Cũng chẳng biết cô ngồi ở trên giường suốt bao lâu, chỉ biết khi cô đứng lên đem tất cả ảnh bỏ trở vào lại bao thư thì hai chân đã tê cứng rồi.
Cô lại ngồi xuống, di di chân cho bớt tê. Tầm 5 phút sau thì lại đứng dậy, đem lấy bao thư cất vào ngăn tủ, để ở một nơi không dễ bị phát hiện. Sau đó cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục dọn dẹp.
Mãi cho đến chiều, khi Lăng Tĩnh Thiên về đến nhà. Điều đầu tiên khi đặt chân vào nhà là anh liền tìm kiếm bóng dáng của cô.
"Ân Ân đâu rồi dì Lý?"
Anh vừa lớp áo vets bên ngoài ra vừa nhìn dì Lý đang dọn dẹp ở phòng khách.
"Con bé còn đang ngủ ở trên phòng đó, con lên với con bé đi. Một lát nữa là ăn cơm được rồi"
Nghe đến đây, đuôi chân mày của anh hơi nhíu lại.
"Cô ấy ngủ bao lâu rồi?"
"Từ trưa đến giờ rồi"
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lăng Tĩnh Thiên mà bà bỗng bậc cười.
"Những người đang mang thai thì rất thường hay thích ngủ. Cho nên về việc này con cũng đừng lo lắng quá"
Lúc này chân mày của anh mới giản ra. Nói vài câu với dì Lý xong thì liền đi lên lầu.
Cánh cửa gỗ từ từ được mở ra, bóng dáng cô gái nằm trên giường ngủ lọt vào tầm mắt của anh, quả thật là cô còn đang ngủ.
Lăng Tĩnh Thiên tiến đến ngồi xuống bên mép giường, nhìn xuống gương mặt đang ngủ say sưa. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên má cô rồi cất giọng gọi.
"Ân Ân?"
Gọi đi gọi lại đến hai lần thì cuối cùng Lăng Mạt Ân cũng chịu mở đôi mắt xinh đẹp ra.
"Anh về rồi đó à?"
"Ừm"
Lăng Tĩnh Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi nhợt nhạt của cô, cất lời quan tâm hỏi.
"Trong người em không khỏe sao?"
"Ừ"
Cô ậm ờ ừ một tiếng, nhìn anh nói.
"Trong người em hơi mệt một chút, nên chắc tối nay không thể ra ngoài cùng anh được rồi"
"Ra ngoài cái gì nữa? Vấn đề sức khỏe của em là trên hết"
Nói xong, gương mặt của anh lại càng ra vẻ nghiêm trọng hơn.
"Trong người không khỏe thì để anh đưa em đến bệnh viện"
"Không sao, nằm nghỉ một chút là khỏe lại thôi. Không cần phải đến bệnh viện làm gì"
"Thật không?"
Gương mặt Lăng Tĩnh Thiên vẫn còn hiện rõ ràng sự lo lắng vô bờ dành cho cô, dường như chưa chắc chắn, anh còn hỏi thêm một lần nữa.
"Thật sự không cần đến bệnh viện sao?"
"Không cần đâu"
Lăng Mạt Ân lắc lắc đầu. Một phút trước, bản thân vẫn còn trong sự khó chịu, bức bối và mệt mỏi vô cùng.
Nhưng khi đối diện với gương mặt đầy lo lắng, khẩn trương của anh thì cảm xúc đó lại tan biến đi mất.
"Em muốn nằm thêm một chút nữa..."
Trong sự rối ren và cảm xúc của bản thân chưa ổn định, cô chỉ đành nhỏ giọng nói sau đó thì xoay người đưa lưng về phía Lăng Tĩnh Thiên mà nhắm chặt mắt lại.
"Được rồi, được rồi..."
Dưới sự cứng đầu không chịu đi bệnh viện của cô, anh chỉ đành bất lực thở dài. Cúi xuống hôn lên trán cô một cái, rồi đứng dậy tiến đến phòng tắm.
Vài giây sau thì tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, Lăng Mạt Ân lại chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cô mở mắt một lần nữa thì cả căn phòng đã vắng tanh, bóng dáng của Lăng Tĩnh Thiên cũng chẳng thấy đâu.
Cũng có thể là do ngủ hơi nhiều nên khi vừa ngồi dậy thì đầu cô hơi chống mặt. Định thần vài giây, cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đi xuống dưới nhà.
Vừa xuống bậc cầu thang, một mùi hương đã hấp dẫn cô. Đứng trước cửa phòng bếp, bóng dáng bận rộn của người đàn ông đang loay hoay hiện rõ trước mặt. Ánh đèn trong phòng chiếu xuống gương mặt đẹp trai, cương nghị lại đang nhễ nhại mồ hôi của anh.
Lăng Mạt Ân đứng đó cả buổi mà anh vẫn không phát hiện. Tâm tình của cô cũng rối bời theo sự ấm áp lan sâu vào trong lòng, dưới tác động nào đó, dẹp bỏ qua tất cả, cô từ từ đi đến ôm lấy anh từ ở phía sau.
Vốn đang tập trung vào nấu cháo, bất thình lình thì bị người nào đó ôm lấy. Lăng Tĩnh Thiên thoáng dừng tay lại quay đầu nhìn.
"Sao thế?"
Lăng Mạt Ân chỉ lắc lắc đầu, cả khuôn mặt úp vào trước ngực của anh mà dụi qua dụi lại, hai tay cũng ôm lấy anh thật chặt.
"Em chỉ muốn nói, em lại yêu anh nhiều hơn nữa rồi..."
Lăng Tĩnh Thiên nheo mắt lại, xẹt qua một tia mang ý cười nồng đậm. Anh đưa tay khều khều lấy vài loạn tóc của cô rồi nói.
"Thế lúc trước em yêu anh ít lắm sao?"
"Đúng rồi đó"
Cô ngước mặt lên cười đùa lại với anh.
"Đúng là lúc trước em yêu anh rất ít, cực kì ít"
Lăng Tĩnh Thiên bật cười, anh cưng chìu nhìn cô.
"Trong người em thấy thế nào rồi? Đã hết mệt chưa?"
"Đã đỡ hơn lúc chiều rồi"
"Mau đến bàn ngồi đi, anh có nấu cháo, một lát nữa là ăn được rồi"
Anh đưa tay vỗ vỗ đầu cô vài cái, ánh mắt ra hiệu cho cô đi đến bàn ngồi. Còn bản thân thì quay lại tiếp tục nấu cháo.
Nhìn bóng dáng bận rộn đến bận rộn lui của anh, cô mím môi của mình lại. Cô tin, lựa chọn lần này của cô là đúng.
Đầu tuần mới, do nài nỉ Lăng Tĩnh Thiên rất nhiều lần nên cô mới được đến công ty để làm.
Đương nhiên, một khi đã đến công ty thì cô sẽ phải gặp mặt Mục Giai Châu rồi. Ấy vậy mà, suy nghĩ của cô cũng linh thật. Trong lúc đang chờ thang máy cùng với Lăng Tĩnh Thiên, cả hai đang cười nói thì cô ta cũng đồng thời từ phía sau xuất hiện.
"Thiên, Ân Ân"
Giọng nói mềm nhẹ, uyển chuyển cất lên.
"Hai người cũng vừa mới đến sao?"
"Ừm"
Lăng Tĩnh Thiên gật đầu, nói một tiếng với cô ta.
Khoảng thời gian nháy mắt đó, nụ cười trên môi cô cũng cứng lại rồi từ từ tắt đi. Cô len lén liếc nhìn anh một cái, quay đầu nhìn Mục Giai Châu được hai giây, gật đầu chào cô ta cho có lệ sau đó nhìn chằm chằm cửa thang máy.
Thang máy mở cửa, cả ba người cùng đi vào. Không một ai nói với ai câu nào, không gian im lặng kéo dài cho đến khi thang máy mở cửa lần nữa.
"Có chuyện gì thì cứ nói với Giai Châu, em đừng làm việc quá sức"
Vừa ra khỏi cửa, Lăng Tĩnh Thiên đã dịu giọng nói với cô.
"Đúng rồi, có chuyện gì thì cứ nói với chị, chị sẽ giúp. Hiện tại em nên chú ý đến đứa bé trong bụng và sức khỏe của mình thì hơn"
Mục Giai Châu ở bên cũng cất tiếng nói lên phụ họa.
Vẻ mặt tươi cười như thế, nhưng bên trong, chắc cũng chỉ có mình cô biết. Bên trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì, bực tức, căm giận đến thế nào cũng không nói ra được.
Quả nhiên, khi không có Lăng Tĩnh Thiên thì Mục Giai Châu liền thay đổi bộ mặt.
"Thật không nghĩ tới, nghị lực của cô còn to hơn những gì tôi nghĩ"
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, giọng điệu châm biếm của Mục Giai Châu đã vang lên.
"Tôi nghĩ, chắc có lẽ là cô đã thấy được bức ảnh mà cả hai chúng tôi hôn nhau rồi chứ??"