Kế hoạch thời trang thu đông thông qua phê chuẩn, còn lại chỉ là bước thực hiện. Cố Dương tạm thời vứt đám người bên Thời trang Lăng Vân ra sau đầu, cùng ekip tăng ca dựng xong timeline, mỗi một mục đều sắp xếp cẩn thận.
Sàn diễn của trung tâm thương mại không thể bằng sàn diễn chuyên nghiệp, trang phục đều là sản phẩm mùa mới có tính ứng dụng cao, vậy nên nhằm tăng độ hấp dẫn, Cố Dương đã cố ý khai màn với bộ sưu tập thiếu nữ rực rỡ nhất, các bạn nhỏ mặc trang phục trẻ em cũng rất đáng yêu, về việc trang phục nữ trưởng thành và trang phục nam màu tối phải làm sao để hấp dẫn quần chúng... Cố Dương ngậm bút, còn chưa nảy ra sáng kiến gì, Vu Đại Vệ đã vỗ bàn: "Chúng ta xếp đồ lót xuống cuối cùng!"
Cả văn phòng "xì" một tiếng, sôi nổi chê bai tên đàn ông với tư tưởng đồi trụy, không thể chấp nhận được.
"Dù sao thì lúc đó nhất định sẽ mời truyền thông và hội viên, hiện trường sẽ không bị vắng", Hồ Duyệt Duyệt nằm sấp lên bàn, miệng còn đang gặm táo. Cô lớn hơn Cố Dương một tuổi, là nhân viên thiết kế của phòng, ngày thường phụ trách thiết kế quảng cáo ở các cửa hàng, cũng phụ trách chia sẻ đồ ăn vặt, sôi nổi hoạt bát được lòng mọi người.
"Sảnh trung tâm rộng như vậy, phóng viên và hội viên được mời tới nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm người", Cố Dương lắc đầu, "Hơn nữa bỏ nhiều công sức để tổ chức buổi diễn, nếu bên trong chỉ có phóng viên với hội viên bị giữ lại ở chỗ khán giả không rời đi được, bên ngoài lại không có một ai đứng xem thì có quá mất mặt không?"
Đồng nghiệp đều gật đầu, như thế thực sự khá mất mặt.
"Vậy phải làm sao đây?" Hồ Duyệt Duyệt phiền muộn hỏi, "Đừng nói là khách hàng, nhìn thấy trang phục đi làm cho nam tôi cũng muốn bỏ đi".
Thực lực của thương hiệu có hạn, trang phục mùa mới chỉ có mấy bộ như vậy, muốn vest nam đen xì xì hấp dẫn khách hàng, hiển nhiêu có hơi khó khăn, nhưng cũng không thể để toàn bộ buổi diễn chỉ diễn trang phục dành cho thanh xuân thiếu nữ, vì vậy Cố Dương vỗ bàn quyết định: "Chúng ta mở thêm tiết mục bốc thăm trúng thưởng!"
Vu Đại Vệ phun cả ngụm nước ra ngoài, Lý Vân ngồi trong phòng làm việc riêng cũng nghe thấy, không thể không dừng công việc của mình lại đi ra nhắc một câu, kinh phí của phòng có hạn, vừa phải thôi.
"Chúng ta không cần tự bỏ tiền mua đồ, chúng ta đi hỏi xin các thương hiệu" Cố Dương thẳng thắn hùng hồn.
Xung quanh im phăng phắc, một khắc sau quần chúng nhiệt liệt vỗ tay, khí thế này, thổ phỉ này, da mặt này, đỉnh!
Trung tâm thương mại có rất nhiều thương hiệu, Cố Dương in ra hết, ôm bảng thống kê phóng sang cách vách, bắt đầu rầm rầm rộ rộ "cạo lông cừu".
Sau đó, phòng kinh doanh của Hoàn Đông kêu than ngập trời, mọi người cứ thấy mặt nhau là chỉ hỏi đúng một câu: Hôm nay Cố Dương tìm đến cậu rồi à?
Trưởng phòng đồ gia dụng Đường Uy khổ không nói nổi, nhân lúc nghỉ trưa tìm Lục Giang Hàn, dính mông lên sô pha bật máy nói không ngừng. Tiểu Cố mới tới của phòng marketing quá giống ác bá cường hào, cậu xem cái show thời trang thu đông này thì liên quan gì đến phòng đồ gia dụng của tôi, thế mà cậu nhóc vừa đến đã đòi tôi cho một bộ chăn giường và hai cái nồi!
"Sếp Lục, cậu biết bộ nồi nhập khẩu từ Đức đắt như nào mà?", giọng của Đường Uy run run, "Còn có chăn nữa, vừa đến đã đòi chăn tơ tằm, đổi thành thảm trải sàn còn không vừa ý".
Lục Giang Hàn cười rung cả người.
"Được chưa thế, ông như thế là còn tốt đấy, nồi niêu xoong chảo thì đáng bao nhiêu tiền", Lão Vương của phòng đồ điện gia dụng cũng rất đau tim, "Tôi vừa mới bị cậu ấy trấn lột mất một chiếc tivi siêu to". Tuy rằng thực sự đồ thương hiệu cho không cần tiêu tiền, nhưng cần mình đi thương lượng mà, nợ ân tình lần này không biết dùng cái gì để trả.
"Tôi biết rồi, đi đi", Lục Giang Hàn hắng giọng, trấn an, "Tôi bảo Dương Nghị đi nói chuyện với Tiểu Cố".
Nửa tiếng sau, Dương Nghị đích thân đi đến bộ phận hậu cần, dắt Cố Dương – người đang tìm kho chứa quà tặng – trở về văn phòng.
"Nhìn người chú em dính đầy bụi kìa", Dương Nghị phủi giúp cậu, "Sao lại chui vào đó, điện thoại mất cả tín hiệu".
"Em đi hỏi xin anh Trương một kho chứa dưới hầm", Cố Dương trả lời.
"Ồ, cướp xong cần giấu chiến lợi phẩm", Dương Nghị chỉ cậu ngồi xuống sô pha, "Nói chuyện chút, cậu có biết chỉ nguyên sáng hôm nay, năm trưởng phòng kinh doanh đã đến mách lẻo với Lục tổng và tôi".
"...Vì em ấy hả?" Cố Dương sững sờ.
"Không thì sao?" Dương Nghị ngồi bên cạnh cậu, "Cách làm của cậu không sai, nhưng cách thực hiện cần cải tiến. Lần này là vì toàn công ty đều biết Lục tổng coi trọng show thời trang, phòng kinh doanh mới đồng ý giúp đỡ cậu, nếu như mà đổi thành một hoạt động khác thì mấy ngày nay có thể cậu đã phí sức rồi, hiểu?"
"Dạ", Cố Dương buồn bã đáp, "Em hiểu rồi".
"Cậu hiểu cái gì rồi", Dương Nghị lắc đầu, "Nói thử xem nào, lần sau nếu cần bốc thăm trúng thưởng, cậu sẽ đi ăn cướp như thế nào?"
Cố Dương: "..."
"Anh biết ngay, chú em căn bản chưa hiểu rõ", Dương Nghị ôm bả vai cậu, "Thế này nhé, anh dạy chú một lần thôi. Nếu lần sau cần đòi đồ gì từ phòng kinh doanh, trước tiên viết một báo cáo nộp cho anh, nếu như yêu cầu hợp lý, anh sẽ phụ trách thông báo trong buổi họp, hiểu chưa?"
Cùng một chuyện cùng một mục đích, từ miệng hai người khác nhau nói ra, ý nghĩa hiểu nhiên sẽ khác biệt. Lần này Cố Dương thực sự hiểu rồi, hai mắt cong cong: "Dạ sếp Dương, lần sau em sẽ chú ý!"
"Đi đi", Dương Nghị cũng cười, nói, "Đợi sau khi show thời trang thu đông kết thúc, anh đây và Lục tổng sẽ mời riêng chú đi ăn".
Cố Dương: "..."
Cố Dương đáp: "Em cảm ơn".
Một khắc sau, Dương Nghị kéo mở cửa phòng làm việc của Lục Giang Hàn, nói với anh: "Thế này nhé, tôi phát hiện Cố Dương thực sự có hơi ghét cậu".
Lục Giang Hàn mặt không biểu cảm: "Cút".
Ngày diễn ra show thời trang thu đông là mùng 2 tháng 10, kỳ nghỉ lễ bảy ngày giúp giảm bớt nỗi lo về lượng khách, cánh truyền thông có máu mặt của thành phố đã bắt đầu đưa tin, sảnh trung tâm của trung tâm thương mại Hoàn Đông cũng tạm thời được che kín, chỉ có thể nhìn thấy khung treo đèn ở trên cao và công nhân ra ra vào vào, khí thế không nhỏ.
Dự kiến mấy ngày cuối tháng sẽ tăng ca triền miên, Cố Dương dứt khoát đặt vé máy bay lẫn khách sạn, sớm đưa giáo sư Cố và phu nhân Cố đến đảo Bali nghỉ mát, vừa tỏ lòng hiếu thảo, vừa đỡ bị càm ràm.
Mùng 1 tháng 10, người khác vui vẻ đi ăn rồi lên bar quẩy, Cố Dương và đồng nghiệp lại ở sau sàn diễn, đánh số cho tất cả trang phục các thương hiệu gửi tới, trách cho lúc lên sàn quá hỗn loạn mà lấy nhầm.
"Để người chuyên nghiệp làm có khác", Hồ Duyệt Duyệt sắp xếp xong bàn, "Chẳng trách Lục tổng tin tưởng cậu, nếu như anh ấy để tôi làm hoạt động lần này, dự là đến năm sau sàn diễn còn chưa dựng xong".
"Lục tổng chỉ là coi trọng chuyên ngành đại học của tôi thôi, không có mọi người, tôi vẫn sẽ không hoàn thành nổi nhiệm vụ này", Cố Dương treo nốt lượt trang phục cuối, giống như trút hết gánh nặng, vỗ tay, "Xong rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm nhé, ngày mai cố lên!"
Đợi đến khi các đồng nghiệp đều đã tan làm, Cố Dương lại kiểm tra hậu đài một lần nữa, những bộ trang phục, giày dép và trang sức được sắp xếp ngay ngắn, dưới ánh đèn vàng êm dịu của màn đêm mang theo một cảm giác đẹp đẽ và sức sống kỳ lạ. Mọi người đam mê mua sắm là có lý do cả, ví dụ như một chiếc váy xinh đẹp mới lên kệ, không chỉ thể hiện hết mức vẻ đẹp của người con gái, mà rất nhiều năm sau, vẫn có thể tỏa sáng một cách duyên dáng trong biển ký ức.
Trung tâm thương mại lúc rạng sáng yên tĩnh tựa như sắp xảy ra chuyện tâm linh gì đó, ngoại trừ bảo vệ đang đi tuần tra, chỉ có ở sau màn sân khấu ở sảnh trung tâm là còn phát ra tiếng động. Lục Giang Hàn vừa định đi qua xem thì nhìn thấy Cố Dương nhẹ chân nhẹ tay khóa cửa lại, vừa gặm táo vừa rời đi. Quả táo là đồ ăn đêm Hồ Duyệt Duyệt cho cậu.
Lục Giang Hàn dạo quanh hậu đài một vòng, trang phục giày dép được treo chỉnh tề, mỗi bộ điều được đánh số, cho dù có là người bị OCD nặng cũng không tìm ra chỗ nào chưa ổn, trước gương trang điểm dán số điện thoại của tất cả mọi người, dưới gầm bàn còn trải một tấm thảm nhỏ để cho người mẫu trong lúc trang điểm cởi giày cao gót ra, thả lỏng một chút. Những chi tiết tỉ mỉ như này có thể nhìn thấy ở mọi nơi, giống như Lý Vân từng nói, Cố Dương thực sự là một người vừa tỉ mỉ chu đáo vừa dịu dàng – Trừ việc cứ thấy anh là chạy mất, về cơ bản không có điểm chê.
Còn về việc vì sao cứ thầy anh là muốn chạy, Lục Giang Hàn tự hỏi một lượt cũng không tìm ra lý do, cuối cùng chỉ có thể đổ cho Dương Nghị ngày thường quá mức cà lơ phất phơ nên mới khiến cho bản thân anh trở nên càng khó gần và nghiêm túc.
Dương phó tổng bất hạnh đội nồi, đang chìm trong giấc ngủ cũng phải rùng mình, cứ cảm thấy tương lai bất ổn.
Đêm rất tĩnh lặng.
Show thời trang thu đông bắt đầu lúc 8 giờ tối ngày mùng 2. Khoảng 7 giờ đã có phóng viên và hội viên lần lượt check in, Hồ Duyệt Duyệt một mạch chạy vào văn phòng, hưng phấn rít ra ríu rít: "Cố Dương ơi Cố Dương, cậu mau ra ngoài xem đi, không chỉ có sảnh trung tâm khách hàng đông nghìn nghịt, mà hai bên lan can cũng chen đầy người, cả năm tầng đều có người đứng đợi, sự kiện lần này của chúng ta chắc chắn bùng nổ!"
Cố Dương chẳng nói gì, bỏ luôn lon coca trong tay xuống chạy ra ngoài.
"Kích động vậy sao?" Hồ Duyệt Duyệt ngơ ngác.
"80% là cậu ấy chạy đến phòng bảo vệ", Vu Đại Vệ đưa một cái hamburger qua, "Khách hành chen chúc không phải chuyện đùa, ăn nhanh đi, tôi cũng ra ngoài xem xem".
Đợi đến khi Vu Đại Vệ ra đến sảnh, Cố Dương quả nhiên đã dẫn theo một đoàn bảo vệ, tăng cường giám sát đối với mỗi tầng, hơn nữa còn báo cáo với Dương Nghị, rút thêm người từ các phòng ban ra trợ giúp.
Tấm màn của sảnh trung tâm đã được kéo ra, sàn diễn được trang trí bằng cỏ đại thảo đẹp tựa tiên cảnh. Tuy rằng kinh phí có hạn, nhưng Cố Dương vẫn nhờ Vu Đại Vệ kì kèo mặc cả, để công ty thiết kế làm ra sàn diễn sáng lấp lánh như ảo mộng, sau buổi diễn tối nay, sàn chữ T cổ tích này được giữ lại đến giữa tháng để khách hàng check in.
Show thời trang lần này coi như là lần đầu tiên Cố Dương đảm đương vai trò chính nên đám Đỗ Thiên Thiên Lý Hào cũng khá coi trọng, lo lắng hiện trường vắng vẻ, cố ý dẫn cả đám hồ bằng cẩu hữu đến giả làm quần chúng vây xem. Cuối cùng đến Hoàn Đông mới phát hiện, nỗi lo này là quá dư thừa, tầng một chỗ nào cũng có người, còn có một dì trung niên tiến lại hỏi thăm, có phải trong siêu thị lại tổ chức khuyến mãi mua trứng gà không, chứ sao lại đông đúc đến vậy.
"Em xin lỗi nhé, chắc là không đi theo các anh được rồi". Cố Dương toát mồ hôi, băng qua biển người chạy vào hậu đài.
"Ok ok đừng bận tâm, bọn anh chỉ tới hóng hớt thôi", Đỗ Thiên Thiên mừng rỡ tìm được một chỗ, chuẩn bị chuyên tâm ngắm các tỷ tỷ đi catwalk.
Tám giờ tối, sự kiện chính thức bắt đầu. Lục Giang Hàn hiểu rõ quần chúng không muốn nghe lãnh đạo nói nhiều, nên chỉ dùng ba câu kết thúc màn này, đổi thành nhóm người mẫu thanh xuân tràn trề.
Mỗi một sàn diễn đều giống nhau, phía trước rực rỡ tươi đẹp, phía sau loạn như cào cào. Quai giày bị hỏng, lấy nhầm trang sức, thắt lưng bị tụt – Cũng không biết Cố Dương lấy túi kim chỉ từ đâu, quỳ trên mặt đất kim chỉ vung lên hai đường thẳng tắp rồi phất tay để người mẫu lên sàn.
"Đùa chứ, thế cũng được à?" Vu Đại Vệ mở mang tầm mắt.
Cố Dương ôm mấy bộ nội y: "Đi nhờ".
Vu Đại Vệ: "..."
Không rõ là do hoạt động rút thăm trúng thưởng, hay do buổi trình diễn thực sự đặc sắc, cho dù là trang phục đi làm dành cho nam rất nhàm chán, khách hàng vây xem vẫn không ít đi, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng tăng. Sự kiện diễn ra được một nửa, Dịch Minh lặng lẽ rời ghế khách quý, lẻn vào cánh gà.
"Chưa đến lượt Nightingale của anh, đi ra ngoài". Cố Dương vội đến chân không chạm đất, vừa nhìn thấy hắn ta liền đuổi người.
Dịch Minh hỏi: "Cần tôi giúp không?"
Tuy nhiên Cố Dương đã dẫn một nhóm người mẫu khác đi đến hậu trường phía trước, không có thời gian nói thêm câu nào.
Dịch Minh: "..."
"Dương tổng giám đấy à?" Hồ Duyệt Duyệt nhận ra hắn ta, cười hì hì nói, "Vẫn chưa đến tiết mục của anh mà, anh ra ngoài ngồi nhé".
Dịch Minh vẫn ở lại quan sát, phía sau lại có người chửi bậy. Trên tay Đỗ Thiên Thiên cầm một cốc socola nóng, vốn muốn đưa cho Cố Dương, ai ngờ gặp phải cái người phiền phức này, bèn khịa: "Mày nghiện sao chép rồi đúng không? Sao như bám dai như đỉa vậy".
Giọng nói có hơi lớn, mọi người xung quanh đều quay ra nhìn. Dịch Minh tức giận, cũng chưa nói gì, chỉ quay người im lặng rời đi. Đỗ Thiên Thiên thấy không thể như thế được, dứt khoát cũng không đi, cầm một cái ghế nhỏ ngồi ở cửa làm môn thần. Năm phút sau Cố Dương mới biết chuyện, vừa đau đầu vừa cảm động, vậy nên lập tức "ừng ực" uống hết cốc socola nhằm thể hiện tâm trạng mình rất tốt, nhưng cũng không có tác dụng gì.
"Thằng đó sẽ không tới nữa đâu đúng không?" Đỗ Thiên Thiên không yên tâm.
"Lần này hắn ta thực sự phải quay lại", hai tay Cố Dương đặt lên bả vai của Đỗ Thiên Thiên, nghiêm túc nói, "Không chỉ phải đến, mà còn mặt người dạ thú lượn lên sàn, anh khống chế cảm xúc một chút, đợi show kết thúc thì chúng ta đi đánh hắn ta".