Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 25: Đánh nhau




Hôm sau Quý Hoành không đi học, hôm sau, hôm sau nữa cũng không.

Lúc đầu Hứa Giảo Bạch cho rằng y trốn cậu, chuyện hôn một người cùng giới chắc hẳn ảnh hưởng đến Quý Hoành rất nhiều. Thế nhưng hết một tuần rồi vẫn chẳng thấy Quý Hoành đâu, cậu không ngồi yên được nữa, hỏi Quản Hướng Đồng: "Ông biết nhà Quý Hoành ở đâu không?"

"Không biết." Quản Hướng Đồng lắc đầu, "Nó chuyển nhà không nói địa chỉ cho tôi."

Cũng không nói cho Hứa Giảo Bạch. Tuy dạo này tan học hai người thường về chung nhưng Quý Hoành chưa bao giờ nói nhà y ở đâu.

Bây giờ Hứa Giảo Bạch mới cảm thấy cậu biết rất ít về Quý Hoành, họ trao đổi bí mật, cậu dùng vết sẹo đổi lấy một cái tên thân mật. Cậu không bao giờ để ý làm thế có đáng không, có công bằng không, như Quý Hoành từng nói, cậu đúng là đồ ngốc.

"Ông định tìm nó à?" Quản Hướng Đồng chủ động hỏi.

Hứa Giảo Bạch đáp: "Tôi muốn đi xem sao."

Cậu muốn tìm y, nghỉ học lâu như thế không thể chỉ đơn giản là trốn tránh cậu, cậu lo cho Quý Hoành.

"Vậy tôi đi với ông." Quản Hướng Đồng nói, "Tôi khá thạo đường bên phố Nam, không chừng loanh quanh lại thấy đấy, hỏi thầy chủ nhiệm lớp nó đã."

Thế nhưng họ chẳng hỏi được gì, thầy chủ nhiệm chỉ nói qua loa là nhà Quý Hoành có việc nên xin nghỉ, y sẽ đi học lại trước thi cuối kỳ, dặn họ không được tới quấy rầy gia đình người ta.

Ra khỏi phòng giáo viên, Quản Hướng Đồng gãi đầu: "Hay cứ đi tìm xem, mấy hôm nay nó không nghe điện thoại cũng không trả lời QQ, lặn mất tăm luôn, tôi hơi lo."

Hai người hẹn gặp vào thứ bảy, thứ bảy tới, sau lưng Quản Hướng Đồng mọc ra cái đuôi to.

Hứa Giảo Bạch và Giang Sảo không quen nhau, cậu con trai cao lớn gật đầu một cái, Hứa Giảo Bạch cũng gật lại coi như chào hỏi.

Hai con người kém giao tiếp nhìn nhau không thốt được lời nào, cuối cùng Quản Hướng Đồng phải ngượng ngùng lên tiếng: "Ranh con này đòi theo bằng được."

Hứa Giảo Bạch đánh giá chiều cao của Giang Sảo, ranh con mà không "con" tí nào nha.

Quản Hướng Đồng gọi thế nào Giang Sảo cũng không giận, chỉ lặng lẽ đi sau hai người. Quản Hướng Đồng nói chuyện với Hứa Giảo Bạch, cậu ta yên lặng nghe, thỉnh thoảng Hứa Giảo Bạch đáp lại vài câu, cậu ta cũng yên lặng nghe.

Cả quãng đường Giang Sảo chẳng nói câu nào nhưng độ tồn tại vẫn cực kỳ mãnh liệt.

Còn cái miệng Quản Hướng Đồng thì hoạt động không ngừng nghỉ, chuyện gì cũng lải nhải vài câu, nói tới cả ấn tượng đầu với Hứa Giảo Bạch, "Tôi tưởng ông không thích nói chuyện với mọi người, hôm học thể dục ông bị ngất..."

Giang Sảo bất thình lình lên tiếng: "Em nhìn thấy Quý Hoành."

Quản Hướng Đồng nói chưa đã miệng, nghe vậy quay một vòng tại chỗ: "Đâu?"

Hứa Giảo Bạch cũng nhìn thấy.

Hai ba người túm tụm quanh thùng rác bên kia đường, Quý Hoành bị vây ở giữa.

Đó là lần đầu tiên Hứa Giảo Bạch thấy Quý Hoành đánh nhau. Khớp ngón tay chảy máu mà y vẫn dửng dưng như không, đứng cạnh thùng rác bẩn thỉu chẳng khác gì xác chết biết đi, ánh nhìn lạnh thấu xương, con mắt giăng kín tơ máu như mất ngủ nhiều đêm.

Quản Hướng Đồng gào lên "Đệch mẹ" rồi xông tới, Giang Sảo đuổi theo sau.

Hứa Giảo Bạch đứng yên tại chỗ, không phải cậu sợ, mà là hoài nghi chính mình.

Cậu có thực sự hiểu Quý Hoành không?



Cậu không chắc chắn, không phải, cậu không hề biết trong lòng Quý Hoành mình là gì, cậu thực sự có tư cách tới tìm y ư?

Quý Hoành bị Giang Sảo giữ lại, hai tên côn đồ đánh nhau với y đứng dậy chạy thẳng. Quý Hoành rất khỏe, suýt nữa đã thoát khỏi Giang Sảo, Quản Hướng Đồng túm tay y: "Quý Hoành! Mẹ kiếp mày đang làm gì đấy, đánh nhau giữa đường?!"

"Bỏ ra." Đáy mắt Quý Hoành không còn sự điên cuồng khi nãy, ánh nhìn lạnh đi, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, "Không phải chuyện của chúng mày, bỏ ra."

Đầu Quản Hướng Đồng sắp nổ tung: "Không được bỏ! Nó muốn đuổi theo đấy, Giang Sảo mày giữ chặt cho anh! Vãi, có chuyện gì vậy, mày điên à Quý Hoành?"

Quý Hoành ngẩn ra, cánh tay mất hết sức lực, không lên tiếng.

"Đánh nhau giữa đường giữa chợ, mày bị đần hả?" Quản Hướng Đồng liếc sang bên kia đường thấy Hứa Giảo Bạch định vượt đèn đỏ, vội vã hô: "Ê ê từ từ hẵng qua, đang đông xe!"

Quý Hoành nghe tiếng nhìn theo, con ngươi co lại, "Ai bảo cậu ấy tới? Chúng mày dẫn Hứa Giảo Bạch theo làm gì?"

"Phải hỏi mày ấy, hỏi không nói gọi không thưa, có chuyện gì vậy?"

Quý Hoành nôn nóng: "Bỏ ra, tao không đuổi nữa, chạy mất dạng rồi còn đâu."

Quản Hướng Đồng nửa tin nửa ngờ chầm chậm buông tay, Quý Hoành không nói một lời, khuỷu tay thụi vào ngực Giang Sảo, Giang Sảo nới tay, y thoát ra trong nháy mắt, xoa xoa cổ tay, mắt thấy bé ngoan Hứa Giảo Bạch đợi được đèn xanh đang băng qua đường.

Quý Hoành nhìn chằm chằm Hứa Giảo Bạch, miệng trả lời Quản Hướng Đồng: "Điện thoại rơi vỡ mang đi sửa rồi, mấy hôm nay bận không lấy được."

"Mày bận gì?" Quản Hướng Đồng hỏi.

Quý Hoành không trả lời cậu ta, hỏi Hứa Giảo Bạch mới chạy tới: "Cậu tới đây làm gì?"

Hứa Giảo Bạch dừng chân, hai người đứng cách nhau vài bước, cậu không dám lại gần.

Quản Hướng Đồng nhìn không đặng, kéo Quý Hoành qua, "Mày thái độ gì đấy? Người ta lo cho mày mới đến."

Quý Hoành nói: "Cậu về đi."

Hứa Giảo Bạch không dám nhúc nhích.

Quý Hoành nói tiếp: "Đánh nhau có gì hay mà xem? Cậu về đi."

"Quý Hoành?" Quản Hướng Đồng nghi hoặc gọi, "Đừng bảo mày đánh nhau nên bị đình chỉ học nhé?"

Quý Hoành không phản bác, vẫn nhìn Hứa Giảo Bạch, thở dài mệt mỏi, "Cậu nghe lời về nhà đi, mấy hôm nữa tôi sẽ đến trường."

Quản Hướng Đồng: "Quý Hoành, tao hỏi mày đấy."

Hứa Giảo Bạch mấp máy môi, nhỏ giọng gọi: "Nhất Nhất."

Hai người kia không hiểu gì, nhưng Quý Hoành biết cậu muốn đến bên y, như chú mèo nhỏ lặng lẽ chờ y đồng ý.

Quý Hoành lại thở dài, như là nhượng bộ cũng như là càng thêm muộn phiền.

Ba người ngồi xuống ghế dài cạnh bồn hoa, Quý Hoành không ngồi, mới lăn một vòng trong thùng rác người y toàn mồ hôi, bẩn thỉu khó ngửi, mu bàn tay dính máu, giữa ngón tay có vết rách, máu hòa lẫn đất bùn.

Quản Hướng Đồng hỏi gì Quý Hoành cũng không đáp, cậu ta mặc định là Quý Hoành đánh nhau bị đình chỉ, khuyên nhủ vài câu. Giang Sảo chẳng nói năng chi, yên lặng xoa xoa ngực. Hứa Giảo Bạch không dám lên tiếng, cậu ngồi ở rìa ghế, quay sang một bên tách biệt với ba người còn lại, giống như đang úp mặt vào tường hối lỗi.

"Bao giờ mày đi học lại, trường có báo không?" Quản Hướng Đồng hỏi.



Quý Hoành hùa theo cậu ta: "Trước khi thi cuối kỳ."

"Vậy được." Quản Hướng Đồng không yên lòng, "Dù có chuyện gì cũng đừng đánh nhau nữa, sắp lên lớp 12 rồi, bớt làm xấu học bạ đi."

"Biết rồi."

Quản Hướng Đồng biết Quý Hoành không muốn nhiều lời với họ, đứng dậy phủi phủi mông: "Bọn tao đi đây, mày nhớ lấy điện thoại, đừng có động tí là mất liên lạc... Dù sao cũng là bạn học."

Quý Hoành gật đầu, mắt chuyển sang nhìn Hứa Giảo Bạch, "Về đi, tôi không sao."

Ba người đi chưa được bao lâu, Quý Hoành rời bước, nhìn về phía hai tên khi nãy chạy trốn một lát mới quay người về nhà. Tới đầu ngõ, y dừng bước, không ngại bẩn nghiêng người dựa vào tường: "Lén đi theo tôi làm gì?"

Hứa Giảo Bạch ló đầu ra, "Nhất Nhất."

"Làm nũng cũng vô dụng, Hứa Giảo Bạch, cậu đi về cho tôi."

Hứa Giảo Bạch không nhúc nhích.

Quý Hoành nhìn cậu, mãi tới khi hai mắt khô khốc nhói đau mới nhắm lại, xoay người đi vào ngõ, phớt lờ Hứa Giảo Bạch sau lưng.

Hứa Giảo Bạch chẳng biết mình có nên đi theo không, thấy Quý Hoành lấy chìa khóa mở cửa căn phòng nhỏ, y đi vào, cửa không đóng.

Hứa Giảo Bạch bước một bước rồi hai bước, gom góp dũng khí đi tới trước cánh cửa kia.

Căn phòng tối mờ đầy mùi ẩm mốc, ngón tay thon dài của Hứa Giảo Bạch đặt lên khung cửa, do dự đến khi bàn chân tê rần mới bước vào.

Rèm cửa kéo hờ, khe sáng le lói làm khung cảnh càng thêm tối tăm ngột ngạt. Trong buồng có tiếng nước rơi rào rào trên mặt đất, cửa không khóa, Quý Hoành khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh ào ào xối, y vận động quanh năm vóc người đẹp đẽ, cơ bụng và đường nhân ngư hiện rõ, nước men theo bụng trượt xuống chân. Nghe tiếng động, y bình tĩnh nhấc mắt nhìn Hứa Giảo Bạch một vòng rồi dời đi.

Ngược lại, Hứa Giảo Bạch vô tình trông thấy cơ thể Quý Hoành đang vô cùng hoảng loạn, cậu lùi lại, chân giẫm phải thứ gì đó, loạng choạng đứng vững, đầu va vào tủ bát "A" lên một tiếng.

Quý Hoành chẳng nói câu nào.

Hứa Giảo Bạch thấp thỏm đứng trong phòng khách, đến khi tiếng nước dừng lại, Quý Hoành mới nói vọng ra: "Sô-pha dùng để ngồi." Hứa Giảo Bạch quy củ ngồi xuống ghế.

Quý Hoành mặc quần đùi áo ba lỗ, vai khoác khăn mặt, mái tóc nhỏ nước bước ra.

"Đến được rồi thì về đi." Giọng Quý Hoành tạm gọi là ôn hòa, qua loa lau lau mái tóc, máu trên tay đã khô lại không rửa sạch được, đông thành từng cục đen sì, trông hơi buồn nôn.

"Sao lại đánh nhau?" Hứa Giảo Bạch hỏi.

Quý Hoành quay đầu cười thành tiếng, ý cười không lan đến đôi mắt. "Đừng hỏi, không nói cậu biết đâu."

"Tại sao?"

Quý Hoành đi tới trước mặt Hứa Giảo Bạch, "Vì bà ấy nói đúng."

Hứa Giảo Bạch không hiểu.

Quý Hoành nhìn cậu.

Bởi vì Khương Thải nói đúng, y không nuôi nổi một con mèo.