Nhưng hắn lầm rồi. Duật Bảo nhào vào lòng hắn. Lúc hắn ôm cậu bé lên là lúc Duật Bảo dùng răng cắn chặt cần cổ của hắn.
Mặt hắn nhăn lại kêu lên một tiếng.
“Dám cắn người? Được lắm!”
Hắn dứt khoát bế bảo bối lên mang ra cửa. Trước khi đi còn nói:
“Nếu muốn gặp lại con. Ngoan ngoãn đến Duật gia tìm tôi!”
Nhiều năm không gặp, tên khốn trước mặt vẫn như ngày nào. Chẳng chút thay đổi.
Ban đầu hắn còn định đối tốt với mẹ con cô. Nếu đã không nghe lời, chỉ có làm bọn họ khổ sở hắn mới hài lòng.
Sanh Tiêu gào lên: “Không được! Trả Duật Bảo lại đây!”
Thuộc hạ của Duật Tôn thấy hắn đi rồi mới chịu tha cho Sanh Tiêu và Trương Minh.
Sanh Tiêu khuỵu xuống, một tay chống xuống đất thở gấp. Sắc mặt tái nhợt, thở không ra hơi. Sau khi Duật Tôn đi, hình ảnh quật cường nhanh chóng bị cuốn đi theo.
Trương Minh nén đau ngồi dậy: “Sanh Tiêu, em không sao chứ?”
Nói không sợ hãi là giả, nói không đau lòng cũng là giả. Tất cả là nỗi đau lâu ngày bị cô dìm chặt. Hôm nay vô tình bộc phát khó chịu đến đau nhức.
Sanh Tiêu đứng dậy bước chân rất vội, cho dù Trương Minh có gọi cô vẫn không nghe.
“Sanh Tiêu, em đi đâu vậy? Sanh Tiêu…”
…
Duật Bảo bị nhét vào trong xe, cậu xe không cựa quậy mà ngồi khoanh tay lại hệt như Duật Tôn lúc đang giận.
Đúng là chẳng cần đợi xét nghiệm, đứa con này nhất định là của hắn.
Hắn nhếch mép, bật ra nụ cười hài lòng.
“Còn không nhanh gọi ba?”
“Đừng có mơ. Chú là người xấu, chú làm Tiêu Tiêu khóc!”
Nói đến đây, tròng mắt Duật Bảo đỏ hoe. Duật Bảo lấy tay gạt đi nước mắt hay thậm chí là quay mặt sang chỗ khác để cho Duật Tôn không thấy.
“Khóc ư?”
“Không có!”
Duật Tôn nhàn hạ ngồi tựa cửa:
“Vậy thì là gì?”
Nhóc con khịt mũi:
“Nếu chú là ba, những năm qua chú ở đâu?”
Câu hỏi của bé con làm hắn khẽ nuốt nước bọt. Trái tim nhói lên một chút.
“Ta…”
Bé nhóc lại lấy tay lau nước mắt.
“Trẻ con muốn khóc cứ khóc. Không cần phải nhịn!”
Duật Bảo dù nhỏ tuổi nhưng lại hiểu chuyện một cách khó tin.
“Không khóc! Khóc rồi Tiêu Tiêu sẽ buồn.”
Duật Tôn vẫn chưa thật sự hiểu nên hắn hỏi tiếp:
“Tại không gọi là mẹ mà gọi bằng tên?”
“Vì tôi muốn Tiêu Tiêu có chồng. Duật Bảo có ba.”
“Ba ư? Ba ở ngay bên cạnh không nhận lại đi khắp nơi tìm kiến lung tung.”
Duật Tôn nói xong búng vào tai Duật Bảo. Đối với trẻ con còn không nương tay. Tai của bé con đỏ lên. Bé con tức giận mang hết lực xông lên đánh tới tấp vào Duật Tôn. Cần một bàn tay Duật Tôn chặn ở đầu của Duật Bảo. Có muốn đánh cũng không thành.
“Haha…”
“Chú là người xấu. Không thèm ba như chú!”
Đột nhiên Duật Bảo ôm bụng, sắc mặt tái xanh khó coi.
Duật Tôn liếc mắt:
“Chơi không lại định giả vờ?”
Duật Bảo cúi người, trán toát mồ hôi:
“Đau bụng quá… Bảo Bảo đau bụng.”
Nói xong, Duật Bảo ngất xỉu trên tay Duật Tôn. Hắn lần đầu gặp trường hợp như vậy. Hắn sợ hãi ôm bé con vào lòng hét lớn với tài xế:
“Nhanh đến bệnh viện!”
Nhưng mà đi được nửa đường lại kẹt xe. Có ấn kèn bao nhiêu lần, xe vẫn đứng yên tại chỗ.
“Duật thiếu, không thể đi!”
Hắn lay cánh tay của Duật Bảo nhưng cậu bé không một chút phản ứng. Lần đầu hắn lo lắng và gấp như vậy. Hắn bất chấp mở cửa ôm Bảo Bảo chạy đến bệnh viện. Vừa chạy hắn vừa gào lên:
“Duật Bảo… Tỉnh dậy đi! Tỉnh lại…”
Vì gấp quá nên qua đường hắn còn không kịp nhìn. Hắn bị đầu xe tông ngã. Lúc ngã xuống, hắn dùng toàn bộ cơ thể ôm Duật Bảo. Vai hắn tiếp đất đau đến bật máu tươi. Ở chân rách mảng da lớn hắn cũng bất chấp mà chạy tiếp.
Đến cổng cấp cứu hắn hét lớn:
“Bác sĩ đâu! Mau cấp cứu cho con tôi. Duật Bảo gặp chuyện gì, các người khỏi làm bác sĩ nữa!”
Duật Bảo nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Bên ngoài Duật Tôn lo lắng mãi không thôi. Hắn gọi điện thoại mang hết bác sĩ giỏi đến cứu cho con hắn.
“Duật Bảo, nhất định không được xảy ra chuyện.”