Anh Trai Trúc Mã Quá Hung Hãn

Chương 127: "Vật trong tay"






Cố Hoàn vừa nói vừa xoa xoa cái trán bị sưng đỏ, lúc nãy vì bị tấn công bất ngờ nên hắn ngã va xuống sàn. Nghi Thường không lường được hậu quả, luống cuống bò dậy tiến sát Cố Hoàn thay hắn xoa xoa chỗ bị sưng:

" suỵt!! Nhẹ tay một chút" - Cố Hoàn suýt xoa, giọng hờn dỗi.

" Anh có sao không?! Xin lỗi, em không phải cố ý"

Nghi Thường không để ý tình huống hiện tại, chỉ qua tâm đến cái trán bị thương của Cố Hoàn - thân thể trần trụi không một mảnh vải che thân hoàn toàn bại lộ trước mắt Cố Hoàn. Bởi vì để giúp hắn xoa trán nên người Nghi Thường nhổm cao hơn Cố Hoàn một cái đầu, hoàn hảo đưa đôi gò bồng đào áp sát vào gương mặt điển trai của hắn.

" Thật thơm" - Cố Hoàn thuận miệng tán dương.

" Hả?! Anh nói gì, vẫn còn đau sao? "

"Không... À không phải, vẫn còn rất đau! "

Không chú ý, chỉ nghe loáng thoáng nên Nghi Thường cũng chẳng nghe rõ trọn vẹn lởi hắn nói, mặc nhiên cảm giác bản thân là người gây họa, hết lòng dỗ dành Cố Hoàn. Hắn được nước lấn tới, vòng tay ôm sát Nghi Thường, mặt vùi vào rãnh ngực sâu gợi cảm hít lấy tư vị mê người chỉ thuộc về riêng cô.

" Anh đừng loạn, để em xem chỗ bị sưng" - Nghi Thường cực kì quan tâm.

" Không muốn!! Em chạm vào càng thêm đau"

Cố Hoàn cọ cọ trước ngực cô, trông hắn ngoan ngoãn nũng nịu như một chú mèo.

" Vậy, vậy phải làm sao?! "

" Ngủ"

Hắn trả lời rất dứt khoát, sau đó nhanh chóng đè ép Nghi Thường nằm xuống, đầu vẫn không rời khỏi ngực cô, thậm chí còn há miệng ngậm lấy một bên nhũ tiêm.

" Ah mm... Anh, đừng náo! "

Bị Cố Hoàn kích thích, Nghi Thường lại lần nữa cảm thấy cơ thể như có dòng diện chạy qua. Nhưng khi rũ mắt nhìn thấy gương mặt Cố Hoàn đang nằm trên ngực mình, xem ra hắn không có ý xấu!

" Nhớ là chỉ ngủ thôi đấy! Đừng có làm loạn! "

Nghi Thường đánh phủ đầu, sau đó điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.

****

" Mỹ Kỳ, con có chắc lần này sẽ thu phục được Cố Hoàn? "

Gấp lại tập văn kiện, Hạ Chính Kỳ điềm đạm hỏi. Thời gian qua vì giải quyết chuyện khó khăn của công ty đã bào mòn thể lực và trí lực của ông. Hôm nay tranh thủ đến gặp Hạ Mỹ Kỳ bàn chuyện, tiện thể hỏi thăm tình hình giữa cô và Cố Hoàn...

" Chắc chắn thì hiện tại con chưa thể bảo đảm, nhưng khả năng là không nhỏ! Ít nhất hiện tại cũng khiến anh ta ghét bỏ người phụ nữ kia"

Ngồi trên Sofa, phong thái Hạ Mỹ Kỳ vẫn như cũ- sang trọng cùng kiêu ngạo.

" Cố Hoàn hắn không dễ đối phó, con dù sao vẫn nên cẩn thận"

Hạ Chính Kỳ khẽ nói, trải qua mấy lần đấu với người kế nghiệp Cố gia, ông nhận ra trong con người này tiềm ẩn một tâm cơ rất lớn, lại thâm sâu không thể nào nhìn thấu.

" Ba! Không nghĩ chỉ sau vài khó khăn đã khiến suy nghĩ ba trở nên giới hạn như vậy. Ba không tin vào bản thân cũng nên tin tưởng con gái của mình. Con nói có đúng không? "

Hạ Mỹ Kỳ nói chuyện trước nay chưa từng biết lễ độ, kể cả người đó là ba của cô. Dù sao cô vẫn không thể bỏ quên hào quang lúc trước, Hạ Chính Kỳ ba cô hô mưa gọi gió trong giới thương trường, vậy mà chỉ qua một thời gian lại biến thành người luôn e ngại trước sau, bản tính mà Hạ Mỹ Kỳ cô rất xem thường!!

" Ba tất nhiên là tin tưởng con, dù sao nhờ con ngày đêm lo nghĩ, hy sinh vì công ty nên những khó khăn mới được giải quyết nhanh như vậy"

" Ba cũng biết là Hạ Mỹ Kỳ con hy sinh rất nhiều cho Hạ gia, cho tập đoàn thiên hạ! Vậy con hy vọng đối với những quyết định ba hãy tôn trọng và ủng hộ "

Hạ Chính Kỳ biết chính ông đã đẩy con gái đi đến bước đường " bán thân vinh gia"; tạo dựng mối quan hệ để mọi thứ được xử lí nhanh gọn, hiện tại mà nói nếu như không có Hạ Mỹ Kỳ e rằng cơ nghiệp này sớm bị các tập đoàn khác nuốt chửng chứ đừng nói đến trở lại thời hoàng kim.

" Haizzz!! Điều đó dĩ nhiên. Dù sao thì hiện tại ba cũng đã lớn tuổi, chuyện kinh doanh nên để lớp trẻ các con đảm nhiệm! "

" Cuối cùng thì ba cũng nghĩ thông suốt. Con hứa với ba, chẳng những khiến tập đoàn Thiên Hạ lấy lại chỗ đứng như xưa mà còn sẽ nắm trong tay sản nghiệp của Cố thị" - Hạ Mỹ Kỳ nói đầy tự tin.

" Ba biết con có ý chí, nhưng dù sao ba vẫn phải nhắc nhở con. Cố thị không phải nơi có thể chơi đùa... "

" Nhưng nếu con có thể lôi kéo chủ nhân của Cố thị về phía mình, thì há chẳng khác nào gián tiếp nắm giữ nó sao?! "

Hạ Mỹ Kỳ nghe con gái nói càng thêm khó nghĩ, có lẽ ông già rồi nên chẳng hiểu được tâm cơ tính toán của thế hệ sau này. Còn đang muốn nói gì thì tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không khí yên tĩnh. Nhấn nút nghe, Hạ Mỹ Kỳ ngữ điệu lãnh đạm

" Có chuyện gì? "

" Hạ tổng, người của Cố tổng hỏi cô cuối tuần này có rãnh hay không, ngài ấy muốn mời cô dùng cơm"

" Nói lại với người bên đó, tôi sẽ đến"

" Dạ! "

Kết thúc cuộc nói chuyện, Hạ Mỹ Kỳ liếc nhìn Hạ Chính Kỳ, vẻ mặt như thể khẳng định rằng dự tính của cô là đúng!

chapter content