Duật Tôn xoay người Sanh Tiêu lại. Cô khó khăn cựa quậy trong lòng hắn. Với hắn, cô chỉ là một con cá nhỏ mắc lưới mà thôi. Càng cố vùng vẫy càng khó thoát ra.
Giọng nói Sanh Tiêu mang theo hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ của hắn:
“Duật Tôn, anh có biết mình đang làm gì không?”
“Tôi biết.”
Hắn đương nhiên biết rồi, tất cả đã sẵn sàng. Bắt hắn dừng lại giữa chừng là muốn hắn tàn phế vĩnh viễn luôn đúng không?
“Sanh Tiêu, đừng nói nhảm nữa. Tập trung một chút!”
Sanh Tiêu không ngừng lắc đầu:
“Chỉ có anh muốn. Tôi không muốn!”
Mặc cho Sanh Tiêu khép chặt chân, hắn cứ ngang ngược tách ra. Hắn đưa cái lưỡi ướt át đến man tai cô liếm nhẹ một cái:
“Cũng không tới phiên em lên tiếng. Muốn hay không muốn đều do tôi quyết định. Em nên nhớ tôi vui thì em cũng vui. Tôi mà buồn thì em phải chịu phạt.”
Lời vừa dứt, vật đang cương cứng dưới thân hắn không chịu được nữa chọc thủng vào da thịt mỏng manh bên dưới của cô gái nhỏ.
Tiếng hét của Sanh Tiêu bị chặn lại bởi nụ hôn bỏng rát mang theo hơi rượu phủ chặt lên hai cánh môi mỏng của cô.
Lồng ngực cô hẫng mất một nhịp, bàn tay quơ loạn muốn đẩy người đàn ông đang cố tình đâm sâu vào thân thể mình.
“Đừng mà…”
Duật Tôn làm gì quan tâm. Càng cưỡng ép lại càng thú vị. Lúc này đây, cơ thể hắn rạo rực chỉ muốn tìm một nơi giải tỏa. Cánh tay săn chắc ghì chặt lấy bả vai mảnh khảnh.
Không phải nói chứ đôi môi Sanh Tiêu mềm đến mức làm hắn say đắm. Đầu lưỡi nhanh nhẹn tách khoang miệng nhỏ, chui luồn vào bên trong, cuốn chặt lấy chiếc lưỡi của Sanh Tiêu, dây dưa mãi không thôi.
Phải khẳng định rằng, da thịt của những cô gái trước đây bên cạnh hắn quả đúng là không bằng một góc của Sanh Tiêu.
“Ưm… ư…”
Hắn dừng lại mang theo hơi thở tràn ngập dục vọng:
“Sanh Tiêu, mẹ tôi nuôi em thật kỹ… Sao em có thể hấp dẫn tôi đến như vậy?”
Hắn càng nói lại khiến cho bên dưới của cô càng siết chặt cậu út của hắn.
Mặt cô đỏ ửng cố gắng hít thở. Chỉ sợ một lần hôn vùi của hắn có thể khiến hô hấp của cô bị tước đoạt hoàn toàn. Mất mạng như chơi.
Bàn tay to lớn của Duật Tôn dịch chuyển xuống, nắm chặt lấy một bên đùi trắng nõn, không ngừng xoa bóp.
Con quái thú kia cứ điên cuồng ra vào cộng thêm cơ thể cường tráng phía trên kia đè nặng đến bức bách.
Sanh Tiêu cố chống cự, năm đầu ngón tay nhỏ chật vật tìm nơi bám vào. Mãi một lúc sau, khi Duật Tôn dùng tay mình nắm lấy tay cô vòng quay ôm eo hắn. Sanh Tiêu mới dám đụng vào người hắn.
Đợt sóng cuồn cuộn bên dưới vô tình làm cô cắm chặt móng tay vào da thịt săn chắc của người đàn ông đến bật máu tươi.
Cô lúc này lại như con mèo nhỏ ra sức làm loạn mong chờ thoát thân.
Với Duật Tôn làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Bao lâu là đủ đối với hắn cơ chứ?
“Sanh Tiêu, tôi sắp chịu không nổi nữa. Thả lỏng một chút, em đừng kẹp chặt tôi như vậy!”, ánh mắt hắn đục ngầu, hơi thở nóng rực.
Trong bầu không khí ám mùi dục vọng, nước mắt hoen dài trên má Sanh Tiêu.
“Tôn, có phải tôi đồng ý thỏa mãn anh. Anh sẽ đáp ứng tôi một số chuyện?”
Hắn giống như một con thú dữ lâm trận, vồ xé con mồi làm gì còn tâm trí để quân tâm lời nói kia chứ.
“Được! Tôi đồng ý! Chỉ cần em ngoan ngoãn!”
“Nếu đã vậy thì tôi muốn đi làm.”
Cô đi làm còn học hỏi thêm nhiều thứ. Ít ra khi đến công ty cô không còn làm con rối nữa. Trốn được chừng nào hay chừng đó.
“Được tôi chấp thuận!”
Cô đưa tay ngăn hắn lại. Hắn mất kiên nhẫn, nhíu chặt mày ngài hỏi:
“Còn gì nữa sao?”