Trên thực tế, hôm nay Cố Duẫn có gì đó không đúng lắm, nhão nhão dính dính.
Cố Duẫn ôm cô vào lòng, ngậm lấy môi cô, hôn thật sâu, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, như muốn hoà tan cô.
Trịnh Tây Tây bị anh quấy loạn đến nỗi thở không được, đưa tay ra để đẩy anh, nhưng lại bị Cố Duẫn nắm chặt hai tay, chỉ có thể tiếp tục đáp lại nụ hôn của anh.
“Tây Tây.” Một lát sau, hô hấp của Cố Duẫn nóng rực, nói: “Thật tốt vì gặp được em.”
“Là em mới phải.” Trịnh Tây Tây bị hôn đến toàn thân nhũn ra, thanh âm cũng mềm nhũn.
Cô nghĩ, nếu không gặp được Cố Duẫn, cô sẽ không bao giờ cảm thấy vui vẻ mỗi ngày như bây giờ.
Tính tình của cô có khả năng sẽ ngày càng trở nên ủ dột, cũng có thể càng ngày càng quái gở. Sẽ không ai chiều chuộng cô giống như Cố Duẫn.
“Anh thích em.” Cố Duẫn nói.
“Em...Em cũng...” Trịnh Tây Tây nhỏ giọng nói.
“Cũng cái gì?” Cố Duẫn không buông tha cô.
“Cũng, cũng thích anh trai.” Trịnh Tây Tây mặt đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
“Ừm, anh biết.” Nói xong, anh tiếp tục hôn cô.
Trịnh Tây Tây: “...”
…
Sau tháng chín, là kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn.
Đỗ Phong và An Văn Thù sắp xếp ngày đính hôn trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Đỗ Phong đích thân đến công ty để gửi thiệp mời cho Cố Duẫn, trên thiệp mời viết tên của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây.
Mắt thấy những người xung quanh lần lượt đính hôn và hẹn hò, cho nên trước ngày Quốc khánh, Trần Minh Viễn - người vẫn còn độc thân, đã đề xuất tổ chức một đêm party độc thân trước khi Đỗ Phong đính hôn, mời tất cả mọi người cùng tới.
Bốn người họ thật sự đã lâu không tụ tập cùng nhau, đầu tiên là Đỗ Phong, Trịnh Hoài yêu đương, sau đó Cố Duẫn ra nước ngoài. Lúc sau, chuyện Trịnh Hoài yêu đương bị người trong nhà phát hiện, người trong nhà không đồng ý, anh ấy lâm vào tình cảnh khó xử vì bị kẹp giữa bạn gái và gia đình, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, hiện tại cũng không biết thế nào.
Đương nhiên, mọi người không có ý kiến gì về bữa tiệc tụ hội này.
Chỉ có Cố Duẫn nói: “Tôi thật vất vả mới thoát độc thân, các cậu không thể đổi tên được sao? Đêm party độc thân là cái quỷ gì, vừa nghe là thấy không may mắn.”
Trần Minh Viễn châm chọc anh: “... Biết một ông già độc thân hai mươi mấy năm như cậu không dễ dàng gì mới thoát kiếp độc thân, con thỏ đều không ăn cỏ gần hang, thế mà cậu đã ngậm em gái Tây Tây đi rồi.”
Trần Minh Viễn: “Vậy mới gọi là không say không về.”
Cố Duẫn: “Được.”
Sau khi chuyện được xác định xong, Cố Duẫn đến thông báo với Trịnh Tây Tây.
Là một người mới làm bạn trai, đây là lần đầu tiên Cố Duẫn báo cáo loại chuyện này, trong lòng nghĩ, nếu anh muốn đi ra ngoài chơi, Trịnh Tây Tây nhất định rất lo lắng, nói không chừng sẽ quấn lấy anh muốn đi theo đi.
Nếu là như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Hoặc là dứt khoát gọi mọi người đến nhà mình để mở tiệc.
Nghĩ như vậy, điện thoại đã kết nối với điện thoại của Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây vừa trở về ký túc xá sau khi ăn trưa với bạn cùng phòng.
Cố Duẫn nói: “Đỗ Phong sắp đính hôn, thứ sáu muốn gọi anh đi ra ngoài chơi.”
“Vậy được.” Trịnh Tây Tây nói, tưởng tượng giữ lại cùng quấn lấy người không tồn tại: “Vừa vặn thứ sáu em cũng muốn cùng Tằng Ngữ đi tham gia quan hệ hữu nghị của ký túc xá, thứ bảy em lại trở về.”
“Quan hệ hữu nghị?” Cố đại thiếu gia dựng lỗ tai lên, lập tức cảnh giác: “Cùng ai? Đi đâu?”
Quan hệ hữu nghị không phải là một cách nói uyển chuyển khác của xem mắt sao, chẳng lẽ Tây Tây còn muốn ngoại tình sao?
“Là đi cùng Tằng Ngữ.” Trịnh Tây Tây nói: “Gần đây có một chàng trai theo đuổi cô ấy, chàng trai kia mời bọn em đi hát karaoke vào thứ sáu, chỉ có ký túc xá của bọn em và ký túc xá của bọn họ. Vì để cho Tằng Ngữ bớt xấu hổ, Tằng Ngữ đã để bọn em đi cùng, xem xét giúp cô ấy.”
Tằng Ngữ và chàng trai kia quen biết nhau trong khóa học tự chọn, đã tìm hiểu lẫn nhau, cũng coi như có chút ấn tượng tốt, nhưng chưa đến cái kiểu thích kia. Hơn nữa, cô ấy cảm thấy rằng bản thân hồi hộp trước buổi hẹn hò quan trọng này, ngày thường không có chuyện gì thì cứ nhắc mãi chuyện thoát ế, đến lúc chân chính có ứng cử viên thì lại có chút do dự.
Mối quan hệ giữa Trịnh Tây Tây và Tằng Ngữ luôn rất tốt, hơn nữa Tằng Ngữ chưa từng yêu đương bao giờ, lúc này cô ấy nhờ Trịnh Tây Tây đi cùng mình để xem xét thử, Trịnh Tây Tây không thể từ chối.
“Ồ, đi xem mắt, bên kia còn có bốn nam sinh.” Cố Duẫn lập tức rút ra từ mấu chốt: “Em gái, có phải em muốn tạo phản không?”
“Chủ yếu là Tằng Ngữ. Những người còn lại bọn em chỉ đi để đủ quân số thôi. ” Trịnh Tây Tây giải thích: “Hơn nữa, anh trai, em có một người bạn trai đẹp trai như vậy, thì làm sao có khả năng coi trọng những người khác được nữa chứ.”
Những lời này khiến Cố Duẫn không khỏi cong khóe miệng, nhưng Cố đại thiếu gia cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Như vậy đi.” Cố Duẫn thỏa hiệp một chút: “Anh cũng đi cho đủ quân số.”
“Bọn em không phải chỉ có ba người sao, đối phương có bốn người.” Cố Duẫn nói có sách mách có chứng: “Hiện tại anh là bạn trai của em, cũng coi như một nửa người trong ký túc xá của bọn em, anh cũng giúp đỡ bù quân số.”
Trịnh Tây Tây không nghĩ tới còn có thể đề nghị như vậy, do dự nói: “Cái này… Có phải không tốt lắm hay không.”
Cố Duẫn lập tức có lý do: “Bọn em có thể xem xét, thì tại sao anh không thể chứ, kiến ​​​​thức của anh ít hơn bọn em sao? Hiểu biết về con trai ít hơn bọn em ư? Hay em chính là muốn hồng hạnh xuất tường (1).”
Trịnh Tây Tây: “...”
“Không phải anh còn muốn đi liên hoan sao?” Trịnh Tây Tây nói.
“Không sao, bọn anh có thể tụ tập vào ngày khác.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Bởi vì người anh trai này vô cùng kiên trì, mà Trịnh Tây Tây cũng không thể tìm ra bất kỳ lời phản bác mạnh mẽ nào để nói lại anh, cô đành phải dò hỏi ý kiến ​​​​của Tằng Ngữ.
Tằng Ngữ vừa nghe vậy: “Được đó.”
“Vừa lúc anh Cố của cậu cũng đi giúp tớ đánh giá. Con trai có thể đánh giá con trai chính xác hơn, giống như con gái luôn có thể phân biệt chính xác trà xanh.”
Thế nên, mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Đối phương đi bốn người, bọn họ bên này cũng tới bốn người, còn có một người là người nhà của bạn cùng phòng.
Vào thứ sáu, mọi người tập trung tại cổng phía Bắc.
Chàng trai theo đuổi Tằng Ngữ tên là Tào Minh, học chuyên ngành khoa học máy tính, tướng mạo đoan chính, tính tình thoạt nhìn rất tốt, bộ dáng dễ gần.
Bởi vì là chủ nhà, những người khác cũng có ý tạo cơ hội cho cậu ta, Tào Minh cùng Tăng Ngữ đi tuốt đằng trước mặt.
Ba nam sinh khác trong ký túc xá của bọn họ đi thành một nhóm, tiếp tới là Phạm Tri Tri, Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn đi phía sau cùng.
Phạm Tri Tri không giỏi giao tiếp với người khác, Trịnh Tây Tây nhìn nhìn, quyết định đi cùng Phạm Tri Tri để cô ấy không bị lạc đàn, sau đó kêu Cố Duẫn đi bắt chuyện.
“Anh trai, anh có muốn nói chuyện với họ không?” Trịnh Tây Tây nói: “Ví dụ như tính cách của đối phương như thế nào, có thích sạch sẽ không, có thường xuyên giặt tất không...”
“Em để anh trai đi tiếp cận người khác.” Cố Duẫn cười nói: “Có biết kỹ năng đặc biệt của anh trai là cái gì không?”
“Là cái gì?” Trịnh Tây Tây phối hợp hỏi.
“Xua đuổi những người đến lôi kéo làm quen với anh.”
Trịnh Tây Tây: “...”
“Anh không đi.” Trịnh Tây Tây suy nghĩ một chút: “Vậy thì để em đi được không?”
Cố Duẫn nhìn cô vài lần, Trịnh Tây Tây chớp chớp mắt, Cố Duẫn vươn tay gõ cái trán của cô: “Muốn tạo phản đúng không?”
“Không có.” Trịnh Tây Tây cúi đầu: “Em chỉ là tùy tiện nói thôi, nếu như anh không muốn đi...”
“Chờ anh.” Cố Duẫn nói xong liền đi về phía trước.
Trịnh Tây Tây tiến lên đi cùng Phạm Tri Tri, một bên trộm quan sát bên Cố Duẫn.
Đúng là Cố Duẫn không có loại kỹ năng kết bạn lôi kéo làm quen với người khác, từ trước đến nay luôn là người khác lôi kéo làm quen với anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết làm gì cả.
Anh đi qua chào hỏi với mọi người, Cố Duẫn là người lạ, chủ đề của mọi người tự nhiên chuyển sang khoa và chuyên ngành của Cố Duẫn.
Cố Duẫn nói: “Tôi đã tốt nghiệp rồi, hiện tại đang làm việc ở Cố thị.”
“Cố thị?” Nghe được hai chữ này, ba người vốn dĩ chỉ là khách khí đáp lời đều nhìn sang.
Là công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất Trung Quốc, Cố thị có mức lương cao, chế độ đãi ngộ và danh tiếng cực kỳ tốt. Trong công ty hội tụ vô số đại thần. Điện thoại di động trong tay bọn họ, trò chơi họ chơi và các sản phẩm thông minh họ sử dụng hàng ngày… Khắp nơi đều có bóng dáng Cố thị, nhất là dân học công nghệ thông tin như bọn họ, ai chả mơ đến Cố thị.
Nhưng ngưỡng cửa của Cố thị rất cao, cho dù tốt nghiệp trường danh giá cũng chưa chắc vào được.
Vì vậy, mọi người tập trung xung quanh Cố Duẫn để đặt câu hỏi, Cố Duẫn hỏi gì đáp lấy, anh biết rất nhiều tin tức mà không thể tìm thấy trên mạng, hơn nữa giải thích độc đáo, vì vậy nhanh chóng kéo gần khoảng cách với bọn họ.
Vì thế, chờ khi Trịnh Tây Tây nhìn lại lần nữa, Cố Duẫn đã hòa mình cùng bọn họ, ánh mắt ba nam sinh kia nhìn Cố Duẫn như nhìn báu vật hiếm có gì đó, ánh mắt sáng như sói, khiến cho Trịnh Tây Tây cảm thấy dựng ngược hết cả lông tơ.
Anh trai rốt cuộc đã làm gì?
Phạm Tri Tri cũng nhận thấy sự khác thường bên kia, thấy Trịnh Tây Tây thỉnh thoảng nhìn sang đó, do dự một chút và nói: “Tớ nghe rằng có một câu nói được lưu truyền rộng rãi trong khoa máy tính của bọn họ, cậu có muốn nghe một chút hay không?”
“Cái gì?” Trịnh Tây Tây hỏi.
Phạm Tri Tri khụ khụ: “Đây chỉ là một câu tự bôi đen vui đùa mà thôi, không thể coi là thật được, cậu nghe một chút là được.”
“Gì thế?” Trịnh Tây Tây bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
“Tỷ lệ nam nữ là bảy với một, một đôi tình lữ ba đôi gay.” Phạm Tri Tri nhìn về phía bên kia: “Cậu nhìn anh Cố xem, có giống như rơi vào hang sói không?”
Trịnh Tây Tây:!
Trịnh Tây Tây lúc này không thể bình tĩnh được, lập tức chạy tới kéo bạn trai mình về.
Cố Duẫn đang nói cho bọn họ biết điều kiện thực tập ở Cố thị là gì, tổ nào đang thiếu người, nhân tiện làm một số quảng cáo cho công ty… Còn chưa kịp nói xong đã bị Trịnh Tây Tây kéo đi.
“Làm sao vậy?” Cố Duẫn hỏi.
“Em cảm thấy, vẫn là không cần anh đi nói chuyện với bọn họ.” Trịnh Tây Tây nhỏ giọng nói thầm: “Không đáng để hy sinh sắc đẹp của anh trai để tìm hiểu chút ít thông tin như vậy.”
Cố Duẫn:?
Karaoke cách đó không xa, chỉ cần đi một lúc là mọi người đã đến nơi.
Tào Minh là một người rất chu đáo, về cơ bản mọi người đều được thăm hỏi và quan tâm.
Khi đến Karaoke, mọi người đi chọn bài hát.
Trong khi những người khác đang chọn bài, Tằng Ngữ ngồi lại đây: “Thấy sao? Các cậu cảm thấy thế nào?”
“Rất chu đáo.” Phạm Tri Tri nói một cách công bằng.
“Ừ.” Trịnh Tây Tây cũng gật đầu: “Nhìn rất đáng tin cậy, nhưng vẫn phải xem một chút.”
“Ừ.” Tằng Ngữ cũng gật đầu.
“Cậu có cảm giác gì với cậu ta?” Trịnh Tây Tây ghé sát vào bên người cô ấy, nhỏ giọng hỏi.
Nhạc nền của karaoke rất to, bọn họ ghé sát vào nhau nói chuyện cũng không cần lo lắng về việc người khác sẽ nghe thấy.
“Ở chung một chỗ với nhau cũng khá thoải mái.” Tằng Ngữ nói, cười trêu chọc Trịnh Tây Tây: “Khẳng định không giống với cậu, cậu là không phải anh Cố Duẫn thì không thể.”
Trịnh Tây Tây thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn cô ấy.
“Đừng nhìn tớ.” Tằng Ngữ nói: “Anh Cố của cậu còn ở đây, sao lại còn liếc mắt đưa tình với tớ?”
Trịnh Tây Tây: “...”
Bọn họ xúm lại thì thầm, những người khác cũng chọn xong bài hát.
Ba nam sinh trên đường còn đang nhớ thương cuộc trò chuyện trước đó với Cố Duẫn, sau khi chọn bài hát xong liền muốn ngồi cạnh Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, vì vậy cô vội vàng ngồi trở lại, chặt chẽ canh giữ bên người bạn trai cô, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay anh.
“Nói xấu anh sao?” Cố Duẫn hỏi.
“Nào có.”
“Sao anh lại cảm thấy em có chút chột dạ.” Cố Duẫn nhìn cô: “Bây giờ mới biết dùng anh trai làm công cụ hình người là không tốt sao?”
“Em làm sao có thể coi anh là công cụ hình người, em coi anh là người một nhà.”
“Ồ, người một nhà.” Cố Duẫn cười nói: “Người một nhà nói, muốn ăn cái gì cũng được sao?”
“Anh muốn ăn cái gì? Em đi mua cho anh.” Trịnh Tây Tây lập tức nói.
Cố Duẫn duỗi tay véo hai bên má cô, kéo kéo: “Ăn đậu phụ.”
—
Chú thích Hồng hạnh xuất tường: ẩn dụ cho việc phụ nữ lừa dối, không giữ tiết hạnh của người phụ nữ.