Lúc về tới nhà căn nhà tối om Khương Bất Dạ cảm thấy kì quái. Mới sáng nay mẹ cậu nói lần này về chính là ở nhà gần một tháng mới phải đi công tác, Khương Bất Dạ lại nhìn đồng hồ trên tay. Hiện giờ vẫn còn sớm không có khả năng bọn họ đã đi nghỉ ngơi.
Cậu vẫn còn đang hoang mang đứng trước cửa nhà hoài nghi thì Lâu Thành từ sau tiến đến vỗ vai cậu.
" Anh Thành ba mẹ em đâu ? "
" À, hôm nay ông bà chủ có việc bận nên về muộn."
" Ò " Cậu gật gật đầu biểu thị mình đã biết sau đó định đi vào nhà thì Lâu Thành nói tiếp : " Còn một việc nữa, ông bà chủ mới mua một cái cây mới để ở trong nhà kính bọn họ muốn em đi kiểm tra một chút. "
" Nhà kính ?" Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu " Em sẽ ra ngay bây giờ, đi thôi. "
Lúc hai người đi ra đến nhà kính, Khương Bất Dạ mở cửa vừa mới bật điện lên còn chưa kịp phản ứng đã bị tiếng pháo hao giấy làm cho giật mình.
" Dạ Dạ, sinh nhật vui vẻ. "
Khương Bất Dạ kinh ngạc mở mắt ra, cậu sững người với cảnh tượng trước mặt.
Ở trong nhà kính hoa được xếp thành một vòng xung quanh để chừa ra phần ở giữa tương đối rộng lớn. Trên cái bàn đặt giữa phòng có để chiếc bánh kem lớn vừa mới châm nến và vài món đồ ăn vặt đi kèm.
Cậu ngỡ ngàng nhìn mọi người đang đứng trong đây, Cố Bắc Thượng, Lý Duệ, Cố Nhất, Lệ Nam, hai anh em Triệu Uy Triệu Thạc, có cả Ngô Cận, Phương Phàm và Lâu Thành mới đi cùng cậu vào. Ai cũng mang một bộ dáng tươi cười có người còn đang thổi cái kèn nhỏ phát ra âm thanh lanh lảnh càng làm cho bầu không khí có vẻ sôi động, vui tươi.
Cố Bắc Thượng tiến lên đội cho cậu cái mũ nhọn dùng trong ngày sinh nhật sau đó cầm tay cậu dắt đến trước bàn.
" Mọi người... " Cậu mấp máy môi mấy lần nhưng cũng không thể nói ra thành tiếng nữa.
" Sao vậy ? Đừng nói là ngay cả sinh nhật em em cũng không nhớ nhé ? " Cố Bắc Thượng đứng bên cạnh thấy viền mắt cậu hồng hồng thì liền áp lấy má cậu.
" Thôi nào, đừng khóc. Em xem hôm nay là sinh nhật em em phải vui vẻ đón tuổi mới chứ đúng không ? " Hắn vừa nói vừa xoa nhẹ viền mắt cậu cười đến thực dịu dàng, trong ánh mắt lại toàn là yêu chiều.
" Đúng đấy Dạ Dạ. Hôm nay là sinh nhật cậu sao cậu có thể khóc chứ ? " Triệu Uy cũng tiến lên một bước vỗ vỗ vai cậu nói.
" Dạ Dạ mau ước nguyện rồi thổi nến thôi. " Lý Duệ cười nhẹ nhắc nhở, trên tay bà đang cầm chiếc điện thoại để quay lại khoảnh khắc này.
Nghe thấy lời nhắc nhở cả đám liền nhao nhao lên hùa theo. Khương Bất Dạ kìm lại cảm xúc để không cho nước mắt chảy ra. Đã rất lâu rồi cậu không được trải nghiệm cảm giác đón sinh nhật, không, phải nói đây là lần đầu tiên cậu đón sinh nhật mới đúng.
Kể từ khi có ý thức cậu chỉ biết đến ngày sinh nhật của mình chứ không biết cảm giác đón sinh nhật là gì. Chưa kể đến cậu vốn là trẻ mồ côi, lớn lên trong một cô nhi viện điều kiện không tốt lắm, bên cạnh cũng chẳng có người thân nên không biết cảm giác đón sinh nhật cùng người thân là lẽ đương nhiên. Nhưng bây giờ thì khác, cậu có gia đình có người thân có bạn bè thậm chí còn có một ... người bạn trai, vì thế tâm trạng của cậu có hơi phức tạp.
Nghĩ đến đây cậu hơi nghiêng đầu sang nhìn Cố Bắc Thượng, vốn khóe miệng vẫn đang nhếch lại từ từ hạ xuống. Cậu đột nhiên nghĩ đến thân phận thật sự của bản thân, cậu vốn chẳng phải 'Khương Bất Dạ ' mà đáng lý ra nên nhận được tất cả những thứ này, cậu vốn chỉ là một kẻ ngoạ lai ngoài ý muốn bị cuốn vào đây hưởng ké vinh hoa phú quý của người khác. Cậu nghĩ đến nếu có một ngày bọn họ đột nhiên phát hiện đứa trẻ mà họ luôn yêu thương săn sóc vốn đã không tồn tại trên thế giới này nữa, mà thay vào đó là một kẻ không rõ lai lịch .... bọn họ sẽ phản ứng như thế nào ? Sẽ đâu khổ ? Sẽ tuyệt vọng ? Hay thậm chí là thù hận ?
Nhận thấy suy nghĩ của cậu dần dần đang bay cao bay xa Cố Bắc Thượng mở miệng kéo về : "Dạ Dạ. "
Khương Bất Dạ hoàn hồn, cậu nhìn những gương mặt thân quen đang mang vẻ đợi chờ tươi cười nhìn mình. Cậu thở dài, thôi vậy, đến đâu thì đến. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Cậu nhắm mắt lại, hai tay chắp lại để trước ngực bắt đầu ước nguyện sau đó chính là thổi nến. Lúc này xung quanh đều vang lên tiếng vỗ tay vang rền.
" Dạ Dạ ban nãy cậu ước cái gì vậy ? " Triệu Uy nhịn không được vẫn là hỏi ra miệng.
Khương Bất Dạ mở miệng, còn chưa kịp nói đã bị Cố Bắc Thượng nhẹ nhàng bịt miệng lại. Hân vẻ mặt hung ác không vui trừng mắt nhìn Triệu Uy sau đó lại ôn nhuận như ngọc dịu dàng nói với Khương Bất Dạ : " Đừng nói ra ngoài " Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp : " Nói ra sẽ không còn thiêng nữa. "
Bên này Ngô Cận cũng kéo Triệu Uy về nhìn đôi tình nhân trước mặt cậu bĩu môi nhưng cũng thực nhanh bỏ qua chuyện này.
" Cắt bánh đi nào Dạ Dạ. "
" Được. "
Cứ như vậy một buổi tối vui vui vẻ vẻ trôi qua.