Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 13: Thăm Ngừơi Cũ




Cũng may hôm nay là chủ nhật nên dù cô dậy trễ cũng không có ai để ý. Tối qua, Kiệt cũng chẳng hệ làm phiền cô. Sang cũng đã đồng ý sẽ không nói chuyện này với 2 ngừơi kia rồi.

Du soi gương 1 chút, xem ra vết thương cũng đã mờ đi khá nhiều. Dặm thêm 1 chút phấn nền lên chắc sẽ không ai thấy.

Nhưng lúc Du đi ngang qua tấm lịch lại thấy... Hôm nay là ngày 12 tháng 11. Cả ngừơi cô chợt căng cứng. Thế mà... Xém chút nữa là cô quên mất. Hôm nay là ngày giỗ của ngừơi đó. Tròng mắt xẹt qua 1 tia ưu thương nhưng rất nhanh liền biến mất.

Du vệ sinh cá nhân 1 chút rồi thay 1 bộ váy áo trắng đen đơn giản. Lúc cô bứơc xuống lầu thì chỉ thấy 1 mình Sang đang ngồi trên ghế dài ở phòng chính uống cà phê.

- Anh Khải và Anh Kiệt đều đã đi rồi sao?_ Du ngó nghiêng 1 lát rồi mới hỏi.

- Ừ. Tôi đã sớm đuổi họ đi rồi_ Sang nhẹ nhàng đặt ly cà phê trong tay xuống, đáp.

- Cảm ơn_ Du trong lòng cảm động không thôi. Cũng biết Sang vì cô mà dấu giếm 2 ngừơi kia.

- Khỏi rồi sao?_ Sang bứơc đến gần Du, chạm lên vết thương trên mặt cô hỏi.

- À, cũng đỡ nhiều rồi_ Du ngại ngùng lùi về sau 1 chút. Bởi vì khoảng cách hiện tại của 2 ngừơi rất gần a. Đến nỗi, cô có thể cảm nhận đựơc hơi thở ấm nóng của cậu phả lên mặt cô.

Bàn tay Sang hơi cứng đơ, trong lòng bỗng nhiên thấy mất mát nhưng trên mặt vẫn thủy chung là lạnh lùng.

- Định ra ngoài sao?_ thấy cô ăn mặc tươm tất cậu liền ngầm đoán.

- Vâng. Anh nhớ bảo với 2 ngừơi kia, có lẽ hôm nay em sẽ về hơi trễ_ Du nói xong liền quay ngừơi định bứơc đi.

- Để tôi đưa em đi_Sang nói với theo.

- Không cần đâu, để chú Tài chở em đi là đựơc rồi_ Du không hề quay lưng lại. Nói xong rồi vội vã đi mất.

Cô sợ, nếu cô còn ở lại thêm chút nữa thì Sang sẽ phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt đó quá mức đáng sợ, cứ như là nhìn thấu lòng cô vậy. Mà cái quá khứ đó, cô không muốn để cho bất cứ ai biết.

....

Leo lên xe, Du bảo bác Tài dừng ngay tiệm hoa mua 1 bó hoa cúc rồi mới đi tiếp. Địa điểm dừng là ở 1 nơi gần nghĩa trang.

Du ôm bó hoa đi bộ vào cổng. Vì hôm nay cũng không phải ngày lễ gì cho nên cũng có rất ít ngừơi.

Du dừng chân lại trứơc 1 ngôi mộ đơn giản, phủ lên bằng lớp sơn trắng. Có vẻ như đã lâu chưa có ai tới viếng thăm nên ngôi mộ bị bao phủ bởi 1 lớp đất mỏng. Vài chiếc lá khô nằm rải rác.

Cô đặt bó hoa sang 1 bên rồi lấy những dụng cụ đã chuẩn bị từ trong túi ra, bắt tay vào dọn dẹp. Động tác cực kì thuần thục, có vẻ như đã làm qua việc này rất nhiều lần.

1 lát sau, chỉ thấy lớp bụi dần dần biến mất để lộ bề mặt gạch trơn nhẵn. Mà chính giữa là hình của 1 ngừơi phụ nữ trung niên. Trong hình, bà nở nụ cừơi hiền hoà, khuôn mặt cũng mang theo nhiều nếp nhăn.

Du lúc này mới đặt bó hoa lên cạnh tấm hình rồi bắt đầu đốt nhang. Trứơc khi cắm nhang trong miệng Du còn lầm bầm vài câu:

- Cũng đã hơn 2 năm rồi, sư phụ có khoẻ không? Tụi nhỏ ở nhà tình thương vẫn tốt lắm, mấy hôm trứơc con còn mua đồ chơi đến cho chúng mà.

- Con cũng sống rất tốt, có 1 gia đình mới, 3 ông anh trai tuy biến thái cùng khó ưa nhưng lại rất thương con a....

Du cứ đứng đó nhìn tấm bia mộ mà nói, giọng điệu nhẹ nhành như có như không. Đem từng việc, từng việc trong mấy tháng qua báo cáo lại 1 lần. Mà ngừơi trên tấm hình vẫn như cũ cừơi ngọt ngào.

Du không để ý đến việc không có ai đáp, cô chỉ vẫn nói và nói cứ như thực sự có 1 ngừơi đang đứng ở đây vậy.

- A, Du... Là em sao?_ bỗng nhiên, từ phía sau truyền đến 1 giọng nữ ngạc nhiên.

Du theo bản năng quay lại nhìn.

- Đúng là em rồi_ còn chưa để Du nhìn kĩ khuôn mặt thì cô gái đó đã chạy đến ôm chặt lấy Du.



- Chị... Thanh?_ Du ngạc nhiên không thể tin

- Ừm... _ Cô gái nhẹ nhàng đáp lại, khuôn mặt đẫm nứơc mắt thoạt nhìn thật điềm đạm đáng yêu.

......

Chiều đó, trời bỗng dưng đổ cơn mưa. Sang nhìn bầu trời xám xịt liền nhíu mày. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

- Chú Tài, cho tôi địa điểm của em ấy_ giọng nói mừơi phần là ra lệnh.

....

Sang lái chiếc Ferari dừng lại ngay trứơc nghĩa trang. Trong lòng lại không hiểu Du vào đây làm gì. Nhưng chú Tài đã nói rõ ràng là Du đi về hứơng này mà.

Cậu bứơc xuống xe, trên tay là chiếc ô màu xang dương. Từ tốn đi vào nghĩa trang.

Từ xa cậu đã bắt gặp đựơc 2 thân ảnh gầy yếu bên trong. 1 cô gái đứng 1 bên cầm và 1 cô gái đang quỳ gối ở phía trứơc.

Mặc dù giọt mưa xối xã táp vào mặt nhưng cô không mảy may để ý. Vẫn cứ quỳ trên nề đất cứng, khuôn mặt toát ra nồng đậm đau buồn cùng ưu thương.

Cô gái này không ai khác ngoài Du. Hiện tại khuôn mặt của cô đã tái nhợt, môi cũng tím tái vì lạnh. Nhưng vì cái gì mà cô vẫn kiên định quỳ ở đó không chút di chuyển.

Sang đang định bứơc đến kéo cô dậy thì cô gái bên cạnh lại lên tiếng.

- Này, nếu sư phụ, bà ấy nhìn thấy em như vậy thì sẽ không vui vẻ gì đâu. Chị biết làm em rất đau khổ nhưng ngừơi cũng đã mất lâu rồi. Đừng mãi cứ tự hành hạ bản thân mình nữa_ Thanh uyển chuyển khuyên nhủ.

- Làm sao chị biết... Sư phụ sẽ không vui, ngừơi nói cho chị biết sao?_ Du đáp, âm giọng khàn khàn run run khác thừơng. Thanh vừa nghe xong câu này liền cứng họng " ngừơi đã chết thì làm sao nói đựơc chứ?".

Lần nào cũng vậy, ngoài việc nói mấy câu khuyên nhủ rồi đứng 1 bên quan sát, cô chẳng làm đựơc việc gì giúp Du cả. Chỉ biết đứng nhìn cô rơi vào tuyệt vọng rồi tự làm khổ bản thân mình.

Năm nào cô cũng quỳ ở nơi đây!

Năm nào cũng tự lẩm bẩm trứơc ngôi mộ!

Năm nào cũng tự trách!

- Sư phụ... Bà ấy ... Đến khi ra đi cũng vẫn mỉm cừơi dịu dàng như vậy! Không 1 câu trách mắng

- Chỉ là... Bà ấy lại bắt em hứa... Từ nay về sau không đựơc dùng võ học bà ấy dạy cho em để đánh ngừơi nữa... Bà ấy sợ em lại gây thù kết oán với mấy kẻ xấu...

- Nhưng... Em rất thích học võ. Càng yêu võ học bà ấy dạy cho em..

- Em tự hỏi... Nếu như lúc đó em nghe lời sư phụ. Không hở 1 chút là mắng, đụng 1 chút là đánh... Không biết hiện tại võ đừơng có còn đựơc nguyên vẹn hay không...

- Nếu lúc đó em không bồng bột như vậy. Nếu như...

Tiếng của Du nức nở, đứt quãng trần thuật lại chuyện cũ. Từng câu từng chữ đều là nỗi lòng của cô. Nứơc mắt hoà vào mưa, Đắng chát.

Từng chữ từng chữ 1 cậu đều nghe rõ mồn một. Từng chữ như đánh sâu vào lòng cậu. Sang đặt tay lên ngực, trấn an nơi đang nhói đau này.

- Du... Du... Em không sao chứ?_ bỗng nhiên cậu nghe giọng nói hốt hoảng của Thanh vang lên. Chiếc dù của cô không biết đã rơi xuống lúc nào. Thanh vòng tay ôm lấy Du, cô hiện tại đã ngất xỉu.

- Để tôi_ giọng nói của Sang vang lên làm cô giật thót, không ngờ rằng giờ này còn có ngừơi ở đây.

Cậu bứơc đến, đưa chiếc dù cho Thanh cầm. Còn mình thì nhẹ nhành nâng Du dậy.

Bệnh viện Hoàng Long...

- Nứơc… nứơc..._ giọng Du khàn khàn.



- Đây_ Thanh dịu dàng đưa ly nứơc cho Du.

- Em thấy thế nào rồi? Có cần chị gọi bác sĩ đến không?_ Thanh luống cuống quan tâm hỏi han.

- Không sao, đỡ nhiều rồi_ Du cừơi yếu ớt đáp lời.

- Haizzz.... Em tự dưng ngất xỉu làm chị lo muốn chết_ Thanh thở phào nhẹ nhõm.

- Này, này.. Em đang làm gì vậy?_ Thanh hoảng hồn khi thấy Du rút ống truyền ra.

- Em, hiện tại phải về, mọi ngừơi ở nhà chắc đang lo lắng lắm_ Du dứt khoác ngồi dậy muốn đi.

- Nhưng...

- Để tôi đưa em ấy về_ Giọng nói không cảm xúc của Sang vang lên.

- sao anh lại ở đây?_ Du ngạc nhiên hỏi.

- A, Anh...._ Thanh bật thốt lên đựơc vài chữ rồi đột nhiên yên lặng.

Sang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thanh. Ý bảo, nếu cô mà khai vụ lúc sáng ra thì ... Tự nhận lấy hậu quả.

- Ực... Anh ấy... Là do chị gọi đến đấy_ Thanh nuốt nứơc miếng, đáp.

- Làm sao mà chị biết số anh ấy đựơc chứ?_ Du thắc mắc.

- Chị lấy điện thoại em gọi đấy_ Thanh nhanh nhẹn tìm đựơc cái cớ hợp lí.

- Ồ, nếu vậy thì anh hãy đưa tôi về đi...

.....

- Tại sao 2 ngừơi lại về chung với nhau?_ Kiệt khoanh tay ngồi trên ghế, giọng điệu chất vấn. Rõ ràng là rất không hài lòng

- Tình cờ_ Sang phun 2 chữ rồi đi thẳng lên lầu. Chẳng thèm cho Kiệt 1 sắc mặt tốt.

- Mặt em... Sao lại tái nhợt vậy hả?_ kiệt không nhịn đựơc quan tâm hỏi. Tay vươn đến định chạm vào má cô. Du thấy vậy liền nghiêng mặt, lùi sang 1 bên. Bày ra bộ mặt ghét bỏ.

Rồi cũng y như Sang, đi thẳng lên lầu. Không đáp 1 tiếng.

Kiệt tức giận đen mặt, nắm tay siết chặt hằn sâu vào lòng bàn tay lưu lại đầy vết đỏ hồng.

Trên phòng. Những lời nói của Thanh vẫn còn vang mãi trong đầu cậu.

- bà ấy không chỉ Thầy cô mà Du xem bà như ngừơi mẹ thứ 2 của mình. Tình cảm của họ rất tốt.

- lúc bà mất cũng là lúc Du từ bỏ theo học võ. Bà ấy bắt Du hứa từ nay về sau không đựơc dùng võ để đánh ngừơi nữa.

- Vì bọn ngừơi cô đã gây chuyện với đã đốt cháy toàn bộ võ đừơng. Bà ấy chỉ không muốn Du vứơn vào mấy loại ngừơi đó nữa.

-Nhưng Du cứ cho rằng mình là ngừơi gián tiếp gây ra cái chết của bà. Bởi vì bà ấy bị bệnh tim từ trứơc. Tin tức võ đừơng bị cháy làm tình trạng của bà ấy nặng hơn.

......

------

Cầu bình luận a!!!