Anh Trai Nuôi, Đến Bao Giờ Anh Mới Yêu Em

Chương 152: Giấc mơ (P1)




Trương Minh Hoàng bước vào và đi đến bên giường cô nhẹ nhàng lấy ghế ngồi xuống và đưa tay lấy mấy ngọn tóc còn đang vướng vào khuôn mặt của cô mà để ra sao, anh nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp ấy bây giờ đã không còn vui vẻ như thường ngày mà thay vào đó là khuôn mặt buồn bã và đôi mắt đỏ au vì vừa mới khóc... anh càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, anh đưa tay vuốt tóc cô... đột nhiên nhíu mày chặt lại, chắc có lẽ trong giấc mơ cô đã thấy những chuyện buồn, một giấc mơ gì đó đã khiến cô khóc trong lúc cô đang ngủ... thấy cô khóc liền đưa tay thật nhẹ nhàng tới đôi mắt của cô mà chùi đi giọt nước mắt nóng hổi đó... đột nhiên cô cầm lấy tay anh và nắm thật chặt và nói:

- Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà... Tiểu Bích hứa sẽ nghe lời mẹ, không lén mẹ chạy đi chơi với bạn nữa... Tiểu Bích ngoan ngoãn mà nên mẹ đừng bỏ Tiểu Bích lại nha... cha và bà đã bỏ con đi rồi, Tiểu Bích không muốn mẹ rời đi nữa đâu... Tiểu Bích hứa sẽ ăn cơm giỏi, ngoan ngoãn, nghe lời mẹ mà... đừng rời bỏ con đi nha...!

- Không, mẹ ơi... mẹ... mẹ ơi... mẹ đâu rồi... Tiểu Bích nhớ mẹ... mẹ ơi...

- Mẹ Ơi!

Cô bật dậy và hét lên... khiến cho anh lo lắng vô cùng.. khi nghe cô nói mớ anh liền kêu cô rất nhiều, anh còn nằm lên giường và ôm cô lại để cô có thể bình tĩnh hơn...!

- Thấy cô đột nhiên bật dậy và hét lên, anh liền ngồi lên và ôm cô vào lòng và vuốt tóc cô để cô có thể bình tĩnh lại!



Trương Minh Hoàng an ủi cô:

- Tiểu Nhi, không sao rồi... có anh đây, em đừng sợ... mọi chuyện đã qua rồi... không sao cả... ngoan, nghe lời anh nằm xuống nghỉ ngơi, em đang bệnh đừng cựa quậy lung tung sẽ không tốt... anh đỡ em nằm xuống...!

Trương Minh Hoàng nói xong liền buông cô ra và đỡ cô nằm xuống và kéo chăn đắp cho cô, để cô không khỏi bị lạnh... anh vuốt tóc cô, dần dần cô bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...!

Một phần cô đang bệnh nên rất dễ mệt và buồn ngủ, anh thấy cô đã ngủ rồi liền nhẹ nhàng xuống giường và chỉnh lại chăn để cô có thể thoải mái nhất khi ngủ... thấy cô đã ngủ sâu giấc nên anh đã ra ngoài và đóng cửa thật nhẹ nhàng tránh cô giật mình tỉnh giấc...

Anh bước xuống nhà và thấy Trương Minh Vũ và Nhị Thiếu Gia và Tam Thiếu Gia đang ngồi ở sofa trong gương mặt đang rất lo lắng về cô... thấy anh xuống Trương Minh Vũ liền hỏi về cô:

- A Hoàng, con bé sao rồi... đã tỉnh lại hay chưa...!

- Dạ, em ấy tỉnh rồi... nhưng giờ em ấy lại ngủ rồi ạ!

Trương Minh Vũ gật đầu rồi ông lại thở dài ra, khuôn mặt ông ngay lúc này thật buồn bã, Trương Minh Vỹ thấy ông thở dài liền hỏi:

- Ba, sao ba lại thở dài... ba buồn vì Tiểu Nhi đúng không, em ấy không sao đâu., con tin em ấy là người mạnh mẽ em ấy sẽ vượt qua được cửa ải này...



- Tiểu Nhi em ấy từ lúc chúng ta nhận nuôi cho tới bây giờ... em ấy chưa một lần nào khiến cho chúng ta phải lo lắng hay thất vọng, đã mấy năm qua em ấy luôn cho chúng ta thấy em ấy luôn luôn mạnh mẽ và hai chữ yếu đuối sẽ không có trong từ điển của Tiểu Nhi...

- Nhưng lần này hãy để cho Tiểu Nhi có không gian riêng tư, tự khắc em ấy sẽ bình tĩnh lại và quay trở lại như thường ngày với chúng ta...

- Em ấy đã nhịn những giọt nước ấy đã lâu và hôm nay hãy để em ấy có thể giải tỏa hết những sự kiềm nén đó ra khỏi cơ thể của em ấy... đừng ai làm phiền hết cả... nên ba hãy tin con, em ấy chắc chắn sẽ không sao... chỉ mấy ngày thôi thì em ấy sẽ trở lại bình thường.!

Trương Minh Vũ suy nghĩ một hồi thì ông cũng thấy Nhị Thiếu Gia nói đúng, hãy để cô có không gian riêng tư và tự khắc cô sẽ bình tĩnh và trở lại bình thường...!

Còn cô thì đang bệnh cộng thêm cô khóc quá nhiều nên cô đăm ra mệt và ngủ li bì... nhưng ngủ thì lại mơ giấc mơ về mẹ của cô ( Hà Tử Lan)... cô mơ thấy là:

Cô đang đi dạo trên một vườn hoa oải hương tím... đang cùng gió múa ca, cô vừa đi vừa ngắm những chiếc bông hoa mà tím trong vô cùng rực rỡ và xinh đẹp...!

- Cô dừng bước chân lại và ngẩng mặt lên thì đột nhiên thấy một người phụ nữa cỡ 50 tuổi trở xuống đang dừng bước và đứng đó ngắm những chiếc hoa xinh xắn... cô bước gần tới, chỉ còn 5 bước chân thôi thì cô liền ngớ người ra và dừng bước chân mà miệng cô thì cứ lắp bắp!

- Mẹ,... là mẹ đúng con... mẹ ơi, con đây... Tiểu Bích của mẹ đây... mẹ ơi, mẹ xoay về hướng con này... mẹ nghe con không... mẹ ơi... mẹ ơi!

Hà Tử Lan từ từ xoay người về hướng cô và nở một nụ cười rạng rỡ nhất dành cho cô con gái yêu quý của mình!

Cô mừng rỡ vì cuối cùng thì cô đã nhìn thấy mẹ của mình, vì quá vui sướng nên cô đã chạy tới và ôm chầm vào vòng tay ấm áp của Hà Tử Lan mẹ của cô...!