Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 11: Nội Bộ Lục Đục




.

- Là kẻ nào làm?_ Kiệt dùng giọng điệu lạnh lẽo hỏi, hiển nhiên là đang tức giận.

- Này chẳng phải từ anh mà ra hết sao!_ Du nhíu mày, giọng điệu giận dỗi nói, chẳng hiểu sao Kiệt lại nổi điên.

- Do tôi? Mèo con, giải thích rõ xem nào_Kiệt lại cảm thấy bộ dạng này của cô thật đáng yêu. Vì thế mà tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.

- Thì cũng vì anh mà cái đám nữ sinh kia mới mất bình tĩnh như vậy. Mà tôi chỉ là 1 nạn nhân của đám đông điên cuồng đó mà thôi_ Du bĩu môi, thầm khinh bỉ bọn kia thật là mê trai mà quên mất bản thân cũng là 1 sắc nữ.

- Ồ, nói vậy thì đây phải là lỗi của mẹ tôi mới đúng_ Môi mỏng khẽ nhếch, đột nhiên nói đến 1 chủ đề không liên quan.

- Hử? Mẹ thì có dính dáng gì với chuyện này?_ Du khó hiểu hỏi.

- A, là vì... Mẹ đã sinh ra 1 đứa con quá đẹp trai!_ Kiệt cong cong khoé môi, phán. Tròng mắt cũng lấp lánh ý cừơi.

- Hứ! Bớt tự kỉ đi, ngoài kia còn cả khối ngừơi đẹp mắt hơn anh nhiều_ Du cực lực phản bác, không cho ai kia tự đắc.

Nói chuyện phiếm 1 lúc thì vết thương cũng đã đựơc băng bó xong xuôi.

Du định tắm rửa xong xuôi rồi xuống phòng khách nghỉ ngơi giải trí 1 lúc. Không ngờ lại dẫn đến sự có mặt của 2 ngừơi khác.

-Chiều nay 2 anh không đi học gì sao? Thế mà lại rảnh rỗi ngồi đây xem phim_ Du xụ mặt nhìn 2 cái ngừơi mặt dày ngồi sát bên cô.

Trên ghế dài, Du ngồi giữa, Kiệt bên trái, Sang bên phải. Cô thật khóc không ra nứơc mắt, chẳng hiểu nổi bọn họ định giở trò gì. Rốt cuộc lại đem cô ép thành 1 khối ở giữa, muốn nhúch nhích cũng thật khó khăn.

- Sao vậy? Mèo con không thích ngồi chung với anh hai sao?_ Kiệt cừơi tà mị, giọng điệu trêu chọc. Tay cũng khoác lên vai Du.

- Nếu tôi nhớ không lầm thì chiều nay cậu có 1 tiết hoạt động ngoại khoá. Định không đi luôn sao?_ Sang điềm tĩnh nói, chỉ ánh mắt dừng lại ngay bàn tay ở trên vai Du nhiều hơn vài lần.

Tuy 1 ngừơi sinh trứơc 1 ngừơi ra sau nhưng cả 2 anh em đều cùng tuổi nên bình thừơng đều xưng hô ngang hàng.

- A, không sao. Có lên cũng chẳng làm đựơc gì nhiều, vẫn là nên ở nhà bồi em gái thân yêu a_ Kiệt giọng điệu càn rỡ nói.

- Đựơc rồi. Tôi biết anh quan tâm đến tôi rồi, vậy nên hãy bỏ cái bộ móng vuốt của anh ra khỏi lưng tôi_ Du liếc đến cánh tay trên lưng mình, khó chịu ra lệnh.

- Nếu anh đây không muốn thì sao? Mèo con định làm gì anh?_ Kiệt nhếch môi mỏng, bông đùa.

- Tôi sẽ... Thiến anh a_ Để cho sinh động, vừa nói cô vừa nhìn chằm chằm xuống chỗ nhạy cảm của Kiệt. Ánh mắt độc ác nhìn cứ y như thật.

- A. Mèo con thật độc ác_Kiệt cừơi cừơi, thức thời rút tay về, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.

.....

- Xin lỗi mọi ngừơi, anh về hơi trễ. Mấy đứa đã ăn tối cả rồi chứ?_ Khải tay xách 1 đống đồ gì đó, miệng liên tục xin lỗi.

- Không sao, bọn em đều ăn cả rồi. Anh Kiệt đã gọi cho cô giúp việc đến. Ngựơc lại, còn Anh đã ăn uống gì chưa.?_ Du ra vẻ em gái ngoan, quan tâm hỏi.

- Vậy thì tốt_ Khải gật gật đầu, tay trái tay phải đều lụ khụ đủ thứ đồ. Nào là túi giấy hay bịch ni lông gì đó.

- Để em xách phụ cho_ Du nhanh nhảu chạy tới, muốn phụ 1 tay.



- Không cần__ Nhưng lại bị Khải không tiếc đẩy ra, dứt khoát từ chối.

- A, anh cũng không có ý gì khác, chỉ là hiện tại em không nên đụng vào chúng_Thấy mình nói hơi nặng lời, Khải dùng giọng điệu hơi tránh né nói. Xong liền đi thẳng lên lầu, dừơng như có điều giấu giếm.

Du có cảm thấy hơi thất vọng nhìn theo bóng lưng Khải. Kiệt cũng mang ánh mắt khác thừơng nhìn 2 ngừơi. Sang thì vẫn 1 mực im lặng theo dõi. 3 anh em, 3 suy nghĩ khác nhau.

Nhưng họ không biết rằng, bất giác ánh mắt của họ dần hứơng về cùng 1 ngừơi.

~~~~Ta là phân cách tuyến thời gian~~~~~

- Đi mà, mày giúp tao nha, nhaa..._ Minh Anh dùng chất giọng cực kì nhão của mình để năn nỉ Du.

- Thế còn cái chị phụ làm ở đó đâu rồi!

- Hôm nay nhà chị ấy có việc rồi nên tao mới nhờ mày đến giúp đấy_ Minh Anh lắc lắc tay Dy, mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương.

- Thôi đựơc rồi. Chỉ là phụ vặt cho anh mày thôi chứ gì!?_vì không chịu nổi bị tra tấn lỗ tai nên Du đành miễn cữơng đồng ý.

- Ừ, ừ. Mày đồng ý rồi đấy nhé!, không đựơc nuốt lời đâu đấy_ Minh Anh vui mừng hớn hở, nhảy cẩn lên.

Du nhìn mà chỉ biết lắc đầu vỗ trán. Đã lớn rồi mà cứ như con nít ấy!!

(Chị cũng có hơn gì ai đâu mà nói =…=)

Ohio gozaimasu!!

4g30 Tại quán trà sữa Yummy. Lúc này, học sinh đi học về càng ngày càng nhiều nên khách khứa cũng ngày 1 đông theo.

- Rồi, tới ngay, tới ngay. Quý khách dùng gì ạ_ Du 1 thân váy ngắn, năng động, niềm nở chạy khắp nơi. Trên khuôn mặt luôn giữ nụ cừơi nhẹ nhàng làm mọi ngừơi nhìn vào liền có thiện cảm.

Thiện phụ trách phần nứơc uống, còn Du thì bưng bê.

.......

- Phù, cuối cùng cũng xong_ Du thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi trên trán khi thấy vị khách cuối cùng đã về.

- Cảm ơn em nhé! Nếu không có em không biết 1 mình sẽ xoay sở ra sao nữa!_ Thiện chân thành cảm ơn.

- Không có gì đâu mà. Dù sao thì Minh Anh nó cũng là bạn em, giúp nó cũng là chuyện bình thừơng thôi_ Du cừơi cừơi gãi đầu.

- Đây, em cầm lấy_ Bỗng nhiên, Thiện đưa ra tờ 100k cho Du.

- Này, em không thể nhận đựơc_ Du lắc đầu từ chối. Mặc dù trong lòng đang thầm hận không thể giựt ngay lấy.

- Cái này coi như là tiền công của em đi. Nếu lần sau anh thiếu ngừơi anh sẽ gọi em đến phụ, thế nào?_ Thiện ra sức thuyết phục.

- Đựơc rồi, nếu anh đã kiên quyết như vậy thì em sẽ nhận. Thôi, em về trứơc nhé_ Du làm bộ miễn cữơng nhận nhưng trong lòng thì đang cừơi tươi như nở hoa.

- Hay là để anh đưa em về_ Du đang vui vẻ nên cũng không có từ chối.



.....

Trên đừơng...

- Du này, trứơc kia, chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?_ Thiện gác tay ra sau đầu, bâng quơ hỏi.

- Không có a. Nếu có, thì em đã nhớ rồi_ Du nói lời này là thật, chỉ cần không phải trai quá xấu thì gương mặt của họ cô đều nhớ đựơc. Huống chi, Thiện còn đẹp trai ngời ngời như vậy.

- Thật vậy sao? Lạ thật đấy, không hiểu sao anh lại cảm thấy trứơc kia chúng ta đã từng gặp nhau. Mà gặp không dứơi 2 lần_Thiện nói ra điều mình đang thắc mắc.

Du nhứơn mày, suy nghĩ. Lần trứơc cô cũng đã cảm thấy điều này. Rằng 2 ngừơi có quen biết nhau nhưng không nhớ rõ là đã gặp khi nào.

Không khí lần nữa rơi vào im lặng, mỗi ngừơi theo đuổi 1 suy nghĩ riêng của mình.

Mãi cho đến khi, 1 giọng nói trầm ấm cất lên.

- Em đi đâu mà giờ này mới về tới nhà_ Vừa ngẩn đầu lên, cô liền thấy Kiệt đang nhíu mày, khoanh tay đứng trứơc cửa nhà.

- Sao anh lại ở đây?_ Du ngạc nhiên hỏi.

- Mèo con hôm nay cũng lú lẫn rồi. Trứơc cửa nhà anh chẳng lẽ anh lại không đựơc đứng sao?_ Kiệt nhếch môi, không khó để nhìn ra tâm trạng của cậu hiện đang không tốt.

Ra là do Du tập trung suy nghĩ quá nên đến nhà lúc nào không hay.

- Lâu rồi không gặp, vẫn khoẻ chứ Kiệt?_ Lúc này, Thiện đứng 1 bên yên lặng nãy giờ mới lên tiếng.

- Ồ, Thiện, cậu làm gì ở đây vậy?_ thái độ của Kiệt bỗng nhiên thay đổi 180 độ. Mặt đầy ý cừơi hỏi.

- A, nhỏ em tớ nhờ Du phụ tớ trông cửa hàng đó mà_ Thiện thành thật đáp.

- thế, 2 ngừơi là quan hệ gì vậy?_ Thiện tò mò hỏi.

- Anh ấy là anh tra..._ Du còn chưa kịp nói hết lời đã bị Kiệt kéo tay lại.

- Cô gái này là của tớ. Cậu không đụng tới đây đấy nhé_ Kiệt cắt ngang lời Du. Dù cho có vùng vẫy mạnh tới đâu cũng không thể thoát khỏi vòng tay hắn.

- à, vậy sao?_ Kiệt nhạy cảm phát hiện đựơc cảm xúc của Thiện có hơi biến hoá. Cuối cùng hắn lại ra 1 quyết định.

Sau đó, hắn liền nắm cằm Du để cô nhìn về phía mình. Giây sau liền dùng môi mình đè lên cặp môi đỏ mọng của Du. Làm cô cứng đờ cả ngừơi quên cả phản ứng.

- Xin lỗi, có lẽ tớ đã làm phiền 2 ngừơi rồi_ Thiện buông 1 câu xin lỗi rồi quay lưng đi mất.

Chát....

Ngay khi Kiệt vừa buông Du ra, cô liền tặng cho hắn 1 bạt tai thật mạnh.

- Đồ đê tiện_Xong liền uất ức chạy thẳng vào nhà.

Còn lại mình Kiệt đứng đó. Tay vẫn còn đặt lên bên má vừa bị tát còn đau rát. Không biết là đang suy nghĩ đến điều gì.

----------