Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 54:Chương 64





Ai đó hãy nói là anh đã nhìn lầm đi...?

Nhưng mà làm sao nhìn lầm được đây?

Chính anh đã chạy theo chiếc xe chở cô suốt quãng đường. Cũng chính mắt anh nhìn thấy rõ ràng chiếc xe bị tông phải.

Thế thì làm sao lầm được...

Lăng Tĩnh Thiên đem cả cơ thể đã cứng ngắc, anh lê bước chân nặng nề, từng bước từng bước, chậm rãi đi tới.

Từng bước từng bước này giống như đang dậm đạp lên tim vậy, cứ một bước lại khiến lòng của anh quặn đau.

Nhịp tim của anh, một tiếng rồi một tiếng đập thật mạnh nhưng hoàn toàn lại trống rỗng. Cứ như có một cây gai đang đâm sâu vào tim, thật chặt, kèm theo mỗi nhịp thì cây gai sắc bén lại đâm sâu vào trong từng mảnh xương thịt của anh.

Phía trước, đã có một nhóm người tiến đến xem xét tình hình và đưa nạn nhân ra khỏi chiếc xe.

"Trong xe chỉ có hai người thôi, tài xế và một cô gái"

Một người nào đó lên tiếng nói, sau đó lại thêm một giọng nói đầy hốt hoảng.

"Trời ơi! Ai mau gọi cấp cứu đi, cả người cô gái này toàn là máu..."

Lăng Mạt Ân lẳng lặng nằm trên mặt đất lạnh băng, gương mặt cô trắng bệch như một con búp bê màu trắng thật tinh xảo nhưng lại vô hồn, mang theo sự im hơi lặng tiếng.

Từng sợi tóc đen xốc xếch tán loạn trên mặt đường, cả chiếc váy màu trắng trên người cô đều nhuộm lấy một màu đỏ tươi của máu. Giống như sự nóng bỏng đến cực điểm của một ngọn lửa đang cháy, đỏ đến kinh tâm, đỏ đến táo bạo, đỏ đến thật là chói mắt cũng khiến cho một người không dám nhìn đến lần hai...

Là cô...

Người con gái đang nằm đó thật sự là cô...

"Ân... Ân Ân..."

Đôi môi run rẩy gọi lấy tên của cô. Cuối cùng Lăng Tĩnh Thiên cũng lê chân đến bên cạnh cô. Anh dịu dàng ôm lấy thân thể mềm mại vô lực của cô vào lòng....

"Ân Ân, Ân Ân...... em tỉnh dậy đi, em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu...... em, em mở mắt ra nhìn anh đi có được không......"

Cả người Lăng Tĩnh Thiên chẳng có chút sức lực, tận sâu bên trong anh mạnh mẽ cảm nhận được dường như có một bàn tay với những cặp móng vuốt sắc bén đang chặt chẽ bấu vào khắp toàn thân anh, như khiến muốn cho nó chảy máu, chảy đến khi đã khô cạn thì thôi...

Anh cứ ngẩn ngơ, luống cuống, không biết làm gì ngoài cứ ôm lấy cô. Chỉ sợ ôm chặt quá thì cô sẽ tan biết đi lập tức.

"Ân Ân, tỉnh lại đi được không... em có thể mở mắt nhìn anh được không......"

"Trời ơi! Mừng thật, xe cấp cứu cuối cùng cũng đã đến rồi!"

Một người nào đó ở phía ngoài mừng rỡ hô to.

Quả thật là tiếng còi của xe cấp cứu, tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần. Từng âm thanh khác nhau đều hòa vào trong một đêm tối ảm đạm thế này....

Tại bệnh viện Đa Y ở Tây Châu!

"Thiên! Tình trạng hiện tại của cô ấy rất xấu. Bởi vì va chạm mạnh nên nước ối đã vỡ, bây giờ cần lập tức lấy thai nhi ra. Cậu... mau kí tên vào đây đi"

Trên hành lang dài, Hứa Diệu Triết đưa một bản báo cáo đến. Khắp người Lăng Mạt Ân toàn là vết thương ngoài da cũng không có vấn đề gì cả, chỉ là về phần đứa bé.

Hiện tại đứa bé đã chết trong bụng, lại thêm vụ va chạm mạnh dẫn đến Lăng Mạt Ân rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Nếu không nhanh tay lấy đứa bé ra thì khả năng xấu nhất đối với Lăng Mạt Ân sẽ xảy ra rất cao.

Anh vừa thuật sơ lại tình trạng hiện tại của Lăng Mạt Ân sau đó thoáng dừng lại thở dài nhìn Lăng Tĩnh Thiên.

Con ngươi tối tăm, tịch mịch của anh bây giờ càng thêm trống rỗng không chút tiêu cự, trên tờ giấy có những dòng chữ màu đen mờ nhạt.

Anh nắm chặt cây bút trên tay, bàn tay đang dính đầy máu tươi của anh cũng lập tức nhuộm đỏ chúng.

Đứa con của bọn họ rốt cuộc cũng không thể thấy được ánh mặt trời rồi...

Nhưng anh biết một điều, hiện tại anh không thể mất đi cô được.

Bàn tay run rẩy viết ngoáy xuống tên của mình, sau đó ngước mắt lên nhìn Hứa Diệu Triết lạnh lùng nói.

"Tôi muốn cô ấy không có vấn đề gì...... Nếu không, tôi sẽ phá hủy cả cái bệnh viện này"

Hứa Diệu Triết đối với lời nói ngông cuồng thế này cũng không có ý kiến gì, đáy mắt thoáng qua sự đồng tình.

"Cậu yên tâm! Tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình có được mà cứu sống cô ấy"

Hứa Diệu Triết miết nhẹ ánh mắt nhìn đến anh, trong giọng nói mang theo sự chắc chắn vô định.

Thân thể cao lớn của Lăng Tĩnh Thiên nghiêng người dựa vào vách tường lạnh băng. Ánh đèn yếu ớt, ẩn ẩn chiếu lên gương mặt tuấn tú hệt như được điêu khắc bằng đá cẩm thạch của anh.

Lộ rõ vẻ mất mát, đau thương, buồn phiền vô định...

"Ba mẹ, anh họ ở đằng kia kìa..."

Giọng nói của Từ Hiểu Nhi vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân kéo dài đến.

"Tĩnh Thiên"

"Anh..."

"Anh nói cho tôi nghe, Ân Ân đã thế nào rồi?"

Lăng Viễn trầm giọng lên tiếng hỏi anh.

"Đứa bé đã không còn nữa..."