Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 52:Chương 62




Ngồi trên xe cả một đoạn đường dài, xe dừng lại trước nhà. Cô vừa bước xuống thì chiếc xe quen thuộc của anh cũng tiến đến.

Lăng Mạt Ân mang cơ thể ướt nhẹp đi vào nhà, Dì Lý vừa thấy thế liền lên tiếng.

"Ân Ân... sao con lại dầm mưa thế này"

Nhưng cô chẳng hề đáp lại lời của bà. Nhìn cô đang vội đi lên lầu, trong lòng vốn đang thắc mắc thì thấy bóng dáng của Lăng Tĩnh Thiên hối hả chạy theo phía sau.

Lúc này bà cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, bà lắc đầu qua lại. Đúng là, tuổi trẻ có yêu thì mới có giận nhau.

Cô đi một mạch liền lên phòng. Ở phía sau tiếng chân dồn dập kéo đến, cánh cửa chưa kịp khép lại thì đã bị một bàn tay lớn ngăn cản.

Lực đạo đương nhiên là rất chênh lệch với nhau, Lăng Mạt Ân cũng chẳng muốn cò kè với anh nhiều. Cô buông tay ra khỏi cửa, xoay mặt lại, vừa bước đi vừa đưa tay lên lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi.

"Ân Ân..."

Lăng Tĩnh Thiên nhanh chân chạy theo, hối hả nắm lấy tay của cô lại.

"Em vẫn không chịu nghe anh giải thích?"

"Xin lỗi! Tôi chỉ tin vào đôi mắt của mình"

Cô cứ tưởng mình mạnh mẽ đến nỗi có thể qua mặt được anh. Thế nhưng lại không như cô nghĩ, chất giọng run rẫy, nghẹn ngào vừa cất lên thì hai hàng mi cũng tuôn rơi xuống.

Nó đã bán đứng cô, cũng như khiến cho anh biết cô đang khóc. Nhìn bờ vai đang run run trước mặt mà lòng anh đau như bị dao đâm vào.

Lăng Tĩnh Thiên xoay người cô đối diện với mình. Anh túm lấy bả vai cô, ngón tay siết chặt khiến vai cô đau điếng.

"Hôm nay, trong lúc đang tụ họp với bạn bè thì Mục Giai Châu gọi điện thoại đến bảo rằng muốn nói chuyện có liên quan tới em và Trình Khải với anh. Vì không biết thực hư ra sao thế cho nên anh mới đến địa điểm mà cô ấy hẹn trước. Nhưng không nghĩ đến trong lúc quá trình nói chuyện, cô ấy rất kích động tự tiến tới hôn anh, vừa cùng lúc đó thì em mở cửa tiến vào... anh..."

Nói tới đây, anh thở càng dồn dập hơn. Nhìn khuôn mặt vì khóc mà đã đỏ bừng, trong quá trình anh kể lại cô cũng không hề dao động tí nào cả. Anh đưa tay lên ất giọng đầy khổ sở, sự thành khẩn đến thế...

"Em vẫn chưa chịu tin anh sao?"

Nhìn khuôn mặt vì khóc mà đỏ bừng của cô mà anh đau càng thêm đau.

"Anh nói đủ chưa?"

Lăng Mạt Âm khàn giọng hỏi lại anh.

"Nói đủ rồi thì đi ra ngoài đi, hiện tại tôi chẳng muốn nhìn thấy anh nữa!"

Cùng với lời nói, cô xoay người lại đưa tay cố gắng đẩy Lăng Tĩnh Thiên đi ra khỏi phòng.

"Đi đi..."

Lực đẩy càng mạnh hơn, nhưng anh vẫn chẳng si nhê gì, anh vẫn đứng ở đó im lặng chịu đựng cho cô phát tiết.

Cô cố gắng đẩy anh đến như thế anh vẫn không chịu đi. Rồi sau đó, từ đẩy cô lại chuyển sang đánh vào vai anh như phát tiết cơn uất ức trong lòng mình.

"Tôi đã bảo anh đi ra khỏi đây rồi mà?"

Vừa dứt lời, giọng cô liền trở nên run rẩy. Nước mắt lại rơi nhiều hơn, cô vừa đánh anh cô vừa khóc nghẹn ngào nói.

"Tại sao anh không đi ra ngoài? Tại sao vẫn còn đứng đây? Tại sao? Tại sao lại lừa tôi như thế... tại sao vậy...?"

Lăng Tĩnh Thiên đưa tay ôm lấy cô gái nhỏ vào trong lòng, để mặc cho cô phát tiết trút giận lên người mình.

"Ân Ân! Anh không lừa em, sự thật anh và Mục Giai Châu không có gì"

Lời giải thích một lần nữa được lặp lại. Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông thoáng qua một chút bắt đắt dĩ nhưng trong gọng nói thì đầy vẻ thống khổ.

Mà đối với Lăng Mạt Ân, cô lại đột ngột đẩy Lăng Tĩnh Thiên ra. Không nói gì liền đi đến ngăn tủ cuối cùng, từ trong đó lấy ra một sấp ảnh sau đó quay lại ném vào người của Lăng Tĩnh Thiên.

"Lăng Tĩnh Thiên! Tôi không phải là một con ngốc!"

Cô tức giận chỉ tay vào một tấm ảnh dưới đất lớn tiếng nói, nước mắt vẫn còn chảy trên gương mặt xinh đẹp.

Lăng Tĩnh Thiên cúi người cầm lấy tấm ảnh dưới đất lên, một giây sau, trong con ngươi của anh liền toát ra vẻ lạnh lùng tột độ.

Anh siết chặt tấm ảnh trong tay, ngước lên nhìn cô, vẻ lạnh lùng khi nảy bây giờ đã hóa thành sự dịu dàng.

"Đây là hiểu lầm, có người cố ý sắp đặt"

"Lại là hiểu lầm..."

Lăng Mạt Ân lẩm bẩm tự nói, tự nở nụ cười nhạt một cái.

"Ân Ân, em cần phải bình tĩnh lại, rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau"