"Nếu muốn anh ấy rời bỏ tôi thì tốt nhất cô nên tìm cách nào hiệu quả một chút đi, đừng dùng mấy trò cũ rích này nữa!"
Gương mặt vốn hơi trắng bệt của Mục Giai Châu nay càng thêm tái lại, vài giây sau cô ta mới lên tiếng.
"Cô nói vậy là có ý gì? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả"
Khóe miệng Lăng Mạt Ân cong lên, cô tiến lên hai bước, đến trước bàn làm việc của Mục Giai Châu. Hai cánh tay chống lên bàn, gương mặt hơi cúi xuống nhìn cô ta nói vui đùa.
"Cô hiểu hay là không hiểu thì tự ở trong lòng cô chẳng phải là biết rõ nhất hay sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Lăng Mạt Ân sau khi nói xong liền xoay người quay trở về bàn làm việc của mình ngồi xuống, bắt tay vào làm báo cáo công việc.
Ngồi được một lúc lâu thì có tiếng gõ cửa phòng, lúc này cô ngước mặt lên thì mới biết Mục Giai Châu đã đi ra khỏi phòng từ lúc nào rồi.
"Vào đi"
Gương mặt xinh xinh của Từ Hiểu Nhi ló ra phía sau cánh cửa.
"Chị"
"Hiểu Nhi?"
Lăng Mạt Ân nhìn người mặc trên người bộ đồ công sởang đi vào phòng mà lên tiếng.
"Sao em lại đến đây, có việc gì à?"
"Vâng"
Từ Hiểu Nhi gật gật đầu, cô vừa đi đến trước bàn của Mục Giai Châu vừa cười nói.
"Em đến lấy một số đồ giùm chị Giai Châu thôi"
"Lấy đồ?"
"Đúng vậy, chị ấy lúc nảy đến phòng nhân sự bọn em để nộp giấy phép nghỉ vài ngày. Thấy chân chị ấy đang bị thương đi lại cũng khó khăn, nên tiện đường em đến lấy đồ giùm chị ấy luôn"
Từ Hiểu Nhi thu dọn một số đồ rồi cho vào túi xách của Mục Giai Châu. Cô quay người nghiêng nghiêng đầu nhìn Lăng Mạt Ân, gương mặt lém lỉnh, giọng điệu trêu ghẹo cất lên.
"Chị và anh họ đã tiến triển đến đâu rồi? Chừng nào thì đám cười rồi còn cho em bế cháu nữa chứ?"
Nghe đến câu nói của Từ Hiểu Nhi, khóe miệng cô không khỏi cong lên.
"Tại sao em không cưới đi? Rồi sau đó sinh ra một đứa con để bế?"
Cô đưa tay lên chống cằm nhìn cô gái trước mắt cười nói
"Này này, chị đừng nói nữa nha. Em ngán đến tận cổ những lời nói kiểu này rồi. Ở nhà thì bị Bác cả rồi đến ba mẹ hối thúc, bây giờ đến chị cũng hỏi"
Từ Hiểu Nhi nhăn mặt liên tục, nói đến mấy chuyện kết hôn này là da gà cô đã nổi khắp người rồi.
Người Từ Hiểu Nhi hơi dựa vào bàn làm việc, hai chân thẳng dài để chéo chéo vào nhau. Cô đưa tay khều khều lấy tóc của mình nhỏ giọng nói.
"Em đây cũng chẳng phải là không muốn cưới, mà là em còn đang chờ người tình truyền kiếp của em đến tìm em này!"
"Người tình truyền kiếp?"
"Đúng vậy a, người tình truyền kiếp của em"
Từ Hiểu Nhi gật gật đầu, đôi mắt sáng rực bắt đầu ảo tưởng người tình truyền kiếp của bản thân là một soái ca, mang đầy vẻ ôn nhu...
Hình như, bộ dáng lúc này của Từ Hiểu Nhi khiến cho cô cảm thấy như là chính bản thân của mình năm 18 tuổi vậy.
"À đúng rồi, về chuyện thân phận... chừng nào chị định công bố?"
"Bây giờ không phải lúc"
Lăng Mạt Ân chậm rãi lắc đầu, tình hình công ty bây giờ đã tốt lên, nhưng điều này cũng chưa nói lên được gì.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Từ Hiểu Nhi vang lên, trên màn hình thấp thoáng hiện lên ba chữ Đông Kỷ Nam.
Lăng Mạt Ân cong khóe môi lên cười nói.
"Xem ra người tình truyền kiếp của em đã xuất hiện rồi thì phải"
"Chị... chị đừng nói linh tinh nha"
Từ Hiểu Nhi thoáng đỏ mặt, cô vơ lấy cái túi để trên bàn.
"Em không nói với chị nữa, em trở về chỗ làm đây"
Bỏ lại câu đó, Từ Hiểu Nhi liền cầm cái túi màu trắng của Mục Giai Châu vội vội vàng vàng chuồn ra khỏi phòng làm việc.
Lăng Mạt Ân lắc lắc đầu bật cười, cô vừa định tiếp tục làm việc thì điện thoại cô lại đổ chuông.
"A lô"
"Xuống quầy tiếp tân đón tôi đi"
Một giọng nói cười đùa của người đàn ông trong điện thoại truyền ra.
"Hả? Anh nói cái gì chứ?"
"Tôi nói em đi xuống quầy tiếp tân đón tôi đi"
"Anh? Trình Khải anh đang ở Lăng thị ư?"
"Đúng vậy! Em mau xuống đây đón tôi đi"
Trình Khải cười nói một câu xong liền tắt điện thoại đi.
Tiếng tút tút từ điện thoại vọng ra, Lăng Mạt Ân nhăn nhăn mặt cúp điện thoại.
Không biết Trình Khải anh ta đến đây làm gì nữa...
Đem sự suy nghĩ này đi xuống đại sảnh của công ty. Cửa thang máy chuyên dụng vừa mở ra thì từ xa cô đã thấy bóng dáng của Trình Khải trong bộ đồ nghiêm chỉnh.
Bộ dạng cà lờ phất phơ lúc trước đã biến mất nay thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm có. Khuôn mặt ưu tú, trên môi lấp ló nụ cười cũng khiến cho các nhân viên nữ ở đây mê mệt.
Đứng kế bên là một người đàn ông trung niên. Gương mặt tuy cũng không phải quá lớn tuổi, nhưng nếu như tinh mắt thì chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết người này cũng là một tay lão luyện trong thương trường.
Cả hai người đang cười nói với nhau, Lăng Mạt Ân nhíu mi lại. Càng đi đến gần thì cô mới nhận ra được người đàn ông trung niên kia là ai.
Chính là Dương Quang của công ty Dương thị, là người muốn đầu tư vào mảnh đất ở đường Lương Tây
Mi tâm càng nhíu chặt lại, bất quá chỉ thoáng qua một chút liền biến đi mất.
"Xin chào"
Đi đến trước mặt cả hai, cô nở nụ cười chuyên nghiệp với Dương Quang cũng đồng thời đưa tay ra nói
"Tôi là Lăng Mạt Ân trợ lý của Lăng tổng. Vì không biết Dương tổng lại đột ngột ghé qua đây cho nên công ty không thể đón tiếp chu đáo được, mong Dương tổng bỏ qua sơ xót này"
Đi đến trước mặt cả hai, cô nở nụ cười tươi với Dương Quang cũng đồng thời đưa tay ra nói lời xin lỗi.
"A, không sao không sao, là do bọn tôi đến đây đột ngột quá..."
Dương Quang cũng nở nụ cười đáp lại, ông ta đưa tay ra bắt lấy tay của Lăng Mạt Ân.
"Em không hỏi tôi một câu nào à?"
Đang lúc cô định hỏi Dương Quang thì bất ngờ Trình Khải lên tiếng. Lăng Mạt Ân đưa mắt liếc nhìn anh ta một cái, cái gương mặt chẳng hề nghiêm túc lại hiện xuất hiện.
"Trình tổng và trợ lí Lăng hình như quen biết nhau à?"
Dương Quang đứng ở một bên, nghe thấy Trình Khải nói thế. Dưới con mắt tinh tường bao năm của mình thì trong lòng liền hiểu ra phần nào đó, tâm tình ông ta cũng càng vui vẻ hơn.
"Ông nghĩ chúng tôi có quen biết nhau không?"
Trình Khải mở miệng cười nói, đồng thời cũng nhấc cánh tay lên gác trên vai của Lăng Mạt Ân.
Cô đưa mắt liếc nhìn Trình Khải một cái, ở vai khẽ hất cánh tay kia xuống. Sau đó lui về sau một bước, mặt nhăn nhăn lại.
"Rồi rồi không đùa nữa, quay trở lại việc chính!"
Trình Khải giơ hai tay lên mỉm cười nói.
"Ân Ân, em mau đưa chúng tôi lên gặp Lăng tổng để bàn chuyện nào"
Cô nhíu mày sau khi nghe câu nói ấy. Trình Khải đến gặp Lăng Tĩnh Thiên để bàn chuyện? Nếu nói Dương Quang đến đây thì bàn về mảnh đất ở đường Lương Tây, nhưng còn về Trình Khải thì... có chuyện gì mà cô lại không biết thế?
"Nhìn biểu hiện này của em xem ra..."
Trình Khải đút hai ray vào túi quần, nghiêng nghiêng mặt nhìn cô.
"Hình như em chưa biết việc Trình thị cũng có tham gia đấu thầu vào dự án mảnh đất ở Lương Tây thì phải?"
Việc này... Lăng Tĩnh Thiên chưa hề nói cho cô biết. Lúc này Lăng Mạt Ân cũng đã hiểu vì sao Trình Khải lại có mặt tại đây rồi, môi hơi cong lên cười, đầu cô gật một cái rồi nói.
"Thế thì xin mời Trình tổng và Dương tổng đi theo tôi!"
Lăng Mạt Ân quay đầu dẫn Trình Khải cùng Dương Quang và trợ lý của ông ta hướng đến thang máy đi đến phòng của Lăng Tĩnh Thiên.
"Trình tổng và Dương tổng chờ ở đây một chút, tôi vào trong thông báo với Lăng tổng một tiếng"
Cô lên tiếng nói, sau đó quay đầu gõ cửa.
"Mời vào"
Giọng nói lạnh lùng từ bên trong truyền ra, cô xoay nhẹ nắm cửa bước đi vào trong. Bóng dáng cao lớn quen thuộc của anh đang ngồi ở bàn làm việc, gương mặt nghiêm túc nhìn vào các bản báo cáo.
"Dương Quang và Trình Khải hiện đang ở ngoài cửa, họ muốn gặp anh để bàn chuyện mảnh đất ở Lương Tây"
Nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô, Lăng Tĩnh Thiên ngước khuôn mặt ra khỏi đống báo cáo.
"Không nghĩ lại đến nhanh như vậy"
Anh lạnh nhạt mở miệng, cả người dựa ra phía sau ghế, đôi mắt phượng hơi khép hờ lại nhìn cô mỉm cười nói.
"Em cho họ vào đây đi"
Biểu cảm trên mặt của Lăng Tĩnh Thiên hiện tại rất khác lạ. Vừa như anh đang suy nghĩ gì đó hoặc là anh đã lặng lẽ lên một kế hoạch khiến cô chẳng thể nào nắm bắt được.
Tạm thời Lăng Mạt Ân cũng không hỏi nhiều, đành gật đầu đi ra ngoài mời Trình Khải và Dương Quang vào.
Sau đó thì chuyện của cô đến đây là hết. Vì Lăng Tĩnh Thiên đã cho cô ra khỏi phòng.
Bọn họ ở trong bàn việc, Lăng Mạt Ân cũng trở về phòng của mình làm tiếp phần báo cáo còn chưa làm xong.
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên thì lúc này mới kéo cô ra khỏi trạng thái công việc.
"Mời vào"
Lăng Mạt Ân ngó đầu ra khỏi máy tính trước mặt nhìn đến cánh cửa.
"Em không đói bụng à?"
Lăng Tĩnh Thiên đi vào, trên gương mặt nở nụ cười ấm áp quen thuộc nhìn cô.
"Bọn họ đã đi rồi à?"
"Đúng vậy, anh đã cho người đưa họ đi rồi"
Anh đi đến rồi ngồi lên bàn làm việc của cô, mặt đối mặt nhìn cô.
"Chúng ta đi ăn nhé?"
"Em muốn ăn anh cơ"
Lăng Mạt Ân đứng dậy bước lên một bước, ngón tay hơi khều khều hàng chân mày rậm đen của anh mà mỉm cười.
"Anh không ngại cho em ăn anh ngay tại đây đâu"
Giọng điệu của Lăng Tĩnh Thiên hơi trầm thấp lại thêm chút hứng thú. Anh đưa một tay ôm lấy eo cô, miệng thì ở bên tai cô thủ thỉ cười nói.
"Hừ! Đùa với anh đấy, đi ăn đi ăn thôi, em đói sắp chết đến nơi rồi"
Lăng Mạt Ân vội vàng đẩy anh ra rồi cầm lấy túi xách của mình lên. Vừa bước đi một bước lại bị anh kéo tay lại.
"Sao thế?"
"Em không có gì hỏi anh à?"
"Hỏi về chuyện gì chứ?"
"Chuyện Trình Khải tham gia vào dự án mảnh đất ở Lương Tây"
"Em không hỏi là vì biết anh đã có sắp xếp kế hoạch hết cả rồi, nếu anh muốn nói thì sẽ chủ động nói cho em biết trước thôi"
Đúng là vài giờ trước cô cũng muốn hỏi anh như thế. Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu anh muốn nói thì sẽ nói trước cho cô biết, chứng tỏ anh đã có kế hoạch gì đó, nên cô cũng yên tâm mà không truy hỏi gì đến.
"Em đấy"
Lăng Tĩnh Thiên nghe xong thì mỉm cười, cô lúc náo cũng thông minh như thế. Anh đưa ngón tay điểm lên trán cô một cái cưng chiều nói.
"Anh phát hiện ra bản thân lại yêu em nhiều hơn trước rồi..."
"Hừ"
Lăng Mạt Ân co tay đấm vào ngực của anh một cái, mặt mũi nhăn lại nhưng khóe mắt đều là ý cười.
"Mau đi ăn thôi, anh định để em chết đói như thế này à?"
Lăng Tĩnh Thiên bước đến choàng tay qua vai cô cười cười.
"Tối nay anh sẽ dẫn em đi gặp bạn của anh"
"Gặp bạn của anh?"
Cô nghiêng mặt nhìn Lăng Tĩnh Thiên, bạn của anh không phải là những người lần trước cô đã gặp ở thành phố A đấy chứ?
"Em có quen ai không nhỉ?"
"Có đấy, em đã gặp qua họ rồi"
Anh mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cô.
"Đi ăn thôi"
Cô cười gật đầu. Xem ra hôm nay đi gặp bạn của Lăng Tĩnh Thiên, chắc cô sẽ có một thân phận mới rồi đây.
Một ngày làm việc cũng trôi mau, sắc trời cũng đen lại.
Đến tối, khi đang ngồi ở trong phòng, Lăng Mạt Ân đang lướt xem các bộ phim của một diễn đàn trên laptop của mình. Nhưng ánh mắt lâu lâu lại ngó nhìn đến cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt kia.
Việc lúc sáng mà Lăng Viễn nói cô cứ tưởng chỉ là nói đùa thôi, nào ngờ khi nảy đi vào phòng cô mới biết được nào phải nói đùa?
Thật sự cô và anh từ bây giờ sẽ ở chung một phòng...
Suy nghĩ nhập tâm đến độ cửa phòng tắm đã mở ra từ khi nào cô cũng chẳng hay biết.
"Em suy nghĩ gì mà đến độ thất thần thế?"
Tiếng nói trầm thấp vang lên kéo cô về hiện thực, hơi ấm từ người anh phả vào khiến lòng cô càng nhộn nhạo.
"Không có gì đâu"
Cô lắc lắc đầu nói, đóng laptop lại rồi vội đứng dậy đến tủ lấy đồ. Trong tay cầm cái đầm xòe trắng vừa xoay người hướng đến phòng tắm thì lại nghe Lăng Tĩnh Thiên nói.
"Địa điểm hôm nay chúng ta tụ họp là ở Mê Ý"
"Mê Ý? Sao lại là ở đó??"
Lăng Mạt Ân kinh ngạc lên tiếng.
"Tại sao không thể là ở Mê Ý?"
"Không phải là thường ngày anh hay cấm em không được la cà đến những chỗ đó hay sao?"
Một người như Lăng Tĩnh Thiên đời nào lại chịu dẫn cô đi đến những chỗ hoan lạc như thế.
"Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay có anh đi cùng với em"
Bắt gặp nụ cười mang hàm ý sâu xa bên khóe miệng của anh. Lúc này cô mới ngẩn ngơ hiểu ra, vì sao anh lại chấp nhận địa điểm tụ tập ở Mê Ý.
Nghĩ ngợi vài giây, cô liền đổi một bộ đồ khác rồi tiến đến phòng tắm. Đến lúc ra khỏi thì thấy anh đã mặc xong đồ của mình rồi.
Trong bộ đồ thoải mái, áo sơ mi màu xanh nhạt cùng chiếc quần tây đen. Anh tiến lại gần ôm lấy eo cô rồi đột ngột cúi đầu xuống thủ thỉ bên tai.
"Hay là chúng ta làm vận động tay chân một chút rồi đi nhé?"