Duật Tôn không đưa Sanh Tiêu về nhà mà vào khách sạn lớn. Phải nói thiếu gia nhà họ Duật rất nổi tiếng. Đi đến đâu liền có người nhận ra. Phục vụ đưa thẻ phòng cho hắn. Hắn kéo Sanh Tiêu gáp gáp rời đi.
“Tôi không muốn!”
Hắn vươn tay xoa đầu cô: “Vừa đối xử tốt với em, em phải biết điều chứ?”
Câu nói này khiến cô bừng tỉnh. Đã dặn bản thân đừng mộng mị nhưng lại vô tình nhen nhóm tia hy vọng?
Sanh Tiêu cười mà như khóc:
“Hôm nay, tôi…”
Duật Tôn vẫn kéo cô, hắn ấn thang máy lên tầng cao nhất. Sanh Tiêu thấy hắn không nghe cũng lười nói. Chậm chạp không tình nguyện đi theo.
Kéo cô trong phòng, hắn nhanh chóng bế cô lên. Duật Tôn đặt hai chân cô vòng qua eo của hắn. Sanh Tiêu không phản kháng mà vòng tay qua ôm lấy cần cổ của hắn.
Vì cô biết phản kháng là vô ích.
Đầu người đàn ông hơi ngẩng, môi hắn hôn lên môi của Sanh Tiêu. Cô cũng rất phối hợp đưa lưỡi của mình ra cho hắn quấn lưỡi vào, hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau hồi lâu, khi tách ra giữa hai người nối với nhau bằng một sợi chỉ bạc vô cùng kích thích.
Hắn đưa tay luồn ra phía sau mông cô mà bóp chặt. Nhưng Sanh Tiêu lấy tay chặn lại.
Bây giờ cô nhìn hắn. Người đàn ông trước mặt như bị cô đưa vào cơn mê tình không lối thoát.
Khóe miệng người đàn ông mấp máy:
“Sanh Tiêu, hôm nay em chủ động được không?”
Lời nói này mang theo chất kích thích lọt vào tai Sanh Tiêu, cô khẽ run nhẹ người như có một luồng điện chạy ngang tê liệt toàn bộ trung khu thần kinh.
Hương thơm nam tính từ người đàn ông tỏa ra làm cô đắm chìm. Dẫu biết hắn quan tâm cô cũng chỉ vì lên giường với cô nhưng sao trái tim cô lại đánh rơi một nhịp.
Cô vùi đầu vào người đàn ông đó khẽ khàng:
“Em không biết…”
Hắn bế cô ngồi lên sofa: “Để tôi dạy em…”
Duật Tôn đặt Sanh Tiêu ngồi trên người hắn. Hắn vùi mặt vào ngực của cô hít lấy hương thơm trên cơ thể thiếu nữ. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu.
“Mau cơi áo sơ mi của tôi ra.”
Sanh Tiêu nuốt nước bọt, ánh nhìn chăm chú vào ngũ quan gần như hoàn hảo của Duật Tôn. Tim cô đập nhanh, đôi tay run rẩy cởi cà vạt, rồi tới cúc áo sơ mi. Động tác vụng về lại mang theo ám muội đầy kích thích.
Áo người đàn ông đã cởi xuống, da thịt săn chắc đang ở trước mặt cô. Hắn lại nói với cô:
“Mau hôn cổ của tôi đi!”
Sanh Tiêu chậm rãi đặt từng nụ hôn nóng như lửa đốt xuống cần cổ của hắn. Chầm chậm như mang chất kích thích từng chút tiêm vào người của Duật Tôn.
Duật Tôn cởi nút sơ mi của Sanh Tiêu ra, bờ ngực căng mọng thoát ẩn hiện bên trong chiếc áo bra bó chặt. Hắn hôn lên khe hở ở giữa. Mang chiếc áo cản trở kia dứt khoát kéo xuống.
Duật Tôn dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ của mình vân vê nhũ hoa của, cô làm cô không thể nào chịu nổi càng ưỡn thân mình lên ép bầu ngực bên kia vào miệng hắn. Sanh Tiêu cảm thấy cổ họng khát khô, tay cô đặt trên hai vai của Duật Tôn không ngừng rên rỉ lên:
“Tôn… Em… Khó chịu!”
Tiếng rên của cô thổi bùng ngọn lửa trong lòng hai người. Hắn mang theo những đồ vật cảng trở ném xuống nền gạch.
Mang cậu nhỏ ấm nóng cắm chặt vào nơi mềm mại kia. Hắn ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô đẩy lên rồi kéo xuống.
Một màn rồi lên tụt xuống khiến chất dịch không ngừng tiết ra bôi trơn nửa thân dưới của hắn. Kẹp chặt đến mức hắn không nhịn được mà gọi tên cô.
“Sanh Tiêu… Thả lỏng một chút. Tôi sắp bị em kẹp chặt đến khó chịu.”
Hắn có thể giày vò người phụ nữ khác mà không biết mệt nhưng đối với cô từng dây thần kinh của hắn căng tựa dây đàn. Thoả mãn đến mức có thể mang hết phóng xuất một lần.
“Ưm…”
Hắn đưa tay che miệng cô lại. Cô càng lên tiếng, hắn càng không nhịn được.
Một lát sau, hắn bế cố đứng dậy, xoay người cô lại, ép ngực của cô vào lớp kính trong suốt của khách sạn. Hai bầu ngực bị đèn đến đau lòng.
Từ đây có thể nhìn rõ xuống khung cảnh thành phố ở bên dưới.
“Đừng… Người khác sẽ thấy mất!”, Sanh Tiêu hít thở nặng nề
Nhưng cô quên mất lớp kính đó chỉ nhìn được một chiều. Từ bên trong có thể nhìn xuyên thấu ra ngoài. Từ ngoài vào không thấy gì cả.
Hắn tiếp tục đè chặt cô rồi bên dưới không ngừng đẩy nhẹ cự vật.
“Kích thích không?”
Mồ hôi cô tuôn như mưa. Sanh Tiêu lắc đầu. Gương mặt đỏ ửng vì ngại ngùng. Từng cái đẩy càng lúc càng gò ép bầu ngực kia sắp nổ tung.
“Tôn… Anh nhẹ một chút!”
“Không được! Sanh Tiêu, em có biết tôi muốn em thế nào không? Sau này, vĩnh viễn không được lấy ai có biết không?”
“Ưm… Ưm…”
Duật Tôn tăng dần động tác, lặp lại câu nói: “Có biết không?”
Sanh Tiêu khó chịu chỉ có thể “ừm" nghe theo hắn.
Màn đêm buông xuống, cái lạnh dường như xâm chiếm nhưng bên trong căn phòng mang theo hơi nóng lan tỏa. Người con gái nằm ở trong lòng người đàn ông, nhắm mắt lại ngủ.
Cảm giác cô không còn cô độc giữa dòng đời tấp nập ngoài kia.
Sáng tỉnh dậy, Sanh Tiêu cảm thấy bên mình trống trải. Người đàn ông kia đã rời đi từ lâu. Đến một chút hơi ấm cũng chẳng thèm lưu lại.
Thức ăn và quần áo đã được chuẩn bị sẵn. Cô tắm qua một lượt, thay quần áo. Lần này Duật Tôn rất chu đáo, căn dặn quần áo đúng kích cỡ của cô. Còn chuẩn bị cho cô một ít cháo và sữa nóng.
Sanh Tiêu vui vẻ đến công ty. Vừa ngồi vào bàn đồng nghiệp bên cạnh đã kéo tay cô.
“Tiêu Tiêu, cho tớ nhiều chuyện một chút. Có được không?”
“Sao vậy?”
Sanh Tiêu đang ấn mật khẩu mở máy tính thì nghe đồng nghiệp bên cạnh nói tiếp:
“Hình như anh của cậu sắp đính hôn thì phải?”
Sanh Tiêu giả vờ không quan tâm nhưng mật khẩu nhập 3 lần đều là sai. Nhìn thấy độ của cô, đồng nghiệp lại thắc mắc:
“Người ngoài như tớ còn biết. Đừng nói cậu không biết nha?”
Cô nuốt nước bọt, trái tim đập thình thịch cố gắng kìm nén cảm xúc:
“Đương nhiên là tớ biết.”
“Đúng rồi… Bây giờ khắp cả nước đều biết. Tin ở trên mạng đăng đầy. Cậu đã gặp qua cô ấy chưa? Học giỏi nhà giàu lại đa tài…”
Sanh Tiêu hơi choáng. Cô bây giờ chỉ muốn tránh đi một chút:
“Xin lỗi… Tớ đi vệ sinh một chút!”
Sanh Tiêu chạy vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa. Cô đưa tay lên che miệng nén lại tiếng khóc đang vô thức bật ra.