Ánh Trăng Ấy Và Em

Chương 2: Mưa bão trên núi




“Xin lỗi nhé, tôi khiếm thính”

***

Gần đến giờ tan làm, công ty lữ hành gửi đến thông tin cá nhân của hướng dẫn viên, thuyết minh viên thâm niên ở núi Phổ Đông, kinh nghiệm mười năm trong nghề, đến cả tên cũng tràn ngập cảm giác an toàn và cảm nhận phương hướng – Cao Tiểu Đức.

Cố Dương rất hài lòng với Mr. Bản Đồ này.

Mẹ Cố thương con trai tăng ca mệt mỏi, cố ý hầm một nồi thịt bò chờ cậu về ăn, cũng không quên gửi một phần cho Đỗ Thiên Thiên ở cùng thành phố, nhắc anh cũng cần phải chú ý nghỉ ngơi đầy đủ. Đỗ Thiên Thiên dẻo miệng khéo ăn nói, mới vài câu đã nịnh mẹ Cố vui đến nở hoa. Đồng nghiệp ngồi cạnh nghe thấy, nhiều chuyện nhào qua: “Anh Đỗ, bây giờ Cố Dương ra sao rồi, em nghe nói cậu ấy làm nhân viên bán hàng ở siêu thị của Hoàn Đông?”

“Cậu thích tin thì tin”, Đỗ Thiên Thiên ghét bỏ, “Hỏi tôi làm gì?”

“Thì do anh với cậu ấy thân nhau chứ sao”, đồng nghiệp dùng cùi trỏ thúc anh, “Hầy, nói đi nói lại, rốt cuộc thì sao cậu ấy lại bị Thời trang Lăng Vân hủy hợp đồng thực tập thế? Lúc đầu còn là bên đó đến tận trường chúng ta chỉ mặt điểm tên muốn cậu ấy“.

“Thật sự muốn biết à?”, Đỗ Thiên Thiên ngoắc ngoắc ngón tay.

Đồng nghiệp vội vàng ghé tai sang, sẵn sàng lắng nghe drama cực căng.

Đỗ Thiên Thiên dùng giọng điệu của điệp viên ngầm, nói: “Bởi vì cậu ấy không mở rộng được tai mắt, còn ăn nhiều“.

Đồng nghiệp nản lòng: “Anh Đỗ, chẳng thú vị gì hết, mặc dù em chưa trải đời nhiều nhưng anh cũng đừng lừa em giống đám đa cấp thế chứ“.

“Quan tâm làm gì mấy chuyện linh tinh này”, Đỗ Thiên Thiên cười, đưa cho cậu một chai nước, “Tan làm thôi“.

Lúc Cố Dương ngồi xe buýt, vừa khéo đi qua cửa chính của Thời trang Lăng Vân, nhưng cậu không có tâm trạng ngắm nhìn cao ốc vừa đẹp vừa thời thượng đấy nữa, chỉ muốn nhanh chóng về nhà kiếm đồ lấp đầy bụng, sau đó lăn lên giường ngủ một giấc thật ngon.

Cậu cảm thấy mình nên biết ơn công việc này, những điều vụn vặn lại bận bịu giúp cậu lấp đầy mọi khoảng trống trong cuộc sống, đương nhiên cũng sẽ không có thời gian nghĩ đến những chuyện đâu đâu. Ít nhất hiện tại, chuyện quan trọng nhất là đoàn du lịch ngày mai.

Trong tòa cao ốc của tập đoàn Hoàn Đông, Dương Nghị đang nghiên cứu cách dùng của chiếc máy pha cà phê mới tinh. Hắn là phó chủ tịch tập đoàn, cũng là một trong số ít người dám đứng trước mặt Lục Giang Hàn ăn nói xà lơ, thuộc loại hình công tử đào hoa phóng khoáng nhiều tiền, rất được lòng các cô gái chốn công sở.

“Cái trung tâm mua sắm này ấy hả, đặt chân vào đã thấy u ám, buôn bán tốt được mới là lạ”, Dương Nghị chỉ vào bản vẽ, “Tôi tìm người xem rồi, phong thủy thực sự tệ, nữ quỷ bay trên mộ“.

“Không cần vội chuyện phong thủy, cách đó không xa là chùa Phổ Đông”, Lục Giang Hàn dựa vào lưng ghế, “Vẫn không được thì tôi cử cậu qua đó“.

Dương Nghị nghe mà sững người: “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”

“Đi quyến rũ nữ quỷ đó, để mấy cô ấy không phá nữa”, Lục Giang Hàn đứng dậy, “Tóm lại Hoàn Đông muốn cái cửa hàng này, nếu kế hoạch sáp nhập thất bại, tôi sẽ đem cậu đi tế trời“.

Dương Nghị: “...”

Vô lý!

“Sự kiện của hội viên vào ngày mai ra sao rồi?”, Lục Giang Hàn đưa cho hắn một cốc cà phê.

“Lý Vân đã cho tôi xem lịch trình, không có vấn đề gì”, Dương Nghị nói, “Cô ấy cũng khen cậu bạn nhỏ mới đến thực tập, tên là Cố Dương, nghe nói năng lực làm việc khá tốt“.

Lục Giang Hàn gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Trưa hôm sau, tài xế Lão Diêm kéo theo Cố Dương, đúng giờ có mặt ở sân bay để đón đoàn hội viên. Người dẫn đoàn do chi nhánh bên thành phố C phái tới là một cô gái, tên là Trình Quả, sôi nổi hoạt bát, ngồi trên xe khách còn hát để khuất động bầu không khí, giúp Cố Dương bớt không ít việc.

Tiệc tối chào mừng diễn ra tốt đẹp, Dương Nghị tham gia đại diện cho ban lãnh đạo công ty, sau khi dùng bữa xong, nhóm hội viên vui vẻ nhận phòng ở khách sạn năm sao dưới trướng của Hoàn Đông, coi như là một khởi đầu khá tốt. Thế nhưng Cố Dương cũng không vì thế mà thả lỏng, dù sao đối với cậu, hành trình tham quan núi Phổ Đông ngày mai mới là thử thách cuối cùng.

Thời gian xuất phát theo lịch hẹn là tám giờ rưỡi sáng.



Trình Quả vừa lên xe đã hỏi: “Người ngồi cạnh tài xế là ai vậy? Hôm qua em chưa gặp á“.

“Hướng dẫn viên”, Cố Dương vặn chai nước giúp cô, cậu giấu đi sự thật bản thân là tên mù đường, “Núi Phổ Đông là khu du lịch văn hóa, có người chuyên nghiệp giới thiệu thì sẽ thú vị hơn“.

Hướng dẫn viên luôn khéo ăn khéo nói, hơn nữa lần này là nhận việc ngoài nên không có nhiệm vụ mua sắm (*), tâm trạng càng thoải mái. Cố Dương còn đang nói chuyện với Trình Quả, vị Cao Tiểu Đức kia đã bắt đầu kể chuyện, hài hước dí dỏm dây cà ra dây muống khiến cả xe vui vẻ. Sau khi đến điểm thăm quan, Cố Dương lại phát hiện thêm một ưu điểm của vị này – gần như quen hết tất cả nhân viên và chủ cửa hàng. Các dì dù muốn mua ô che nắng hay là mua quà lưu niệm đều nhận được chiết khấu nhờ vị hướng dẫn viên này. Mặc dù chỉ tiết kiệm được khoảng 100 tệ, nhưng nhu cầu mua sắm đã tăng lên chóng mặt.

(*) Hướng dẫn viên du lịch thường bị ép chạy KPI kiểu mỗi đoàn khách mua bao nhiêu tiền ấy, nên ra sức dụ dỗ khách mua hàng, tiền lãi các cửa hàng sẽ ăn chia với công ty du lịch.

Đến giờ ăn trưa, Cố Dương cố ý giúp Cao Tiểu Đức mua bao thuốc, “Hôm nay anh vất vả quá“.

“Khách sáo làm gì, đoàn khách này của chú em chất lượng cao, anh dẫn đoàn cũng thoải mái hơn”, Cao Tiểu Đức nói, “Thấy cậu cũng bận cả buổi sáng, chúng ta ngồi đây nghỉ thêm lúc nữa, hai giờ lại tiếp tục“.

Trong lúc hai người tán gẫu, có vài hội viên đã ăn xong, Cao Tiểu Đức vừa mời mọi người đi sang tiệm trà tránh nóng, vừa giục Cố Dương và Trình Quả đi ăn, buổi chiều còn phải leo núi, để bụng đói khéo mà ngất xỉu.

“Tiểu Đức ơi, cháu báo với Tiểu Cố một tiếng, bọn dì đi ra ngoài kia chụp ảnh, không xa lắm đâu”, vài hội viên lại nói chuyện.

“Được ạ, 1 giờ 40 phút chúng ta sẽ tập hợp, các dì nhớ để ý thời gian“. Cao Tiểu Đức đang bận pha trà hộ mấy người khác, đồng ý rồi những cũng không để tâm, dù sao thì đối với các dì trung niên, ra ngoài chơi mà không chụp được ảnh để đăng lên vòng bạn bè thì đã mất đi ba phần tư lạc thú của đi du lịch.

Cảnh quan trên núi rất đẹp, hoa nở rực rỡ khắp chốn, mấy dì lượn quanh một lúc, nhìn thấy có một cậu trai đi ngang qua bèn nhờ người ta chụp ảnh hộ. Đối phương cực kỳ nhiệt tình, chụp liền mười mấy tấm, còn biết hướng dẫn mọi người tạo dáng, chỉ là chụp xong lại không rời đi mà tiến lên hỏi thăm bọn họ định đi đâu chơi.

“Lát nữa bọn dì sẽ ghé chùa Phổ Đông”, một dì trong đó nhanh nhảu đáp, “Chỗ đó cách đây có xa không cháu?”

“Chùa Phổ Đông thì khá xa đó ạ, chẳng qua triển lãm văn hóa Phổ Đông thì ở ngay phụ cận”, cậu trai chỉ tay, “Ở trong cái miếu nhỏ kia kìa, miễn phí, đi bộ chỉ mất chưa đến mười phút“.

Vừa nghe là có triển lãm miễn phí, thời gian lại dư dả nên mấy dì hội viên này định đi xem thử. Chỉ là một lần đi này gần một tiếng đồng hồ, khi Cố Dương và Cao Tiểu Đức thở hồng hộc tìm đến nơi, các dì đã mua cả đống vòng ngọc bích được khai quang, giá lên đến cả vạn tệ, hiện đang cãi nhau với nhân viên bán hàng.

Cố Dương muốn ngất xỉu.

“Anh Cao!”, cậu véo tay Cao Tiểu Đức, “Có thể trả hàng không?”

Cao Tiểu Đức đau ná thở, gỡ từng ngón tay cậu ra, phát huy bản tính đen tối của dân ngành du lịch: “Tăng thêm một nghìn!”

Cố Dương đẩy hắn đến trước quầy tính tiền: “Được!”

Tất cả các “nhân viên công tác” đã lặn mất tiêu, mỗi địa điểm du lịch đều sẽ có kiểu cò mồi như này, Cao Tiểu Đức lười quan tâm, trực tiếp gọi đến hotline của văn phòng giám đốc. Đối với kiểu lừa đảo già đời này, thương nhân cũng không dám đắc tội, nhưng sảng khoái đồng ý xử lý trả hàng. Các dì vừa cảm ơn Cố Dương và Cao Tiểu Đức, vừa dặn dò hai người đừng kể chuyện này với các chị em còn lại trong đoàn, sợ mất mặt.

“Cháu thề sẽ không kể”, Cố Dương giơ tay thề, “Nhưng không thể chạy lung tung nữa, chúng ta phải đảm bảo đúng giờ“. Nếu không cứ cao su thêm thì sợ là đến tối cũng chưa rời núi.

Các dì đồng ý ngay tắp lự.

Xe khách tiếp tục đi trên đường núi, đoạn đường này có hơi nhàm chán nên Lão Diêm chọn một bản nhạc dịu êm để mọi người có thể chợp mắt một lúc.

Cố Dương lại không buồn ngủ tí nào, cậu ngắm nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài cửa sổ, mây trắng chim bay, cây xanh hoa đỏ, từng khung hình mang đậm tình thơ ý họa, cắt xuống mặc lên người, trở thành khung cảnh bốn mùa trên núi.

Khóe môi vô thức cong lên.

Trình Quả đấu tranh gay gắt giữa đạo đức và phúc lợi cho hội chị em, cuối cùng vẫn chọn vế sau, len lén chụp một bức góc nghiêng của Cố Dương rồi gửi vào nhóm wechat, thực hiện chính sách có trai đẹp cùng ngắm. Một tia nắng đúng lúc xuyên qua đám mây, ánh sáng vàng kim ấm áp chiếu lên khuôn mặt ấy, làm cho cả người tràn đầy sức sống, một mảnh xanh um trải dài bên ngoài cửa kính rơi vào đôi mắt trong trẻo. Đó là một mùa hè rực rỡ, rực rỡ giống như chàng trai ấy.

Vài phút sau, nhóm wechat nhảy thông báo ầm ầm, các chị em nhao nhao muốn đổi việc, Hoàn Đông là nơi tốt đẹp gì vậy chứ, nội dung công việc là đi du lịch, còn có trai trẻ siêu đẹp như này nữa, mau tung “infor” của người ta ra đây!

“Khụ”, Trình Quả thử hỏi, “À thì, Cố Dương, hai ta kết bạn weibo nhé?”

“Dạ?”, Cố Dương quay đầu sang, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên có tiếng sấm đánh đì đùng trên trời.

Cả xe đều bị dọa giật mình, bầu trời trong nháy mắt tối đen. Cố Dương hỏi Lão Diêm: “Chúng ta còn cần đi bao lâu nữa?”

“Đường vắng thì nửa tiếng nữa, nhưng bây giờ thì khó nói lắm”, những hạt mưa to như hạt đậu đã rơi xuống, Lão Diêm nhắc mọi người thắt dây an toàn vào, chỉ mong nhanh tạnh mưa.



Nhưng mà lần này ông trời thực sự không chiều lòng người.

Ngoài cửa sổ là cơn mưa xối xả, Dương Nghị chửi bậy, cảm thấy cả ngày hôm nay đều không tốt đẹp gì. Buổi sáng đi thăm dò bên Bách hóa Hâm Hâm, nhưng giám đốc bên đó câu trước đá câu sau, chính sự biến thành sân khấu kịch, giả ngây giả ngốc. Buổi chiều muốn lên núi Phổ Đông ăn bữa cơm chay lại gặp phải mưa bão tắc đường. Dự báo thời tiết cực kỳ sai lệch, lôi hết đám ở trạm khí tượng ra đây!

“Gọi điện hỏi thăm tình hình của đoàn hội viên, xem bên đó ra sao rồi”, Lục Giang Hàn nói, “Hỏi xem cần thêm nhân thủ không, sắp xếp cho bọn họ nhanh chóng xuống núi“.

“Dạ”, trợ lý đáp lời, còn chưa kịp lấy điện thoại ra trên trời lại truyền đến tiếng sấm đùng đoàng, lần này còn có cả tia sét đỏ hồng, mộng mơ thì mộng mơ đấy, vấn đề là mơ xong cả ngọn núi đã mất sóng điện thoại, không biết cột phát sóng quan trọng nào vừa khéo xui xẻo bị đánh trúng.

Dương Nghị: “...”

Một lúc sau, ông chủ quán cơm thông báo rằng do mưa bão chặn đường núi, các đơn vị chức năng đang tiến hành sửa chữa khẩn cấp, dự đoán để thông xe trở lại cần trên dưới tám tiếng nữa.

Dương Nghị một lần nữa tự mình xác nhận, cái tiệm Bách hóa Hâm Hâm này thực sự không hợp phong thủy tí nào.

Năm mươi hội viên vẫn đang trên núi, cho dù đường đi bên này có thể rời núi cũng phải dẫn theo bọn họ. Lục Giang Hàn nhanh chóng đưa ra quyết định, để Dương Nghị dẫn theo tài xế đi chùa Phổ Đông, kiểm tra xem có phải hội viên đang bị kẹt ở đó, bản thân anh cùng người khác lên xe, chạy đến khách sạn gần chùa Phổ Đông nhất – Khách sạn Kim Dương, ít nhất phải đặt được hai ba chục phòng tiêu chuẩn rồi tính tiếp.

***

“Đại ca ơi là đại ca, cậu đi chậm thôi!” Trên đường núi, Cao Tiểu Đức lau nước mưa trên mặt, “Mắt của tôi mở không ra“.

“Không được, anh phải mở mắt ra”, Cố Dương dùng một cái khăn tay vỗ vào mặt hắn, “Rốt cuộc thì khách sạn Kim Dương ở đâu?”

“Tới rồi đây, tới rồi đây, tòa nhà màu xanh ở trước mặt ấy”, Cao Tiểu Đức nhấn mạnh, “Đã đồng ý rồi đấy, tôi giúp cậu cướp phòng, cậu trả tôi thêm hai nghìn“.

Cố Dương siêu đau đầu với cái tật thêm một nghìn lại hai nghìn này của hắn, dù sao cũng là tình huống đặc thù, công ty có lẽ sẽ chi trả, cậu cũng chỉ kéo người tiếp tục chạy về phía trước. Bảo vệ của khách sạn từ xa đã thấy hai người ướt như chuột lột chạy đến, nhanh chóng giúp đỡ kéo mở cửa, vừa muốn để nhân viên phục vụ đưa khăn lau qua, Cao Tiểu Đức đã lướt qua trong nháy mắt, vỗ tay lên quầy: “Em gái, cấp cho anh 27 phòng tiêu chuẩn!”

“Anh Cao đợi đã, vị khách này xếp hàng trước anh đó”, nhân viên phục vụ rất thân với hắn, đưa một gói giấy qua, “Lau khô đi đã, em sắp xong rồi“.

Cao Tiểu Đức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, giận dữ “ừ” một cái.

Lục Giang Hàn móc ví tiền ra: “Tôi đặt 30 phòng tiêu chuẩn“.

Lời còn chưa dứt, Cao Tiểu Đức đã “ruỳnh” một cái va vào quầy tiếp tân, cái khách sạn này chỉ có ba bốn mươi phòng, làm gì còn chỗ nào mà chia nữa. Hắn không nói gì vươn khuỷu tay ra đẩy nhân viên phục vụ ra phía sau, Lục Giang Hàn tận mắt nhìn hai người rời đi, vẻ mặt một lời khó nói.

Người chứng kiến toàn bộ quá trình – Cố Dương bày tỏ: Tôi thật sự rất chột dạ.

Bấy giờ Lục Giang Hàn mới để ý đến phía sau mình vẫn còn một người, anh đánh giá con gà sũng nước trước mặt này, bất mãn hỏi: “Hai cậu là bạn bè à?”

Cố Dương đó giờ đạo đức tốt đẹp, cậu thực sự không muốn thừa nhận loại chuyện chen ngang vô ý thức như này, nhưng nghĩ đến trên núi Phổ Đông vẫn còn một đoàn năm mươi hội viên, cuối cùng chỉ đành dùng sự im lặng để trả lời.

Cậu chậm rãi vươn tay, chỉ vào tai mình.

Xin lỗi nhé, tôi khiếm thính.

Lục Giang Hàn: “...”

Cậu cứ giả vờ tiếp đi.