“Thả ra đồ ác ma!”, Duật Bảo hét lên, bé con cựa quậy đòi hắn thả xuống.
“Gọi ba đi rồi thả!”
“Không gọi!”
Duật Tôn dùng thân hình to lớn của mình ép Duật Bảo xuống tấm thảm lớn bằng lông cừu đặt giữa phòng khách. Hắn bắt đầu chọc lét.
“Haha…”
Duật Bảo cười đến đỏ mặt. Duật Tôn cũng cười theo.
Những năm qua luôn giữ vẻ lạnh lùng, trưởng thành trước tuổi. Đây là lần đầu Duật Bảo thoải mái thể hiện như vậy.
Sanh Tiêu nhớ có lần Duật Bảo chơi ở khu vui chơi, bị bạn khác xô té. Đập đầu vào vách tường. Tiếng va đập phát ra rất lớn làm cậu bé chảy nhiều máu.
Khi Sanh Tiêu nhìn thấy vết thương của Duật Bảo, cô ôm chầm lấy cậu bé. Cô không kiềm được nước mắt, lệ tuôn như mưa.
“Gọi cấp cứu…”
Duật Bảo mếu máo, mắt ửng đỏ sắp khóc nhưng cậu bé nhịn đau. Tay cậu run rẩy vuốt tóc Sanh Tiêu:
“Tiêu Tiêu, Bảo Bảo không sao! Đừng khóc!”
Sanh Tiêu ngẩng đầu, rõ ràng là cậu bé rất sợ, rất đau nhưng tại sao bé con lại nói như vậy?
“Duật Bảo, con đau thì cứ khóc đi!”
“Tiêu Tiêu, làm đàn ông không được khóc. Khóc rồi không thể bảo vệ được cho Tiêu Tiêu.”
Cô không tin bé con của cô chỉ mới 5 tuổi mà nói ra câu nói đó.
Là cô không tốt, không bảo vệ được Duật Bảo. Cô là người mẹ tồi vì không cho Bảo Bảo một mái nhà trọn vẹn.
“Bảo Bảo, mẹ xin lỗi!”
Duật Bảo mà cô thấy không giống bây giờ. Bé con khi ở cạnh Duật Tôn lại có thể cười vui vẻ, làm trẻ con đúng nghĩa.
Cuối cùng vì bị nhột quá, Duật Bảo đã gọi lớn:
“Ba!”
Duật Tôn nghe rất hài lòng, hắn kéo bé con ngồi dậy xoa đầu.
“Ngoan! Duật Bảo muốn gì ba sẽ thưởng?”
“Bảo Bảo muốn…”
Sanh Tiêu bước từ cầu thang xuống, ngắt ngang câu nói của bé con.
“Bảo Bảo đừng làm phiền người khác.”
Duật Tôn nghiến răng, quay sang Sanh Tiêu lạnh giọng:
“Đừng ngắt ngang lời của hai cha con tôi! Bảo Bảo đừng sợ, muốn gì cứ nói.
“Con thật sự muốn đi khu vui chơi. Tiêu Tiêu, con muốn thử có ba đi cùng!”
Cậu bé sợ Tiêu Tiêu buồn nên nói thêm:
“Nhưng mà Tiêu Tiêu không muốn thì thôi!”
Nhìn đôi mắt tròn xoe trong trẻo khiến Sanh Tiêu nhất thời mềm lòng. Duật Tôn cười đắc ý. Chuyện Sanh Tiêu đi cùng là hiển nhiên.
Vậy mà Sanh Tiêu mà hắn biết không giống Sanh Tiêu bây giờ.
“Duật Bảo, chúng ta phải trở về Mỹ. Con còn phải đi học.”
Nụ cười trên gương mặt của hắn tắt ngay lập tức.
“Ai bảo phải trở về? Đây là nhà của Duật Bảo!”
Sanh Tiêu kìm nén tức giận trước. Cô nói với Duật Bảo:
“Bảo Bảo mau vào phòng!”
Duật Tôn cũng gân cổ lên nắm chặt tay bé con:
“Bảo Bảo, không được đi!”
“Duật Bảo, mẹ bảo con đi!”, Sanh Tiêu giữ tay Duật Bảo kéo về phía mình.
Bọn họ cãi nhau đứa trẻ chịu tội. Duật Bảo ghì tay lại:
“Hai người có nghĩ đến con không?”
Duật Bảo khoanh tay đi nhanh về phòng. Tiếng đóng cửa là cho Sanh Tiêu giật mình.
Cô quay sang trách mắng hắn:
“Trước giờ Duật Bảo không bao giờ tỏ thái độ đó với tôi. Ở cùng anh, thằng bé hư hỏng rồi!”
Duật Tôn nắm cổ tay Sanh Tiêu: “Sanh Tiêu, tôi nói cho cô nghe. Thằng bé kiềm chế cảm xúc, lạnh nhạt là tại vì nó sợ cô buồn. Ở bên tôi, Duật Bảo mới được làm trẻ con đúng nghĩa. Thích nói thì nói. Thích cười thì cười. Muốn khóc, muốn la hét thoải mái vô cùng.”
Sanh Tiêu rớm lệ: “Duật Tôn, anh quên rồi sao? Ban đầu là ai không cần con?”
Lòng bàn tay hắn quyện lại thành nắm đấm. Lần đầu tiên, hắn hét lớn như vậy:
“Sanh Tiêu, cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi? Thậm chí Duật Bảo có mặt trên đời, tôi còn không được biết!”
“Là anh không nghe điện thoại. Anh muốn đi chơi hả? Đi cùng vợ anh đi.”
Sanh Tiêu định bỏ lên phòng nhưng Duật Tôn vẫn không buông tay:
“Vậy còn thằng khốn mà Bảo Bảo gọi là ba thì sao?”
Cô hất tay hắn ra, nhìn hắn đầy thù hận:
“Duật Tôn, tôi nói cho anh biết. Anh ấy không phải là thằng khốn. Anh ấy tốt gấp trăm ngàn lần anh!”
Hắn ngồi xuống sofa nén cơn giận. Hắn lấy ly nước lên, uống một ngụm. Chân hắn bắt chéo, sắc mặt từ đỏ chuyển sang lạnh nhạt.
“Cô dám không đi, tôi đập gãy chân tên đó!”
Sanh Tiêu mang ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt hắn:
“Tôi cảnh cáo anh! Anh dám làm gì anh ấy tôi liều mạng với anh.”
Sanh Tiêu nói xong bỏ vào phòng đóng cửa lại. Cả thân thể dựa vào cửa từ từ trượt xuống. Lần đầu tiên cô cãi tay đôi với hắn. Cảm giác vừa sợ lại rất sảng khoái.
Nếu là cô của trước đây thì chỉ biết dạ.
Sanh Tiêu đưa tay cảm nhận trái tim đang đập liên hồi của mình rồi tự nói:
“Sanh Tiêu, mày giỏi lắm!”
…
Buổi chiều nhân lúc Duật Tôn không có ở nhà. Sanh Tiêu mang Bảo Bảo nhanh chóng rời khỏi. Nhưng còn chưa ra đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại:
“Duật thiếu có căn dặn, người có thể đi đâu cũng được. Nhưng không được mang tiểu thiếu gia đi cùng!”
Duật Tôn biết nếu không có Duật Bảo, Sanh Tiêu sẽ không dám rời khỏi.
“Tôi muốn cùng Bảo Bảo đi dạo. Vậy cũng không được sao?”
“Dạ được! Chúng tôi sẽ đi cùng người.”
Quả nhiên, không phải một người đi cùng mà cả đoàn thanh niên lực lưỡng. Duật Tôn giữ con đúng là phô trương.
Hai mẹ con Sanh Tiêu đi dạo thành ra đang đi diễu hành trên phố. Bọn họ đi đến đâu đều gây sự chú ý.
Duật Bảo kéo tay cô, gương mặt cậu bé hồng lên ngượng ngùng: “Tiêu Tiêu, hay là chúng ta về thôi!”
“Ừ!”
Sanh Tiêu quay lại thì bị thuộc hạ chặn: “Người đi đâu vậy ạ?”
‘Đi siêu thị!”
Đám người của Duật Tôn vây quanh tứ phía:
“Trung tâm thương mại rất đông. Người cần gì sẽ có quản gia đi mua!”
Cuối cùng hai mẹ con bọn họ chỉ có thể trở về. Nếu muốn thoát khỏi hắn. Chỉ có một cách. Sanh Tiêu tính toán rất kỹ. Chờ đến khi Duật Tôn về đến nhà. Cô ngồi trên sofa gọi hắn:
“Duật Tôn?”
Hắn cởi áo khoác vest ném trên sofa, cả người tựa lưng, chất giọng ngà ngà như đang say.
“Cô muốn gì?”
“Hôm nay anh nói đưa Duật Bảo đi chơi.”
“Ừ!”
“Tôi đồng ý!”
“Ừ.”
Hắn nhắm mắt lại lộ vẻ mệt mỏi. Sanh Tiêu không nghe hắn nói tiếp nên hỏi lại:
“Chỉ ừ thôi sao?”
Hắn mở mắt, trong ánh mắt như có hai tia lửa phát sáng. Giọng hắn rất trầm:
“Sanh Tiêu, lần trước em còn nợ tôi một việc….”
“Sao?”, Sanh Tiêu không thích thiếu nợ ai cả nên hỏi ngay.
Thân ảnh cao lớn đứng dậy, chỉ trong phút chốc đã bao phủ lấy Sanh Tiêu.
Hắn vác ngược cô lên vai:
“Đã đến lúc phải trả rồi…”