"Đau... Um... Đau...".
Tiếng hét của cô là hắn điên cuồng ôm lấy eo cô thúc mạnh hơn nữa. Đổi núi phía trên không ngừng đẩy đưa theo động tác của hắn.
Duật Tôn mắng chửi:
"Chết tiệt!"
Bàn tay hắn rất nhanh đã bắt lấy xoa nắn.
"Đừng... Rên nữa!"
Xoa nắn càng không thóa mãn hắn, hẳn cúi người đưa bầu ngực căng tròn vào miệng cắn mút.
Hắn không cho Sanh Tiêu phát ra âm thanh, cô đành cắn răng. Vừa rồi còn chống trả quyết liệt, nay lại bị cuốn theo hắn. Sanh Tiêu đỏ mặt quay đi chỗ khác, bàn tay nắm chặt ga giường nhăn nhúm đến khó coi.
Thứ thuốc này là ai chế tạo ra. Nếu gặp người đó, cô sẽ liều mạng đến chết.
Hắn mang chân cô vắt qua hong hắn, ngón trỏ của hắn đã để ở trong miệng của cô.
"Mút đi... Ngoan!"
Sanh Tiêu vụng về làm theo lời hắn. Hắn kéo tay ra mang theo một tiếng "chụt" vang lên. Ẩm thanh kích thích con mãnh thú trong người hẳn trồi dậy.
Hắn ấn nụ hôn xuống môi cô. Gặm nhấm lấy bờ môi căng mọng hồng hào ấy. Chiếc lưỡi không ngừng di chuyển xâm nhập vào bên trong khoang miệng. Tay Duật Tôn liên tục xoa nắn, cây gậy to bên dưới tiếp tục ra vào khiến cánh hoa hồng ở hoa huyệt trở nên đỏ ửng sưng vù lên.
Cái miệng nhỏ không ngừng di chuyển khắp nơi trên cơ thể mềm mại tươi non của cô. Những nơi đi qua đều để lại vết tím đỏ nhìn mà đau lòng.
Làm sao? Làm sao hắn đành lòng buông cô ra được cơ chứ?
"Sanh Tiêu, gọi tên tôi đi. Nhanh lên!"
Cơ thể yếu ớt chịu một sức mạnh to lớn khiến cô gần như kiệt sức. Giọng nói thều thào mang theo dư vị của sung sướng.
"Tôn..."
Mồ hôi trên người hắn rơi xuống môi cô mằm mặn. Hắn điên cuồng chống đẩy, cái miệng nhỏ kia lên tiếng:
"Sanh Tiêu mở mắt ra nhìn tôi. Nhìn cho rõ. Nếu em còn nhắm mắt tôi sẽ phát nát nó."
Đây là lần đầu của cô, hắn không thể nhẹ nhàng như những người yêu nhau được không? Phải rồi, hắn làm gì yêu cô chứ?
So với bị thứ thuốc kia giày vò, bị hắn giày vò có khác nhau sao?
Cô mở mắt ra nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.
"Tôn... Em khó chịu...", Sanh Tiêu nỉ non như muốn khóc.
Duật Tôn không biết cô khóc vì đau hay vì quá sung sướng. Nhưng thật chất cô khóc là vì đau lòng. Cô biết rõ hai người bọn họ không hề yêu nhau. Còn sống chung một nhà làm sao có thể nhìn mặt.
"Tôn... Sao này chúng ta còn có thể đối mặt nhau?"
Câu hỏi này làm hắn trong phút chốc mất tập trung. Hắn rất nhanh đã quay trở lại, thô bạo mang theo cuồng nhiệt tống hết ra ngoài. Hắn nằm gục đầu vào lòng cô, cơ thể giật giật vài cái. Hơi thở còn chứa đầy dục vọng chưa tan. Sanh Tiêu cảm nhận được dòng chất lỏng trắng ngà ấm nóng tràn vào bên trong cơ thể của mình.
"Sanh Tiêu, chẳng phải tôi đã nói chuyện ngày hôm nay về sau hãy quên hết!"
Vừa dứt lời, thân thể cao lớn đứng dậy. Hắn liếc nhìn tấm ga giường nhuộm đỏ chỉ nhếch nhép cười một cái sau đó quay lưng đi vào bên trong phòng tắm xả nước.
Tiếng nước từ bên trong dội ra khiến Sanh Tiêu co người lại khóc nức nở.
"Không yêu vẫn có thể cùng nhau trải qua chuyện đó?"
Câu hỏi quanh quẩn trong đầu cô. Phải rồi, hắn là đang giúp cô giải đi thứ thuốc chết tiệt đó. Muốn hắn yêu cô sao? Đó là điều không thể!
Nghĩ đến đây, vai cô chợt run rẩy. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Sanh Tiêu mệt mỏi ngồi dậy nhặt chiếc váy bị xé rách ở dưới sàn gạch.
Chiếc váy kia bị xé nát đến thê thảm hệt như cô bây giờ. Vật đã rách còn ai cần đến chứ? Cô cũng vậy có đúng không?