Khi Mai Mai dùng tay ra hiệu bảo tôi nhất định sẽ bị cảm, tôi thấy mình chẳng hề hấn gì. Nhưng trước thái độ nghiêm khắc, kiên quyết của em, tôi đành nói: "Để đấy, lát nữa anh uống."
Chẳng có bệnh, tại sao phải uống thuốc? Tôi thầm nghĩ, nhân lúc Mai Mai đi ra sẽ lén đổ bát thuốc vào nhà vệ sinh.
Thuốc nam vừa đen vừa đắng. Khi tôi đổ bát thuốc đặc quánh, đen sì vào bồn vệ sinh cũng là lúc tôi bắt đầu thấy hơi choáng váng. Tôi kêu lạnh. Mai Mai vội chạy đi lấy áo len cho tôi.
Mặc thêm áo, vẫn lạnh. Đắp thêm một cái chăn bông to sụ, ngồi trên đi văng, người tôi run bắn lên. Toàn thân nóng như lửa.
An An từ trường về, vào nhà thấy ông anh vĩ đại quấn cái chăn to sụ ngồi trên đi văng không ngừng kêu rét, nó hoảng hốt đưa tay sờ trán tôi, rồi nói, giọng ráo hoảnh: "Ái chà, mặt trời rơi xuống Bắc Cực rồi." Nó còn nháy mắt với tôi, có vẻ chẳng bận tâm tới chuyện tôi bị sốt. Con bé vô tâm quá thể!
Tôi thầm nghĩ, mình thương yêu nó để làm gì kia chứ, nó đâu thèm quan tâm đến mình? Nhưng quả thực, tôi không còn tâm trí nghĩ về sự vô tâm của nó. Tôi cảm thấy trời sụp đến nơi rồi, người chơi vơi như không trọng lượng.
Uống xong bát thuốc của Mai Mai, tôi không muốn ăn cơm nữa. Mai Mai ép uống sữa; vừa ngửi thấy mùi sữa tôi đã buồn nôn. Toàn thân rã rời, tôi đi nằm. Khi bước vào phòng ngủ, tôi còn lờ mờ nhìn thấy An An đang ngồi trước máy vi tính cười ngặt nghẽo, chắc lại đang lên mạng chat!
Nằm trên giường, tôi lại nghĩ đến An An. Càng nghĩ càng thấy nó vô tâm, đợi khỏe lại sẽ cho nó một trận, nhất định phải cắt tiền tiêu vặt của nó. Tiền sinh hoạt của mấy anh em do mẹ đều đặn gởi lên hàng tháng. Thỉnh thoảng tôi có đi làm gia sư, kiếm được ít nhiều. Tranh của Mai Mai cũng được một số người mua, lừa bán cho du khách nước ngoài.
Còn An An, suốt ngày cười nói vô tư, chẳng làm gì ngoài ăn, ngủ, đi học, đàn đúm với mấy đứa bạn; không khác gì đứa trẻ hoang dã. Việc duy nhất nó làm là luôn mồm kêu: "Mệt quá!"
Vậy là cái thằng làm anh như tôi đành phải áp dụng biện pháp trừng phạt nghiêm khắc: cắt giảm nguồn tài chính của nó. Nhưng nếu cắt tiền tiêu vặt của An An thì sẽ dùng tiền đó vào việc gì?
Mai Mai đi vào, nhắc tôi đắp chăn cẩn thận. Em nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lại chăn cho phẳng, thấy tôi vẫn kêu rét, em lại lấy thêm cái nữa đắp cho tôi.
Mai Mai rất ân cần, chu đáo. Tôi ngắm nhìn cô em gái xinh đẹp của mình, bỗng nhớ đến Hồ Khả, nàng cũng đẹp không kém.
"Đúng rồi, tiền này nên để mua điện thoại di động mới." – Khấu trừ sinh hoạt phí của An An để phục vụ nhân dân! Mình thực là sáng suốt! Lòng thanh thản, tôi ngủ thiếp đi.
Vừa tỉnh giấc, tôi nhận ra ngay là bệnh của mình đã rất tồi tệ. Một cốc nước trắng để đầu giường. Khỏi nói cũng biết là Mai Mai làm. Tôi loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Mai Mai đang đun thuốc dưới bếp.
Tôi nói: "Khỏi phải sắc thuốc, anh không chịu nổi nữa rồi. phải đi bệnh viện thôi."
Mai Mai cau đôi mày thanh tú nhìn tôi, rồi vội vã đi chuẩn bị. Lúc đó, không biết con nhỏ An An đã chạy biến đằng nào.
Làm thủ tục nhập viện là việc rất khó khăn đối với một người không nói được.
Tôi ngồi ở phòng đợi, người rất yếu, đầu nhức như búa bổ. Khi tôi nhăn nhó ngẩng đầu thì thấy cô em gái câm của mình đang dùng tay ra hiệu với bác sỹ, mồ hôi túa ra, đã mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày. Có lẽ bác sĩ không hiểu, Mai Mai lại dùng tay ra hiệu lần nữa, mặt đỏ gay, tay luống cuống chỉ trỏ, cố gắng phát ra tiếng nói; vậy là cái xấu đã xuất hiện: những tiếng ú ớ của người câm.
Nếu nhìn bộ dạng Mai Mai bây giờ chắc chẳng thể nào hình dung vẻ đẹp thánh thiện của em khi ngồi vẽ trên ban công trong một buổi hoàng hôn. Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy Mai Mai không phải là nàng tiên hoàn mỹ; em cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt cần che chở.
Em gái đáng thương!
Lần đó tôi sốt tới 39,5 độ, bác sỹ nói tôi bị viêm phổi, amidan sưng to, phải nằm viện theo dõi.
Tôi nằm trên giường bệnh, bắt đầu thấy thèm sức khỏe của những người bình thường. Khi chân tay rã rời, cổ họng đau rát mới nhận ra cuộc sống không đau không ốm ngày trước đáng quý biết bao. Tôi vừa cố uống hết bát thuốc của Mai Mai vừa nhẩm tính sau khi khỏi bệnh sẽ phải kiên trì tập luyện thể thao. Nhưng nghĩ thế thôi chứ tôi biết chắc sau khi khỏi bệnh, tôi sẽ vẫn dậy muộn như thường.
Phải nằm viện, được em gái chăm sóc, tôi lại nghĩ: nếu bình phục thì chắc chắn là do ân huệ của Thượng đế; còn giờ đây, dường như tôi sắp chết rồi.
Tôi bị ốm. Đau ốm thật đáng ghét!
Tôi nhìn Mai Mai ngồi bên đang lặng lẽ gọt cam, không hình dung nổi nó đã làm thế nào để giao tiếp với người lạ, làm thủ tục nhập viện, lấy thuốc cho tôi. Tôi nhìn Mai Mai, ngón tay trắng muốt, nhỏ nhắn, gọt những trái cam to vàng một cách thành thạo, rồi tách từng múi bón cho tôi. Được em gái chăm sóc, tôi hết sức cảm động.
Tôi lại nghĩ đến An An, một cô em khác, bây giờ không biết nó còn lang thang ở đâu? Tôi nặng nề khép mi mắt, thầm nghĩ bây giờ vấn đề không còn là chuyện có nên cắt sinh hoạt phí của An An hay không mà phải nói cho nó hiểu những đều tối thiểu trong cuộc sống nó cần phải biết.
Tôi nhìn vào mắt Mai Mai, nói: "Cảm ơn em!" Giọng tôi khản đặc nhưng chân thật, xuất phát từ đáy lòng.
Mai Mai cười, mím môi. Em dùng khăn mùi soa lau nước cam rớt quanh miệng cho tôi. Tôi nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán em, nhìn cặp mắt đen tròn, thầm nghĩ cả đời tôi làm việc tốt, hôm nay có được cô em gái tuyệt vời thế này, coi như được đền đáp!
"Ai lấy được em thì thật là có phúc!" Tôi cười, nói đùa.
Không ngờ sắc mặt Mai Mai đột nhiên biến đổi, mắt mở to, lòng đen như hòn bi đen láy chuyển động, vẻ kinh ngạc, môi tái nhợt, đoạn quay ngoắt sang bên rót nước cho tôi. Tôi ngỡ ngàng liếc nhìn khuôn mặt trông nghiêng rất mực thanh tú nhưng tái mét như bị mất máu của nó, cảm thấy có điều khác thường; vừa rồi tôi đâu nói gì xúc phạm đến nó?
Buổi tối, Mai Mai về nhà tắm giặt và chuẩn bị thức ăn. Tôi nằm trên giường sát cửa sổ. Tiếng bước chân và lời nói chuyện rầm rì của những người vào thăm bệnh nhân khiến tôi càng ý thức sự cô đơn của mình.
Bình thường không sao, lúc nằm một chỗ mới thấy hết tầm quan trọng của tình thân. Bây giờ nằm trên giường bệnh, lòng chợt thấy ngao ngán, muốn được ở bên mẹ, làm nũng mẹ, muốn được bàn tay mẹ chăm sóc, mặc dù tôi đã là một gã trai tráng hai mươi hai tuổi. Không kìm chế được, tôi gọi điện về nhà, muốn nghe tiếng nói của mẹ, đợi khi mẹ hỏi dạo này thế nào mới làm như buột miệng lộ ra là đang nằm viện.
Nằm một mình trên giường bệnh, qua ô cửa sổ, tôi ngơ ngẩn nhìn cảnh vật bên ngoài. Sau cơn mưa, con đường sạch bóng, không khí thoáng đãng nhưng quá yên tĩnh, vì vậy càng thêm cô quạnh.
Ngày hôm sau A Thụ đến thăm, mang theo mấy đứa bạn cùng lớp và một túi hoa quả. Mấy đứa quên cả nội quy bệnh viện, vẫn pha trò, cười đùa ầm ĩ. Tôi gượng cười, thỉnh thoảng xen lời, Mai Mai ngồi im lặng sau lưng tôi. Lát sau A Thụ lại gần giúp Mai Mai gọt cam. Gã nhìn Mai Mai, khẩn khoản: "Dương Mai, để anh gọt giúp!"
Lóng ngóng một hồi, cuối cùng hắn cũng gọt xong quả cam, trông chẳng ra hình thù gì. Gã cầm một miếng đưa cho Mai Mai. "Ăn đi, con gái nên ăn nhiều hoa quả thì da dẻ mới đẹp."
Tôi nói: "Không ngờ A Thụ lại hiểu biết nhiều về phụ nữ như vậy." Gã vụng về gãi tai, cười.
Trong lúc mọi người tán chuyện, có một kẻ lặng lẽ len lén đi vào. Tôi nhìn thấy, mặt sa sầm không nói.
"Anh…" An An thấy tôi nhìn, cười bẽn lẽn: "Sao, anh vẫn bị chìm ở Bắc Cực chưa được vớt lên hả?"
Tôi nhìn cô em bất trị. An An lúc này giống như đứa trẻ làm sai nhưng không biết sai ở đâu, ánh mắt lo sợ ngước nhìn tôi, lát sau mới lên tiếng, giọng có vẻ xót xa: "Anh đã đỡ chưa? Anh đừng giận em nhé!"
Mọi người nhìn tôi, lại nhìn An An, vẻ ngạc nhiên. Tôi cố ho vài tiếng che giấu sự bối rối. An An rất láu cá, liếc thấy tôi có vẻ xuôi xuôi, lập tức xán đến bên, nịnh bợ: "Anh à, em gọt lê cho anh ăn nhé?" Không đợi tôi mở miệng, nó chạy tót ra bàn chọn quả lê to nhất vừa gọt vừa liến thoắng: "Ăn lê em gọt là bệnh sợ khiếp vía, chạy bán xới." Thấy thái độ thành khẩn của nó, lại nghĩ đó là do nó được nuông chiều, tôi cảm thấy nguôi nguôi.
An An khác hẳn Mai Mai. Nó không thể ngồi yên lấy một phút. Nó làm quen ngay với mấy đứa bạn của tôi, nói cười như thân thiết lắm. Tôi định khi bạn bè về hết sẽ chỉnh cho nó một trận ra trò. Ai ngờ khi mọi người chuẩn bị về, An An cũng đứng dậy nói, chiều còn có việc phải làm; vậy là nó thản nhiên đi ra cùng A thụ và mấy đứa bạn của tôi.
Đúng là con chạch, lẩn như chạch!
Xa nhà, ốm đau, lòng trống trải, quả là rất muốn dựa vào ai đó. Mai Mai ngày nào cũng ở bên, lặng lẽ chăm sóc tôi. Nhưng thấy những người xung quanh có rất nhiều người chăm nom, tôi không khỏi cảm thấy tủi thân.
Thỉnh thoảng mấy đứa bạn đến thăm, bất luận ngày thường có thân hay không, tôi đều hết sức cảm động. Thời gian đó thực cô đơn, lại thêm Mai Mai không nói được nên chẳng biết chia sẻ cùng ai. Vì vậy, khi hoa khôi Hồ Khả bước vào phòng mang theo ánh mắt trời thì tôi xiết bao sung sướng.