Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 29:Chương 30





"Anh nghe người ta nói rằng, em không hề yêu Trình Khải?"

Trong nháy mắt, gương mặt cô liền cứng đờ lại, giây sau liền nghiêng mặt né ra khỏi bàn tay ấm áp của anh

"Anh nói gì thế? Người em yêu là Trình Khải"

"Phải không?"

Lăng Tĩnh Thiên mở miệng, cũng đồng thời thu bàn tay lại đút vào trong túi quần. Anh cao lớn đứng đó, bình tĩnh liếc nhìn cô, môi mỏng hơi hé mở

"Anh cứ tưởng người em yêu là anh đấy chứ"

Một lần nữa cả người Lăng Mạt Ân lại chấn động, cô hoảng hốt nhìn anh

Tại sao anh lại biết cô còn yêu anh chứ?

Đây không phải là câu hỏi, mà lại là câu khẳng định. Anh khẳng định cô còn yêu anh...

Chuyện này... làm sao anh lại biết được? Hay là do cảm xúc của cô đã nói lên tất cả?

Đối diện với gương mặt trầm tĩnh kia lại khiến cả người Lăng Mạt Ân đột nhiên có cảm giác bị áp bức. Cũng có thể là giống như cô vừa làm một chuyện gì đó xấu xa nhưng lại bị phát hiện ra.

Cố gắng chèn ép lại suy nghĩ và cảm xúc trong người, cô ngước mặt lên nhìn anh híp mắt cười nói

"Anh cứ lại ảo tưởng, người em yêu là Trình Khải chứ không phải là anh"

Chỉ hy vọng với bộ dạng nói cười này của mình rằng anh sẽ tin lời cô vừa nói

"Trễ rồi, em đi vào phòng ngủ đây"

Lăng Mạt Ân tìm một cái cớ, cô nói xong liền xoay người mở cửa đi vào trong. Nhưng lúc này khi cánh cửa muốn đóng lại thì bị một lực mạnh đẩy ra, tức khắc bóng dáng cao lớn đi theo vào, cánh cửa phía sau lưng cũng đóng sầm lại

"Anh...?"

Lăng Mạt Ân kinh ngạc hô lên, cánh tay bị Lăng Tĩnh Thiên nắm chặt, bề mặt lưng áp sát vào cửa lạnh băng

"Anh đang làm cái quái gì vậy?"

Hai tay đều bị anh giữ chặt, cô thu lại vẻ kinh ngạc. Hơi cau chân mày nhìn thẳng vào gương mặt điển trai ở phía trước lạnh lùng lên tiếng

"Em nói dối!"

Lăng Tĩnh Thiên nhàn nhạt mở miệng, đi theo với lời nói là anh càng siết chặt hai tay cô lại

"Ân Ân, em vốn vẫn còn yêu anh"

"Anh sai rồi"

Cô lạnh mặt đáp lại anh, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn sắc như dao mà cứa thẳng vào lòng của anh

"Lúc trước có thể là em yêu anh, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng, đó chỉ là quá khứ, là quá khứ rồi anh có hiểu không?"

Cô nhìn anh, dừng một chút rồi mới nói tiếp

"Hiện tại, người em yêu đã không còn là anh nữa rồi. Mà người đó chính là Trình Khải, anh đã nghe rõ chưa?"

Cứ tưởng những lời này sẽ làm Lăng Tĩnh Thiên chịu buông tay ra, nhưng không hề. Anh vẫn giữ chặt tay cô, thậm chí cả thân người còn dán sát đến gần cô hơn, trên mặt dường như mang nét cười đang xem kịch

"Anh buông tay em ra được rồi đấy"

"Không đời nào anh buông tay nữa đâu"

Trong lúc đang vùng vẫy cô loáng thoáng nghe thấy lời anh nói. Cứ tưởng là mình nghe lầm nên ngẩng đầu lên nhìn anh, bất ngờ lại nhận trọn nụ hôn từ phía anh

Lăng Tĩnh Thiên áp sát cô hơn, một tay bắt chặt lấy hai tay cô, tay còn lại để sau gáy. Anh mơn trớn lấy đôi môi anh đào của cô, bá đạo đưa đầu lưỡi vào bên trong đảo quanh chơi đùa

Nụ hôn mang theo nóng bỏng, sự xâm chiếm mau lẹ càng khiến cô giãy giụa nhiều hơn. Nhưng với sức lực của cô hiện tại như thế thì có làm được gì anh?

Dần dần liền đứng im lại không nhúc nhích, dần dần cô lại đón nhận anh, chủ động đưa đầu lưỡi ra quấn quýt cùng anh

Nụ hôn như thế cũng nhanh chống qua đi, Lăng Tĩnh Thiên buông tha đôi môi đỏ mộng của cô. Từng ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào đôi má lành lạnh của cô

"Anh biết em đang nói dối, người em yêu là anh..."

"Không hề"

Lăng Mạt Ân điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh, vừa lắc đầu vừa nói

"Em không hề yêu anh..."

Đến cuối cùng cô vẫn lựa chọn lời nói dối để đối phó với anh. Anh mím môi lại, hai tay nắm chặt lấy vai cô, nhẹ giọng nói

"Nhưng anh yêu em!"