niềm vui của anh là Quý Hoành, nỗi buồn của anh là Quý Hoành. Quý Hoành cho anh biết bao nhiêu dịu dàng rồi bỏ mặc anh giữa mịt mù mông lung.

Nói đi nói lại.



...Anh không quên được Quý Hoành.

Hôm sau tỉnh rượu Quản Hướng Đồng hốt hoảng gọi cho Hứa Giảo Bạch: "Hôm qua tôi nói láo đó, ông tin không?"

Hứa Giảo Bạch suy tư một lát: "Tôi nghĩ Giang Sảo cũng thích ông."

Quản Hướng Đồng đáp vội: "Đừng đùa."

Cậu ta phủ nhận ngay tức khắc.

Có phải ai cũng vậy không? Luôn luôn tự ti trước người trong lòng, luôn luôn băn khoăn trăn trở, thấy người ta quá tốt còn mình thì quá tệ.

Hứa Giảo Bạch sợ mình đoán sai, anh không chắc chắn lắm nên không nói thêm gì.

Quản Hướng Đồng cười ha hả cho qua.

Sau đó Hứa Giảo Bạch chẳng biết hai người ấy thế nào, Quản Hướng Đồng cũng không kể. Bỗng có một hôm cậu ta gọi điện cho anh, mệt mỏi thở than: "Giả vờ làm bạn mệt quá đi."

Hứa Giảo Bạch đáp: "Đúng là rất mệt."

Lời anh nói trịnh trọng nghiêm trang khiến Quản Hướng Đồng bật cười.

Giang Sảo và Quản Hướng Đồng vẫn giữ liên lạc, ban đầu Quản Hướng Đồng ngày ngày ôm điện thoại chờ tin nhắn, sau đó thì thi thoảng tùy duyên, đến bây giờ là vài tháng một lần.

Họ chẳng mâu thuẫn rối ren gì, chỉ có nhiều khoảng cách.

Ra trường, Hứa Giảo Bạch về quê làm thầy giáo phòng tranh, lương khởi điểm không cao nhưng được cái ổn định.

Mạnh Viện luôn tích cực điều trị, một năm nọ bệnh tình bỗng trở nặng, Hứa Giảo Bạch tới bệnh viện, nhanh chóng gọn ghẽ giải quyết mọi thủ tục. Bà tỉnh lại nghe con trai ngồi bên giường nói: "Mẹ xem, may mà con về quê."

Đó là lần đầu tiên Mạnh Viện nhận ra con trai bà lớn thật rồi.

Đứa bé nhút nhát rụt rè đã trở thành người đàn ông thực thụ.

Chẳng biết từ bao giờ Hứa Giảo Bạch không còn cài nút áo trên cùng nữa, xương quai xanh và vết sẹo mờ mờ lộ ra.

Không ai để ý tới, đôi khi anh cũng quên bẵng đi.

Quý Hoành từng thuyết phục rất lâu nhưng anh chẳng thể vượt qua, vậy mà giờ đây chuyện bỏ cúc áo lại thật dễ dàng.

Thời gian chữa lành mọi vết thương.

Không ai phải cứu vớt ai.

Chúng ta chu du trên dòng sông thời gian, đánh mất một phần bản thân và tìm thấy một phần cuộc đời mới.

Nhưng Quý Hoành đột nhiên trở lại.

Bặt vô âm tín sáu năm rồi xuất hiện trước mặt Hứa Giảo Bạch, nói chuyện với anh mạnh mẽ hơn, ngang ngược hơn, ra vẻ mọi thứ hẵng còn như xưa.

"Ông thù dai thế? Đã sáu năm rồi mà." Quản Hướng Đồng hỏi anh từ đầu dây bên kia.

Hứa Giảo Bạch cầm hộp cơm, anh đang trên đường về nhà, nghe vậy thì im lặng một chút, "Tôi không."

Đúng là anh thù dai.

Vì ngoài thù dai ra anh chẳng làm được gì khác.

Sáu năm quá dài, mọi thứ đều có hạn sử dụng, Hứa Giảo Bạch tưởng mình quên Quý Hoành rồi, anh muốn vứt bỏ hết nỗi lòng mục nát.

Vết thương trên xương quai xanh đã lành, chẳng ngờ Quý Hoành lại là vết thương mới trong tim anh.