Thời gian cứ vậy mà trôi. Chớp mắt một cái đã là 6 năm sau đó.
Sanh Tiêu đứng trước cổng bệnh viện ngước nhìn.
6 năm trước tại đây, một Sanh Tiêu mới đã được hồi sinh.
Những gì đã trải qua quá khủng khiếp. Sanh Tiêu cúi xuống xoa chiếc bụng phẳng của mình.
Nếu thật sự không trải qua đêm kinh hoàng hôm đó. Đã không có Sanh Tiêu của bây giờ. Cho dù một cơn gió mạnh thổi qua. Cô gái sẽ vẫn kiên cường trụ vững. Sẽ không thể có gì quật ngã cô được.
Bởi vì…
“Mẹ…”
Tiếng gọi làm Sanh Tiêu quay lại, cô dang tay ra đợi đứa con bé nhỏ chạy nhào vào lòng.
Ngày hôm đó bị đâm nhiều nhát dao nhưng không nhát nào trúng chỗ nguy hiểm. Được cấp cứu và truyền máu kịp thời.
Và hơn nữa, còn có một tia sáng giúp đỡ hai mẹ con.
“Tiêu Tiêu, Duật Bảo khám xong rồi. Sức khỏe bình thường. Nó bảo muốn ăn kem. Nhưng anh không cho. Em xem, thằng bé lại không chịu nói chuyện với anh.”
Sanh Tiêu mỉm cười xoa đầu bảo bối nhỏ.
“Duật Bảo, con đang bị ho không thể ăn kem.”
“Ồ!”
Bé con trề môi. Sau đó khoanh tay lại.
Sanh Tiêu vẫn kiên nhẫn:
“Mẹ đã dặn không được “ồ”. Phải “dạ” mới đúng!”
Bé con quay lưng giọng nói như ông cụ non vậy đó:
“Tiêu Tiêu, Duật Bảo mệt rồi. Muốn về nhà!”
Sanh Tiêu nhìn theo bóng lưng nhỏ đang lên xe. Ước chừng vài năm nữa, Duật Bảo lớn lên sẽ giống một người. Mà người đó, cô không muốn nhắc.
Miên man suy nghĩ thì giọng nói người đàn ông trước mặt gọi cô:
“Tiêu Tiêu, anh vừa tan làm. Để anh đưa 2 mẹ con về.”
Sanh Tiêu lắc đầu: “Không phiền anh, Trương Minh.”
Trương Minh chính là đồng hương, cũng là bác sĩ khoa sản nổi tiếng đã từng cứu mạng hai mẹ con bọn họ.
Không biết thì khi nào, Trương Minh đã xem Duật Bảo là con của mình. Những năm ở nước ngoài, nếu không có Trương Minh âm thầm giúp đỡ. Cuộc sống của cô sẽ rất khó khăn.
Nhờ anh giúp, nên cô tìm nhà rất nhanh, có một công việc tốt ở văn phòng luật sư. Ngay cả bảo mẫu chăm sóc cho Duật Bảo cũng là do anh tìm.
Cũng có những lần anh ngỏ lời yêu Sanh Tiêu. Nhưng cô từ chối bởi vì trái tim đã tổn thương sâu đến mức cứ lâu lâu lại đau lên. Khó mà lành lại. Hơn nữa, người như cô không xứng với người tốt như Trương Minh.
Trương Minh thở dài:
“Tiêu Tiêu, lúc nào em cũng vậy.”
Anh nắm lấy cổ tay cô, dịu dàng nói:
“Có thể…”
Còn chưa dứt lời, Sanh Tiêu phát hiện không thấy Duật Bảo ở đâu.
Sắc mặt tinh xảo chợt tái xanh. Chân mày thanh tú nhíu lại.
Lời Trương Minh nói, Sanh Tiêu không nghe lọt tai:
“Minh Minh, Duật Bảo đâu rồi?”
Trương Minh quay lại:
“Chẳng phải vừa rồi còn ở đây?”
Sanh Tiêu hốt hoảng chạy đi tìm.
“Bảo Bảo…”
Duật Bảo là cả sinh mạng của cô. Sanh Tiêu quay sang Trương Minh níu chặt tay anh:
“Bảo Bảo, vừa rồi em còn thấy thằng bé lên xe. Làm sao bây giờ Trương Minh?”
“Sanh Tiêu bình tĩnh. Chúng ta báo cảnh sát. Vào trong trích xuất camera của bệnh viện.”
Làm sao Sanh Tiêu không sợ được cơ chứ. Nếu cô đoán không lầm người bắt Duật Bảo chính là nhà họ Duật. Hết lần này đến lần khác trốn được bọn bọn. Nhưng vụ kiện lần này khiến cô nổi tiếng. Muốn trốn, không trốn được rồi. Bọn họ muốn nhận lại cháu ư? Năm xưa đã tàn nhẫn vứt bỏ bọn họ hay sao? Muốn nhận là nhận sao?
Sanh Tiêu run rẩy, nếu thật sự vậy, Duật Bảo phải làm sao?
….
Duật Bảo mở mắt ra nằm ở căn phòng được trang trí như một khu vui chơi thu nhỏ.
Rất rộng!
Chiếc giường của Duật Bảo nằm êm ái không kém cạnh.
Cậu bé sợ hãi nhưng không hề khóc. Chỉ co người người ngồi một góc nhỏ.
Cửa phòng mở ra, một loạt người hầu mang thức ăn ngon vào.
“Duật tiểu thiếu gia, mời người dùng bánh!”
Duật Bảo đứng dậy, cậu bé 6 tuổi mở to đôi mắt.
“Đây là Tiêu Tiêu bảo các người làm sao?”
Người hầu lắc đầu.
“Đây là do…”
“Là ta bảo bọn họ làm đó. Mau ăn đi!”
“ Duật thiếu!”
Người hầu cúi chào Duật Tôn. Thân ảnh cao lớn kia, một tay bỏ túi vào quần âu ngồi đối diện Duật Bảo.
Hai người nhìn nhau không ai mở lời trước. Đợi mãi cuối cùng Duật Tôn phải lên tiếng.
“Sao không hỏi ta là ai?”
Duật Bảo nhìn qua một lượt từ trên xuống. Mắt mở to tròn xoe:
“Tại sao phải hỏi?”
Duật Tôn há miệng, cậu nhóc trước mặt hắn không sợ sao?
“Ta là Duật Tôn là anh trai của mẹ nhóc. Chúng ta đều cùng họ Duật.”
“Ồ!”
“Không sợ à? Không khóc ư?”
Duật Bảo thở dài:
“Nếu là Tiêu Tiêu bảo chú đến đây không có gì phải sợ. Hơn nữa tôi không khóc. Có khóc chẳng giải quyết được gì. Khóc là yếu đuối mà yếu đuối chẳng thể bảo vệ được cho Tiêu Tiêu…”
Duật Tôn nhìn kỹ, gương mặt của bé con rất giống hắn lúc nhỏ.
“Ừ!”
Duật Tôn xoa đầu Duật Bảo, lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn nở nụ cười:
“Là “dạ” không phải “ừ”!”
“Tôi đói rồi. Tôi ăn đây. Chú mau bảo Tiêu Tiêu đến đón tôi. Không gặp tôi Tiêu Tiêu sẽ làm ầm lên cho xem!”
Cậu bé nhìn sơ qua các món ăn, chọn một cái bánh bao lên ăn.
“Không ăn bánh mì đậu phộng?”
“Dị ứng!”
Duật Tôn càng chắc chắn hơn rằng cậu bé là con của mình. Hắn ta dị ứng đậu phộng.
Duật Tôn khẽ chớp mắt phượng. Cuối cùng sau nhiều năm, hắn cũng tìm thấy con trai. Tư liệu về mẹ con bọn họ đã được điều tra rất chi tiết. Để nuôi con của hắn, Sanh Tiêu đã cố gắng gắng nhiều lắm. Hắn hối hận rồi, hắn thầm nhủ:
“Sau này, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con!”
“Chú còn không đưa đây?”, Duật Bảo hỏi.
Duật Bảo chìa tay ra:
Hắn nhíu mày đưa tay lên tay cậu nhóc.
“Không phải, là điện thoại.”
“Đưa điện thoại đây. Tôi gọi cho Tiêu Tiêu.”
“Ừ! Ra là vậy.”
Hắn đưa điện thoại cho Duật Bảo. Cũng đã đến lúc gặp nhau rồi. Hắn nhất định sẽ tìm cách bù đắp.
Nhận được điện thoại, Sanh Tiêu lập tức đặt vé máy bay sớm nhất về nước.
Người không muốn gặp vẫn phải gặp?
Bọn họ dám mang con của cô đi?
Sanh Tiêu nghiến răng:
“Duật Tôn, anh đợi đó!”