“Ba ba, ba hồi hộp không?”
Duật Tôn đứng giữa khung cảnh đầy các loại hoa nhập khẩu đắt tiền. Mùi thơm của chúng bay lên làm cả một hội trường ngoài trời tràn ngập trong hương hoa.
Phóng viên đã có mặt theo vị trí được mời. Khách mời tham dự cũng là những quan chức cấp cao, những người giàu nổi tiếng, những người bạn làm ăn của hắn không xót một ai.
Những chiếc siêu xe đậu dọc bên ngoài làm người dân hiếu ký chen lấn vào xe.
Bọn họ thầm cảm thán, ngưỡng mộ cô gái có đám cưới bạc tỷ như vậy.
Sanh Tiêu trong một bộ váy cưới trắng mang phong cách cổ điển. Không chỉ là những thiết kế đầm cô dâu xòe phồng lớn, kết hợp với tay dài ren, gợi nên phong thái của nàng tiểu thư đài các. Nét phá cách của thiết kế chính là đường cắt xẻ cao không những khoe chân dài quyến rũ của cô. Còn thuận tiện cho việc đi lại.
Trên chiếc váy cưới có đính 9 viên kim cương với gía hàng chục triệu đô.
Tại sao là 9 viên ư? Câu trả lời rất đơn giản. Bởi vì Duật Tôn muốn rằng số 9 mang lại may mắn, trong tình yêu có nghĩa là người yêu rất chân thành và luôn theo đuổi hạnh phúc một cách trọn vẹn.
Sanh Tiêu vừa bước lên thảm trắng trải dài là những bông bóng bay nhiều màu sắc được thả lên bầu trời.
Kết hợp với những cánh hoa được tung lên bởi 9 bé gái và 9 bé trai.
Sanh Tiêu vui đến mức bật khóc.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt đẹp tựa như là thiên sứ. Mang tình yêu sưởi ấm cho cuộc đời cô. Làm ba của con cô.
Chiếc váy cưới dù rất đẹp nhưng cô mong rằng cả đời chỉ mặc lần này.
Dù ngoài kia có muôn vàn người tốt, chỉ mong cả đời này Duật Tôn đừng phụ cô mà thôi.
Không có cha mẹ dắt tay nên Bảo Bảo đã chạy đến nắm lấy tay mẹ:
“Tiêu Tiêu chúng ta đi thôi!”
Sanh Tiêu bước về phía Duật Tôn. Lúc đến nơi, Bảo bối nhỏ đã mang tay của mẹ đặt lên tay của ba Tôn.
“Ba Ba, sau này Bảo Bảo giao Tiêu Tiêu lại cho ba. Ba nhớ dù Tiêu Tiêu có làm sai cũng phải xin lỗi mẹ trước. Không được làm Tiêu Tiêu khóc, nếu không Bảo Bảo sẽ không tha cho ba!”
Duật Tôn hơi cúi người. Hắn xoa đầu bé con:
“Ngoan! Hôm nay lại biết bảo vệ mẹ mà hâm dọa ba hé! Bảo Bảo lớn thật rồi!”
Bé con nháy mắt với Duật Tôn.
Bảo Bảo tay với lên chiếc micro lớn tiếng thông báo.
“Con là Duật Bảo. Con của ba Tôn và mẹ Tiêu. Con xin tuyên bố ba mẹ con đã kết hôn. Mong các chị đẹp hoặc chú đẹp tránh xa hai người họ ra để gia đình con hạnh phúc!”
Bé con vừa dứt lời, cả khán đài cười rần lên.
Cậu bé con tinh nghịch nhìn mục sư:
“Mục sư ơi! Họ đồng ý hết rồi không cần phải hỏi!”
Cả hội trường lại cười lên lần nữa.
Tin tức đám cưới không nhiều bằng hình của Duật Bảo.
Cậu bé mới đó mà nổi tiếng hơn ba của nó rồi!
Sanh Tiêu ngồi trong lòng Duật Tôn cười lớn:
“Đúng là con hơn cha nhà có phúc!”
Duật Tôn búng trán Duật Bảo:
“Phúc đâu không thấy chỉ thấy mấy ngày nay ba đau đầu nè. Đi đâu ai cũng đòi làm sui gia hết. Giao tiếp thôi mà nó mệt gần chết. Để thời gian đó ba dành cho mẹ. Có phải tốt hơn không?"
Hắn nói xong dụi đầu vào cần cổ của cô. Hắn làm nũng như con mèo nhỏ cần được yêu chiều.
“Haha… Ba ơi sến quá!"
Duật Tôn buông Sanh Tiêu ra. Hắn chờm qua kéo Duật Bảo vào lòng mà chọc lét.
“Duật Bảo… Cho con nói lại!”
“Haha… Ba Ba tha cho con. Tiêu Tiêu giúp con!”
Phía bên ngoài gió lại thổi lớn. Chỉ thấy trong căn biệt thự sáng đèn, tiếng cười xua tan cái lạnh giá của mùa đông tiếp theo.