Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Chương 74: Dù thế nào chúng ta vẫn bên nhau




Sanh Tiêu chỉ mới đi một lúc thì ở phía sau tiếng của Duật Bảo gọi cô lại:

“Mẹ ơi! Mẹ… Mẹ nguy hiểm!”

Duật Tôn dặn thật kỹ Bảo Bảo:

“Con đứng ở đây đừng đi đâu có biết không.”

“Dạ!”

Nói xong Duật Tôn mặc kệ những chiếc hung thần đang lao đến. Anh chạy về phía Sanh Tiêu.

Lúc thần trí bình tĩnh, Sanh Tiêu phát hiện mình đang đứng giữa ngã tư, đèn đỏ chỉ còn mấy giây nữa thôi.

Sanh Tiêu cả người đổ gục xuống. Em bé cô đang bế trong tay đang dần chạm đất.

Quá nguy hiểm!

Phía bên phải lại có một chiếc xe tải lao đến.

Duật Tôn chạy hết sức, chiếc giày thể thao của hắn còn rơi lại trên đường. Hắn chạy bất chấp cả tính mạng, chỉ cần cô và con hắn được an toàn.

“Rầm"

“Sanh Tiêu!”

Cả bầu trời như sụp.

Mây đen giăng kín lối, có cuốn bụi bay lên…

Duật Tôn ôm đứa nhỏ trong tay bị xe tông trúng lăn mấy vòng. Sanh Tiêu chạy theo hắn gào thét trong đau đớn và bất lực, tự trách. Chính cô là tại cô. Nếu cô không nghĩ quẩn đâu có xảy ra chuyện như vậy?

“Duật Tôn.”

Cô chạy đến ôm lấy người đàn ông. Còn hắn ta đang ôm chặt đứa trẻ. Tay hắn chảy nhiều máu. Chân hắn bị rách mảng thịt lớn mà kỳ diệu thay, đứa trẻ trong vòng tay hắn vẫn an toàn. Bé con đáng yêu khóc é lên. Ở tay và chân bé nhỏ bị trầy vài đường lớn.

Tất cả phương tiện giao thông không thể di chuyển. Người đi đường gọi cấp cứu.

Bé Bảo Bảo chạy băng qua đèn xanh đỏ đến ôm lấy 3 người.

“Ba ba… Ba đừng chết!”

3 mẹ con cùng thi nhau khóc.

Mắt Duật Tôn mỏi dần, từ từ khép lại:

“Ba Ba… Ba tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi!”

Duật Tôn mở mắt lần nữa. Hắn nói với Sanh Tiêu:

“Kết quả giám định ADN có rồi. Chúng ta không phải anh em…”

Hắn thở rất nặng nề. Mi mắt bắt đầu sụp xuống.

Sanh Tiêu lay hắn dậy: “Duật Tôn, anh không được ngủ. Anh tỉnh lại cho em! Duật Tôn…”

“Ba… Ba ơi ba… Đừng mà ba… Tỉnh lại kể chuyện cho Bảo Bảo nghe.”

Hắn mỉm cười.

“Ba mong con sau này có thể thay ba lo cho mẹ và em gái.”

“Bảo Bảo không muốn. Bảo Bảo muốn ba lo cho Bảo Bảo mà…”

“Duật Tôn. Anh tỉnh lại đi mà…”

Hắn đưa cánh tay đầy máu của mình chạm lên gương mặt Duật Bảo. Chạm nhẹ lên gương mặt của Sanh Tiêu.

Trước khi nhắm mắt, hắn đã kịp nhìn bé con ở trong lòng.

“Ba yêu 3 mẹ con!”

Bàn tay hắn buông lỏng. Mắt hắn nhắm lại. Cho dù Sanh Tiêu và Duật Bảo có gọi bao nhiêu lần, hắn vẫn không mở mắt.

Sanh Tiêu đã từng nghĩ đến việc trước đây Duật Tôn đối xử với cô. Cả đời này, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Nhưng khi nhìn hắn gục trên cánh tay của cô. Nhìn thấy hắn liều mạng để cứu con và cô. Sanh Tiêu không giận hắn nữa.

“Duật Tôn, chỉ cần anh tỉnh lại. Cả nhà chúng ta lại vui vẻ. Phải, em thừa nhận em yêu anh. Cho dù trước đây anh có đối với em thế nào, bây giờ em sẽ vẫn yêu anh.”

Có phải lời yêu này nói ra đã quá muộn hay không?

Cả đời cô nói không tha thứ cho hắn có phải đã sai rồi không?

Sanh Tiêu ôm Duật Tôn. Cô muốn hắn tỉnh lại để che chở cho mẹ con cô.

“Duật Tôn, anh tỉnh lại đi. Mẹ con em cần anh chăm sóc.”

Bàn tay cô thấm đầy chất lỏng màu đỏ nóng hổi. Nghĩ đến việc cả đời này không được gặp lại hắn, cô sẽ đau lòng mà chết mất…

Xe cấp cứu đang đến. Lúc ngồi trên xe, cô như người mất hồn…

Vào trong bệnh viện có bảo mẫu giữ em bé nhỏ. Sanh Tiêu ở bên ngoài phòng cấp cứu ôm Duật Bảo đợi Duật Tôn.

Chỉ cần hắn bình an, cô nguyên cả đời này yêu thương và chăm sóc hắn.

Bảo Bảo khóc nấc:

“Mẹ, có phải sau này chúng ta sẽ không thấy ba nữa không?”

Cô không trả lời càng không muốn khóc. Vậy mà nước mắt ở đâu ra nhiều đến mức thấm ướt cả áo. Cảnh vật trước mặt nhòe đi.

Đúng lúc, bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu ra, chiếc băng ca phủ khăn trắng được đẩy ngang hai mẹ con.

“Đùng!”

Tất cả sụp đổ. Chẳng còn có thể gắng gượng thêm được nữa.

Sanh Tiêu ngã ra đất. Bảo Bảo hoảng loạn, cậu bé sợ đến xanh mặt:

“Bác sĩ ơi! Cứu mẹ con! Cứu mẹ con đi!”