Anh Trai Em Gái

Anh Trai Em Gái - Chương 30: Mùa thu đa sự




“Mai Mai!” Tôi reo lên, vội buông tay Hồ Khả.



Ánh mắt u ám, đau đớn của Mai Mai khiến tôi luống cuống. Cảm giác như người đàn ông ngoại tình bị vợ bắt quả tang. Muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào, cứ lắp ba lắp bắp.



Nhưng tôi trấn tĩnh lại rất nhanh. Tôi biết tôi và Hồ Khả yêu nhau, Mai Mai không phải là vợ tôi. Tôi thấy lạ kỳ cho phản ứng của mình. Viêc gì phải căng thẳng thế? Có lẽ là tại cái nhìn của Mai Mai, hai đồng tử sẫm màu, sắc lạnh khiến người ta có cảm giác mình đang làm chuyện gì không phải.



Khi tôi định thần, Mai Mai đã bỏ đi.



“Này, em gái anh hình như không bình thường!” Hồ Khả lúc đó mới lên tiếng, nàng dường như quên hẳn vết đau.



Tôi tức giận nói: “Không bình thường chỗ nào? Tôi không thích người khác bàn luận về em gái mình.”



“Anh không cảm thấy cô ấy giống ma sao? Lặng lẽ đến, thoắt biến đi.” Hồ Khả nói, vẻ mặt hơi rờn rợn.



“Nói bậy!” Tôi bác lại Hồ Khả, nhưng trong đầu hình dung khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt sắc lạnh của Mai Mai vừa rồi, không khỏi rùng mình.



“Dù sao em vẫn cảm thấy cô ấy không thích em.” Hồ Khả kết luận. Nàng nói Mai Mai không thích nàng, lần đầu tiên hai người gặp nhau ở bể bơi nàng cũng nói y hệt như thế, lúc đó tôi không để ý, cho rằng phụ nữ thường lắm chuyện. Nhưng nghĩ tới ánh mắt Mai Mai vừa rồi, rõ ràng là thù địch.



Lúc ăn cơm Mai Mai liên tục gắp thức ăn cho tôi, vẫn vẻ mặt bình thản cố hữu. Tôi không ăn hành, em kiên nhẫn dùng đũa nhặt từng lát nhỏ bỏ ra, khi gắp cá cho tôi, em cũng gỡ hết mọi cái xương. Tôi yên tâm ăn.



Hồ Khả và An An sôi nổi bình luận bộ phim vừa xem, tôi thỉnh thoảng chen vào vài câu, vậy là hai người thi nhau tấn công tôi bằng ngôn ngữ và tư duy đàn bà, một người nói tôi thiên vị đàn ông, một người nói tôi thiếu lãng mạn. Giờ tôi mới hiểu lời cổ nhân nói chẳng bao giờ sai: ở đời, đàn bà và tiểu nhân là hai kẻ khó đối phó nhất.



Trong khi chúng tôi khẩu chiến, Mai Mai đảm nhận công việc gắp thức ăn cho tôi, nhẹ nhàng, tao nhã, âm thầm như nước chảy. Tôi nói: “Hai người nhìn Mai Mai kìa, điềm đạm, dịu dàng, đâu như hai người, chẳng khác gì hổ dữ, có còn giống phụ nữ nữa không?”



An An nháy mắt với tôi. Hồ Khả được nhắc nhở, nhận ra sơ xuất của mình, nàng cười bẽn lẽn, cũng bắt đầu gắp thức ăn cho tôi. Nhưng nàng không biết sở thích của tôi; thức ăn nàng gắp và thức ăn Mai Mai gắp không giống nhau. Khi Hồ Khả gắp thức ăn vào bát tôi, Mai Mai đột nhiên ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, Hồ Khả theo bản năng rụt tay lại.



Ăn cơm xong, chúng tôi cùng xem ti vi, Mai Mai ra ban công vẽ tranh, Hồ Khả nói muốn xem “mặt trời của Mai Mai”, theo Mai Mai ra ban công.



Tôi và An An ngồi trên đi văng. An AN ngồi sửa móng tay, có vẻ rất chăm chú. Tôi đùa sao không đến chỗ người yêu. Nó không nói gì, vân chuyên tâm vào công việc, cúi đầu như chỉ có một mình nó ngồi đó. Tôi vốn quen thấy một An An sôi nổi, hoạt bát, hiếu động, không quen một An An nghiêm nghị khác thường thế.



Tôi nhìn em gái. An An sau hồi im lặng bỗng lên tiếng: “Anh không nên đưa Hồ Khả về nhà!”



Tôi nghiêng đầu ngó mặt cô em, khuôn mặt nghiêm nghị, chả giống nó chút nào. Khi thổt ra câu đó, mặt nó đầy vẻ băn khoăn, gần như đau khổ. Tôi ngây người không hiểu, có phải những lời vừa rồi là của AN An?



Em gái không muốn tôi đưa Hồ Khả về nhà, tại sao? Không phải nó rất thích cô ấy sao? Vừa rồi còn chị chị em em rối rít, lại còn to nhỏ với nhau những chuyện đàn bà có trời biết là chuyện gì, có thấy nó ghét bỏ gì cô ấy đâu!



“Không sao…”, An An thở dài, không nói nữa, tiếp tục giũa móng tay, giũa đến bóng nhoáng. Nó gác một chân lên đi văng, chân kia co lại, tì cằm vào đầu gối, cặm cụi giũa. Cái đầu nghiêng nghiêng, mái bờm tẽ ra, lộ vầng trán với vết sẹo dường như cười với tôi. Tôi nghĩ nếu không có vểt sẹo kia, chắc chắn nó sẽ là một “yêu nữ” hoàn hảo.




Tôi lặng lẽ đứng lên, đi ra ban công



Chưa ra đến nơi thì nghe thấy tiếng chửi bới cố nén.



Sững người giây lát, tôi lao về phía trước túm lấy Hồ Khả, tát vào mặt nàng. Không kìm nổi giận dữ, tôi lôi nàng vào nhà, chỉ tay vào cửa, quát: “Cô cút đi! Cút ngay lập tức!”, đoạn tôi hầm hầm, sấn sổ đẩy nàng ra ngoài, đóng sập cửa lại, bỏ ngoài tai tiếng kêu khóc và tiếng chửi bới của nàng: “Họ Dương kia, nhớ lấy. anh đã dùng cách này để ruồng bỏ tôi… Rồi anh sẽ phải ân hận…!” Giọng nàng cay nghiệt.



Tôi đã tát Hồ Khả vì nghe thấy nàng mắng Mai Mai là đồ câm.



Lúc ấy, khi đi đến gần ban công, nghe thấy Hồ Khả hét vào mặt Mai Mai: “Cô là đồ câm khốn khiêp!”, tôi đã không kìm chế được.



Hồ Khả là bạn gái tôi. Mai mai là em gái tôi. Bạn gái tôi nói em gái tôi là đồ câm! Hồ Khả chỉ mặt một người không nói được rủa là đồ câm! Đây là điều không thể tưởng tượng! Cô ta đã dùng cái giọng trong trẻo, nhẹ nhàng chỉ cô ta mới có để rủa em gái trong trắng như thiên thần của tôi là đồ câm! Cô ta đã nói ra cái điều chúng tôi kiêng kỵ suốt hai mươi năm qua, nói một cách dễ dàng, trơn tru, ráo hoảnh đến tàn nhẫn như vậy!



Hồ Khả là người yêu của tôi, trước đây tôi đã thể sẽ bảo vệ nàng. Nhưng Mai Mai là em ruột tôi, gắn bó với tôi hơn hai mươi năm qua, tôi không thể vì cưng chiều người yêu mà để cho em gái chịu tủi nhục! Tôi phải trả lại sự công bằng cho em, tôi nhất định bảo vệ chút tự tôn đáng thương của nó.



Vậy là tôi không suy nghĩ, bước tới tát nàng, với toàn bộ sức lực và cơn giận ngùn ngụt. Hồ Khả loạng choạng suýt ngã. Khi nàng ngẩng đầu với vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng, má trái nàng vẫn hằn vết ngón tay. Điều đó nhắc tôi nàng là hoa khôi có làn da non mịn như da trẻ nhỏ, vừa rồi lại bị mèo cào vào tay rớm máu, nàng đã chạy đến bên tôi nũng nịu tố khổ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể đánh phụ nữ, càng không thể tát vào mặt nàng. Thấy mặt nàng đẫm nước mắt, tôi sững người, suýt nữa thì chạy lại dỗ dành.



“Anh đánh tôi? Vì sao anh đánh tôi?” Nàng gào lên, do quá xúc động mà giọng khản đặc.




“Ai bảo em nói Mai Mai như vậy!” Tôi vẫn rất đau lòng về chuyện đó, nhưng không muốn trách nàng. Nói lại chuyện đó chỉ càng thêm buồn. Dù sao tôi cũng đã đánh nàng; dù vì bất cứ lý do gì, tôi cũng thấy ân hận.



“Anh thiên vị! Anh thích cô em gái quý hoá của anh! Anh em các người là gian phu dâm phụ! Loạn luân! Các người… các người đã phạm pháp! Anh dùng thủ đoạn bỉ ổi đó đuổi tôi để các người thoải mái, tôi không chịu. Tại sao tôi phải chịu thua em gái anh? Tôi không phục, đối thủ của tôi… không ngờ… lại là… một con câm!”



Khi hai chữ “con câm” được nhắc lại lần nữa, tôi thấy Mai Mai run rẩy. Đôi mắt to đen ầng ậng nước khẽ chớp, nước mắt trào ra, tràn xuống má; khi đi ngang qua tôi, nó ngước nhìn tôi, cái nhìn vô tội, tủi hờn khiến tôi co rúm. Mai Mai đi vào phòng riêng, chân bước chơi vơi, suýt va phải giá vẽ. Cánh cửa đóng lại. Tôi nhìn Hồ Khả lúc đó vẫn tức giận thở hổn hển. Tôi thô bạo nắm tay nàng kéo ra ngoài, đóng sập cửa.



Nàng vẫn khóc lóc chửi bới, tôi làm thinh, không để ý. Nàng phẫn nộ kể lể rằng đây là âm mưu của tôi, rằng từ lâu tôi đã muốn bỏ nàng, cố tìm cớ, vân vân và vân vân… Tôi tuyệt vọng nghĩ đàn bà lên cơn điên thật đáng sợ. Hồ Khả lúc đó, tóc tai sổ tung, quần áo xộc xệch, còn đâu một hoa khôi thanh lịch, xinh đẹp tôi thầm mơ ước hai năm trước!



Tôi đứng sau cánh cửa khép kín, lòng rối bời, mặt sạm lại, nói vọng ra: “Chúng ta chia tay nhau!”



Hồ Khả vẫn khóc, đập cửa thình thình, nàng chẳng còn giữ ý, như một người điên thực sự. Nàng lại gào lên rằng tôi và Mai Mai đã cùng nhau lập mưu lừa nàng, rằng nàng bị oan, rằng phải mở cửa để nàng nói cho rõ.



“Chết cũng phải nói cho rõ!” Hồ Khả gào nhưng tiếng khàn khàn nên nghe rất nhỏ.



Đầu óc rối bời, tôi ngồi trên đi văng, cúi đầu suy nghĩ, mọi thứ rối như mớ bong bong. Không biết nên gỡ thế nào. Người yêu và em gái, ai cũng đáng thương, nhưng tôi trách Hồ Khả hơn, tại sao nàng nỡ hạ nhục một cô bé tội nghiệp, dù bị oan uổng cũng không thể tự thanh minh? Mai Mai còn chưa đủ đáng thương hay sao? Trong khi Hồ Khả có tất cả: sắc đẹp, tình yêu, còn Mai Mai có gì ngoài tình ruột thịt? Mai Mai mang trong lòng vết thương vẫn âm thầm rỉ máu suốt hai mươi năm qua. Trong khi chúng tôi gượng nhẹ, coi em như bông hoa pha lê mỏng manh, cố giữ không để miệng lưỡi người đời như cơn gió độc chạm vào người em thì Hồ Khả, một người thân khác của tôi lại đâm vào vết thương đó, không thương xót.



An An sững người chứng kiến chuyện xảy ra. Cả con người nó lúc đó giống như một nhà thông thái lịch lãm: hiểu tất cả, biết tất cả, lòng đau đớn nhưng không thể nói ra. Nó cắn môi, nói nhỏ: “Anh không nên tuyệt tình như vậy!”




Hồ Khả là người yêu của tôi, đuổi nàng đi, tôi đau buồn hơn ai hết, Tôi cũng biêt Hồ Khả thẳng tính, mau mồm mau miệng, thực ra không có ác ý. Nhưng tôi không thể giao du với kẻ đã xúc phạm em gái tôi. Có những điều thuộc về nguyên tắc, ngay cả người yêu cũng không ngoại lệ. Hồ Khả đã vi phạm nguyên tắc của tôi, đúng ra là của gia đình tôi, tôi không thể tha thứ cho nàng.



“Hay để em ra mở cửa đưa chị ấy vào, có gì hiểu lầm nói cho rõ.” An An rụt rè đề nghị.



An An nói “nếu có hiểu lầm” nhưng chính tai tôi nghe thấy, làm sao có thể lầm được? Có chăng tôi đã nhìn lầm Hồ Khả, không ngờ bên trong hình hài thiên thần lại có trái tim quỷ dữ!



Tiếng khóc ngoài cửa nhỏ dần, sau đó chỉ còn tiếng nấc.



Khi tôi sắp gật đầu để An An đưa Hồ Khả vào, tôi bất giác liếc nhìn thấy cửa phòng Mai Mai đóng chặt.



Em gái Mai Mai mà mẹ gọi là thiên sứ, A Thụ gọi là tiên nữ, có trái tim lương thiện và đa cảm, không thể nói được, cũng không thể bộc lộ suy nghĩ, bị bạn gái của anh trai nhiếc là đồ câm, không biết bây giờ ở trong phòng một mình em làm gì? Có lẽ em còn đau đớn hơn Hồ Khả!



“Không được mở!” Tôi quắc mắc với An An, giọng kiên quyết.



Lát sau tiếng nâc cũng tắt hẳn, An An đi ra xem, quay vào nói: “Chị ấy đã đi rồi.”



“Đi thì đi, đằng nào cô ta cũng là con người độc ác!” Tôi nói, tiếp tục nhìn lên màn hình ti vi, nhưng chẳng thấy gì cả. An AN ngồi bên tôi, tay ôm con mèo, vẻ mặt căng thẳng. Chúng tôi đều im lặng.



Hôm đó, Mai Mai không ra khỏi phòng, gõ cửa cũng không mở, sau An An nói có lẽ chị đã ngủ.



Tôi vào phòng thu xếp quần áo, chuẩn bị tắm. “Anh đi tắm đây, An An, ngủ sớm đi! Anh mệt lắm rôi!”, ở trong nhà tắm, tôi nói vọng ra.



Trong buồng tắm, suýt nữa tôi cho cọ nước bồn cầu vào bể tắm, may phát hiện, kịp dừng tay.



Đang tắm, bỗng phát hiện mang nhầm áo phông, tưởng là áo ngủ. Tôi cầm chiếc áo phông trắng tinh sạch sẽ, tai văng vẳng tiếng Hồ Khả, trong như tiếng nước chảy: “Em rất thích anh mặc ấo phông trắng. vừa khoẻ vừa sang!” Nàng thường nói với tôi như vậy khi chúng tôi sánh vai nhau trên đường, sau đó là tiếng cười giòn tan, nàng nhí nhảnh khoác tay tôi, lại ghé tai tôi thì thầm: “Anh rất đẹp trai, anh biết không, nhưng không được léng phéng nhìn cô nào!…”



Tôi nhúng mặt vào bồn nước xà phòng, nước ngấm vào mắt cay xè, mãi mới mở được. Nước từ đôi mắt đỏ ngầu chảy ra, tôi không dám gọi đó là gì. Hôm đó tôi lên giường, lòng ngổn ngang, quá nửa đêm vẫn chưa ngủ được.



Nửa đêm về sáng có mưa, sấm chớp dữ dội, cảm giác như thành phố rung chuyển. Lòng tôi thắt lại. Có một thiếu nữ rất sợ sấm sét đã tặng tôi đoá hoa tinh khiết của nàng cũng vào một đêm mưa gió như thế này.



Gần sáng, trời tạnh mưa, nhiệt độ hạ thấp. An An nhắc tôi mặc áo len, tôi miễn cưỡng mặc thêm áo, lúc này mới thấy mùa thu thực sự đã về.



Mùa thu đến, lần này là đến thật. Đó là một mùa thu đa sự.