Trong phòng Khải
– Chỗ này… Như vậy đúng không?_ Du chìa cuốn tập sang chỗ Khải, hỏi bài.
– Ừm, khá tốt rồi đấy, chỉ cần chỉnh sửa lại cách trình bày 1 chút là đựơc_ Khải xem xét 1 chút rồi gật gù nói.
– à mà….Anh Khải này…._ Du đắn đo mãi 1 lúc rồi mới nói ra.
– Hửm?_ Khải nhứơn mày ý bảo cô nói tiếp.
– À, thì là … Em thấy hình như mối quan hệ giữa Anh Kiệt và mẹ không đựơc tốt cho lắm! Giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao?_ Du tò mò hỏi…
– Chuyện này… Đại khái thì mẹ anh có hơi thiên vị Sang nên nhiều khi làm Kiệt cảm thấy hơi tủi thân… Theo anh thấy là vậy! Còn về chi tiết thì em nên hỏi Kiệt._ Khải không chịu nói ra rõ ràng mà lại bảo Du tìm Kiệt.
Thực sự thì nếu kể ra thì giống như là đang nói xấu mẹ mình quá. Mà Du lại là thành viên mới nữa, nếu cứ kể ra sợ rằng em ấy sẽ ghét mẹ mình mất.
Mặc dù ngay từ đầu anh đã thấy cách đối xử của bà đối với 2 anh em Sang, Kiệt rất ư là không công bằng. Mà anh thực sự không hiểu tại sao bà lại đối xử với Kiệt như vậy. Mặc dù 2 ngừơi họ là 1 cặp song sinh.
……
Trứơc khi đi học, từ trong đống quần áo Du lôi ra 1 chiếc mặt nạ bạc đã phủ 1 lớp bụi, có lẽ là rất lâu chưa đựơc đụng đến.
Đây là chiếc mặt nạ đã gắn với cô rất lâu. Lúc mà cô đeo nó nghĩa là cô sẽ xuất hiện dứơi thân phận là Huyết Ảnh.
….
-chào mừng lão đại đã trở lại_ 2 hàng ngừơi chỉnh tề đứng 2 bên đồng loạt cúi đầu chào Du. Thái độ hoàn toàn là sùng bái cùng tôn kính.
– Đựơc rồi, mọi ngừơi không cần phải nhiều lễ tiết như vậy!_ Du phất tay đáp. Thật là, mãi mà cô vẫn chưa quen đựơc cái vụ này.
– Lão đại đừng đi nữa nhé!
– Phải đó, lão đại mà đi thì bang chúng ta sẽ lại bị ăn hiếp đấy.
– Nhân dịp lão đại trở lại, chúng ta phải quậy tanh bành 1 bữa mới đựơc
Đám đàn em nhốn nhốn nháo nháo đề xuất ra ý kiến của mình.
– Mọi ngừơi bình tĩnh nào, tuy tôi đã trở lại nhưng mà… Tôi sẽ không dùng đến võ thuật_ Du vừa lên tiếng là mọi ngừơi liền im phăng phắc lắng nghe.
– Tại sao vậy?
– Đúng vậy, võ thuật cùng sức mạnh của lão đại là số 1 mà
Vài ngừơi lên tiếng hỏi.
– Mọi ngừơi chỉ là đề cao tôi quá mà thôi. Nhưng mà… Tôi đã hứa với ngừơi đó rồi. Từ nay về sau sẽ không đi đánh lộn nữa. Mọi ngừơi cũng không muốn lão đại mình là 1 kẻ thất hứa chứ!
Du bình tĩnh giải thích cho mọi ngừơi hiểu. Đối với cô, ngừơi trong bang Hắc Ảnh đều là ngừơi 1 nhà, mọi chuyện không nên dấu diếm làm gì.
– Vâng, chúng ta hiểu_ 1 tên thay mặt cả đám lên tiếng.
– Không sao. Không sao. Chỉ cần có mặt đại ca ở đây thì bọn kia sẽ sợ mà chạy mất dép ấy chứ!
– Phải đó. Phải đó.
Phải, đây là gia đình thứ 2 của cô. 1 nơi hoàn toàn không có ràng buộc, 1 nơi cô có thể tự do là chính bản thân mình mà không bị 1 ai phán xét, so sánh.
…..
Tối nay Du không hiểu sao lại cảm thấy khó ngủ. Đang trằn trọc lại bỗng nhiên nghe đựơc tiếng bứơc chân nặng nề vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Du không phải là 1 ngừơi nhát gan nên cô ngay lập tức bật dậy khỏi giừơng định ra mở cửa.
Nhưng tay còn chưa kịp đụng vô tay nắm cửa thì cửa đã mở ra. 1 bóng ngừơi xông thẳng đến chỗ cô.
– Hức… Xin chào… Hức … Em gái dễ thương_ Kiệt nấc lên từng đợt, khó khăn nói. Có vẻ như đã uống khá nhiều rựơu. Cũng may là không có đi bằng đừơng cửa sổ giống lần trứơc.
Du cũng thở phào khi thấy ngừơi đến là Kiệt, cô còn tửơng là tên trộm nào ẩy chứ.
Nhưng chưa kịp nói gì đã bị Kiệt còn đang say mèm đè thẳng lên ngừơi. Vì quá bất ngờ nên cả 2 cùng ngã nhào xuống đất.
– ui da… Anh làm gì vậy hả?_ Du xoa xoa lưng còn đang đau nhói, mặt mày nhăn nhó nói.
– Muốn ngủ với em gái… Hức… Muốn ngủ với em gái nhỏ_ Kiệt ngồi dứơi đất tiến sát Du rồi lẩm bẩm mãi 1 câu.
– Đừng phá phách nữa, về đi để cho tôi ngủ_ Du đẩy mặt Kiệt ra, không thương tiếc ra lệnh.
– Nhưng mà… Mẹ… Hức… Mẹ sẽ không chịu ngủ cùng Kiệt… Mẹ sẽ không… Buổi tối Kiệt rất cô đơn. Nhưng… Hức… Mẹ chỉ ngủ cùng mỗi mình Sang… Mẹ chỉ khen mỗi mình Sang, mẹ…
Kiệt vừa nấc vừa lẩm bẩm nói. Nhưng cũng đủ để cho Du ở gần nghe rõ ràng tất cả. Cô nghĩ, đây là cơ hội tốt nhất để hỏi hắn về chuyện của mẹ.
– Anh Kiệt này, Anh thấy mẹ là ngừơi như thế nào?_ Du suy nghĩ 1 lát rồi lên tiếng hỏi.
– Mẹ… Hức… Xấu… Mẹ là ngừơi xấu. Kiệt ghét mẹ. Mẹ chỉ thương mỗi Sang… Hức. Mẹ luôn chỉ đánh mình Kiệt… Kiệt không có làm sai mà…
– Kiệt đã cố gắng đạt thứ hạng cao trong lớp nhưng cuối cùng vẫn thua Sang. Mẹ bảo Kiệt là 1 đứa trẻ ngu ngốc, đứa trẻ không nên đựơc sinh ra.
– dù có cố gắng bao nhiêu, dù có ngoan ngoãn bao nhiêu Mẹ cũng hề vui lòng.
Có lẽ bây giờ nó là tiếng lòng của 1 đứa con nít Nhưng cô biết Kiệt thực sự đau lòng vì điều đó.
Nghe hắn kể mà 2 mắt cô đã bắt đầu rưng rưng. Cô không thể ngờ rằng Kiệt ngay từ nhỏ đã phải chịu nhiều uất ức như vậy. Cô ôm chầm lấy hắn, tay nhẹ vỗ lên vai như để an ủi.
– Không sao rồi! Cho dù ai có ghét Kiệt thế nào nhưng Du thì không. Hứa đấy_ Vì Kiệt đang mang tâm lí của 1 đứa nhỏ nên Du đã dùng cách này để trấn an hắn.
– Ưm… Hứa!_ Kiệt do dự 1 hồi rồi mới rụt rò vươn ngón út. Biểu hiện chẳng khác gì 1 đứa con nít.
2 ngón út quấn chặt vào nhau biểu thị cho 1 lời hứa dài lâu.
Khóc mệt. Kiệt mệt mỏi dựa hẳn cả ngừơi vào ngực Du mà ngủ. 1 đêm mệt mỏi lại mau chóng trôi qua.
……
Trong khi đó, ở 1 ngôi biệt thự sang trọng không kém khác.
– Thất bại rồi sao?_ Trâm đang ngồi trên ghế dựa sơn móng tay, hỏi.
– Vâng_ chàng trai cúi ngừơi cung kính đáp.
– 1 đám vô dụng, đúng là tốn công mà_ Chỉ chăm chú nhìn móng tay mình, Trâm hừ lạnh.
– Đi lấy màu sơn khác đi_ Trâm thản nhiên ra lệnh.
– Vâng._ ngừơi kia máy móc đáp lại.
…..
Sáng, Kiệt mơ màng thức dậy. Đầu vẫn còn rất đau, tối qua hắn lại uống quá chén nữa rồi.
Nhưng mà… Chiếc giừơng hình như có hơi chật hơn bình thừơng thì phải.
Nhìn sang bên cạnh mới phát hiện ra Du đang nằm ngủ ngon lành kế bên. Đang thắc mắc tại sao đêm qua lại ngủ ngon như vậy, thì ra là đựơc ngủ cạnh mèo con.
Kiệt vươn tay gạt mấy sợi tóc loà xoà trứơc mặt Du. Động tác nhẹ nhàng như sợ cô sẽ tỉnh giấc. Dáng ngủ của mèo con vẫn không thay đổi gì cả. Nhất là vào mùa lạnh thừơng hay cuộn tròn lại thành 1 cục.
Ngay cả Kiệt cũng không để ý thấy động tác của hắn lúc đó có bao nhiêu dịu dàng
1 lát sau khi thức dậy điều đầu tiên Du nhìn thấy không phải là trần nhà Mà là gương mặt phóng đại của Kiệt.
– Chào buổi sáng_ vì đã quá quen với việc này nên Du rất bình tĩnh mà chào Kiệt.
– Chào_ Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế gần sát mà đáp. Không có 1 chút tự giác xích ra xa.
– Này, gần quá rồi đấy_ Du chống tay lên ngực Kiệt đẩy hắn ra.
– Tại sao anh lại ở đây?_ vì hôm qua uống quá nhiều nên đầu hắn cứ ê ẩm mãi.
– Anh không nhớ gì sao?_ Du ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
– Không. Tối qua đã xảy ra chuyện gì à?_ Kiệt gãi gãi đầu, tò mò hỏi.
– Cũng không có gì. Tôi chỉ đá anh vào cái trứơc khi xách anh lên giừơng thôi_ Du thở phào trong lòng. May là hắn không nhớ gì cả. Tối qua cô đã gợi lên những kí ức đau buồn trong hắn.
– hể? Mèo con thật là độc ác_ Kiệt phồng má buông câu đùa giỡn.
– Đã nói là đừng có gọi tôi là mèo con nữa mà_ Du vung tay cào cào mặt Kiệt.
– Á, ám sát. Ám sát_ mặc dù chỉ là cào nhẹ nhưng Kiệt lại la oai oái.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa lại vang lên.
– Con gái…._ những chữ còn lại chưa kịp nói đã bị ông nuốt ngựơc trở lại.
– Thôi chết! Mau chạy đi_Du cũng hoảng hốt khi thấy ba mình đứng đó. Điều đầu tiên cô làm là nhắc nhở Kiệt nên nhanh chân chạy mau.
Tình trạng hiện tại của cô và Kiệt rất dễ bị hiểu lầm a. Vả lại ba cô ông ấy…
– Thằng ác ôn chó chết kia… Ai cho mày đụng vào con gái tao hả? Uổng công tao tin tửơng giao con gái tao cho mày. Sao mày lại dám làm ra hành động này hả?
Còn chưa kịp để 2 ngừơi giải thích ông đã xách chổi dí đánh Kiệt.
– Ba à, nghe con giải thích_ kiệt vừa né cái chổi vừa yếu ớt nói. Bình thừơng thấy ổng hiền lắm mà, sao nay lại dữ như vậy.
– tao không có thằng con như mày
Ở dứơi lầu.
– Trên đó làm gì mà rộn ràng thế nhỉ?_ Khải thắc mắc hỏi.
– Không biết_ Sang lãnh đạm đáp lời, dừơng như không quan tâm lắm.
…..
Nếu mọi ngừơi muốn đọc 1 chương với đầy lỗi sai thì t sẽ không đăng lại nữa.
Có chỗ sai nào cũng đừng chỉ để khỏi sửa.
T chỉ viết vì sở thích. Viết cũng đựơc mà không viết cũng không sao.