Sau khi Trịnh Tây Tây được lên làm nghiên cứu sinh, giống như hầu hết các sinh viên khác, cô nộp đơn xin làm trợ giảng, rồi thuận lợi trở thành trợ giảng cho khóa chính quy năm hai “điện từ học” của khoa vật lý.
Khoa vật lý vốn đã nhiều nam ít nữ, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, năm nay lại có một trợ giảng xinh đẹp, sự nhiệt tình lên lớp của các sinh viên lập tức tăng cao.
Không lâu sau khi Trịnh Tây Tây trở thành trợ giảng môn điện từ học, khóa học có tỷ lệ tham dự rất thấp đột nhiên trở thành môn học đứng đầu trong khoa, hầu như mỗi lần lên lớp đều chật kín người.
Đặc biệt là các cậu con trai trong khoa, đi học vô cùng tích cực nhưng bài tập không bao giờ không làm, thậm chí còn thảo luận các vấn đề với Trịnh Tây Tây sau giờ học.
Không chỉ các câu hỏi thảo luận bình thường, một số người rõ ràng không chú ý nghe giảng lại còn thu thập một đống câu hỏi lộn xộn không biết lấy từ nơi nào, khiến Trịnh Tây Tây cảm thấy khổ không nói lên lời.
Các đàn anh khác làm trợ giảng trong phòng thí nghiệm, bọn họ mỗi lần lên lớp chỉ cần ngồi bên cạnh bục giảng, thu bài tập, tan học lập tức có thể rời đi, vô cùng dễ dàng.
Còn Trịnh Tây Tây mỗi khi lên lớp, cô phải xem lại nội dung lên lớp, sợ các sinh viên hỏi đến, còn phải trả lời câu hỏi của sinh viên, thậm chí còn có rất nhiều sinh viên hiếu học gửi email cho cô.
Càng chết người hơn là, trong khi kiểm tra email thứ ba Trịnh Tây Tây còn tìm thấy một bài thơ giấu trong đó.
Ban đầu Trịnh Tây Tây xem không hiểu, bởi vì email rất dài.
Các sinh viên trong trường có hòm thư riêng, phần ký hiệu là tên viết tắt đặc biệt của Văn Đại, nhìn vào ký hiệu của email chỉ biết rằng là một sinh viên gửi cho cô. Là một trợ giảng, mặc dù đôi khi cảm thấy sinh viên rất phiền phức, nhưng Trịnh Tây Tây không thể làm ngơ trước email gửi cho cô, kiểu gì cũng phải trả lời lại.
Vì vậy cô đã đọc email này thêm hai lần, cuối cùng phát hiện ra điều kỳ lạ.
Email này thoạt nhìn là hỏi vài vấn đề, nhưng chữ đầu tiên của mỗi câu trong văn bản này sau khi liên kết lại chính là: Trợ giảng, em thích cô, cô có bạn trai chưa?
Mà email này mỗi câu một hàng, nên từ đầu tiên đọc thẳng xuống chính là câu này.
Trịnh Tây Tây: “...”
Trịnh Tây Tây đang đọc email trong thư phòng, hôm nay Cố Duẫn tương đối rảnh nên anh đọc sách bên cạnh cô, thấy vẻ mặt của cô khác thường, anh cũng quay sang nhìn, sau đó nhìn thấy cái email như muốn cắm sừng lên đầu anh.
Thấy vẻ mặt Cố Duẫn u ám xuống một cách rõ ràng, Trịnh Tây Tây vội vàng nói: “Cậu trai này vừa nhìn đã biết ánh mắt không tốt, ngay cả chiếc nhẫn cưới lớn như vậy trên tay em cũng không nhìn ra, em rõ ràng đã có chồng rồi.”
“Em sẽ xóa nó đi ngay.”
Trịnh Tây Tây di chuyển con chuột, nhưng bị Cố Duẫn giữ lại: “Trả lời cậu ta, nếu em không trả lời cậu ta sẽ tiếp tục quấy rối em.”
“Chồng em nói đúng.”
Trịnh Tây Tây trả lời email ngắn gọn, sau đó đóng hòm thư.
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện Cố Duẫn đang nhìn cô không chớp mắt.
“Tây Tây, anh phát hiện...” Cố Duẫn tới gần hơn, vô cùng ghen tuông nói: “Trong phòng thí nghiệm của em hình như đều là con trai.”
“Ở trên lớp cũng đều là con trai...”
“Đúng thế.” Trịnh Tây Tây nói tiếp: “Về đến nhà cũng là con trai...”
Trịnh Tây Tây dùng tay nâng mặt chồng cô, hôn anh một cái: “Những những người khác đều là em bị buộc phải tiếp xúc, chỉ có người ở nhà là em chính tay lựa chọn.”
“Chẳng phải là người xưa có câu...” Trịnh Tây Tây chớp mắt, mắt rạng rỡ nói: “Dù có con sông có rộng dài, em cũng chỉ múc một gáo (1).”
“Cảm động không?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Cố Duẫn:...
Không thể không thừa nhận, anh bị dỗ thành công rồi. .
Tác giả có lời muốn nói:
Tây muội: Tuyển thủ chuyên ngành dỗ chồng ~
(1) ý nói trong cuộc đời có gặp nhiều điều may mắn/hạnh phúc thì cũng chỉ cần cẩn thận chọn 1 cái là được