Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 17:+18





"Ân Ân, người của anh... hiện tại rất là nóng"

Một khắc này, cả người Lăng Mạt Ân liền cứng đờ, tim của cô cũng đập thật mạnh thật mạnh, cứ y như rằng muốn nhảy ra lồng ngực

Đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, không hề sáng rõ một chút nào. Lăng Mạt Ân cũng chẳng thể nhìn thấy được rõ ràng vẻ mặt hiện tại của anh, cô chỉ có thể cảm nhận được tiếng thở dốc kịch liệt của anh ở bên tai

Hơi thở nóng dị thường, cô cảm thấy cơ thể anh như đang có một nguồn nặng lượng rất mạnh mẽ. Có lẽ 99% đang tích tụ chỉ còn 1% để chờ bộc phát

Ngay lúc anh lại nghiêng đầu hôn lên môi cô thì cô lập tức ngoái đầu

"Không..."

Lăng Mạt Ân cố gắng đưa tay đẩy cơ thể mạnh mẽ kia của anh ra càng xa người cô hơn

"Cả người anh nóng thì đi vào tắm lại nước lạnh đi, chứ đừng có chơi cái trò như thế này"

Nói xong cô lại phát hiện ra giọng của mình cũng đã run rẩy, cô đẩy mãi nhưng chẳng thoát được, anh lại càng ôm chặt cô hơn

Lăng Tĩnh Thiên hôn không được, khi cô ngoái đầu, đôi môi anh lại tiện rơi xuống cái cần cổ trắng của cô mà gặm cắn

"Trò chơi..."

Âm thanh khàn khàn vang ra từ cổ họng, lọt vào tai cô lại là một chuỗi êm tai kèm theo đó là một chút dụ dỗ

"Trò chơi người lớn, rất thích hợp với chúng ta hiện giờ, không phải sao?"

Trong lúc cô chẳng phản ứng kịp thì anh đã dời môi áp lên môi cô.

Nụ hôn này không giống như lúc trước, nó mạnh bạo, thô lỗ cướp đoạt đi hơi thở của cô. Một sự cướp đoạt đầy đau đớn ngọt ngào, khiến cô mất đi giác quan và lý trí dần lạc vào u mê

Lăng Tĩnh Thiên cũng nhanh chống thoát bỏ đi quần áo của cả hai. Bàn tay nóng hổi chạm vào nơi eo cô mà vuốt ve

Đến lúc này Lăng Mạt Ân mới bừng tỉnh thì quần áo trên người cô đã không còn, chỉ còn lại bộ nội y màu trắng muốt hiện ra

"Không... Lăng Tĩnh Thiên! Anh điên rồi"

Lăng Mạt Ân đưa tay ngăn cản tay anh đang muốn cởi cả áo con của cô ra

"Em muốn đi về phòng, anh mau thả em ra!"

"Em sợ gì chứ?"

Lăng Tĩnh Thiên khàn giọng nói, anh vừa giữ chặt hai tay đang quơ loạn xạ của cô vừa lầm bầm nói

"Chúng ta đều lớn cả rồi không phải sao?"

Anh lại cúi đầu chiếm lấy môi cô, một tay giữ chặt tay cô, một tay phủ lên ngọn đồi cao cao kia bóp mạnh một cái

"Ưm... không... đừng... anh, đừng làm vậy..."

Lăng Mạt Ân run người một cái, cô trợn to mắt nhìn hành động vừa rồi của anh, cố gắng cất lời để đánh thức tỉnh Lăng Tĩnh Thiên

Môi anh vẫn trằng trọc trên môi cô, đôi mắt khép hờ. Ở tận sâu trong đó, cô lại chẳng thấy được một tia lí trí nào của anh cả chỉ còn lại dục vọng chiếm hữu đáng sợ kia

Lăng Tĩnh Thiên? Anh có biết anh đang làm gì không??

Lăng Tĩnh Thiên như thế này lại càng làm cô hoảng sợ. Từ lúc cô còn nhỏ cho đến năm 18 tuổi kia, anh luôn luôn dành chăm sóc yêu thương cô

Nhưng cô biết đó chỉ là tình cảm anh em mà Lăng Tĩnh Thiên cho cô mà thôi. Sự việc bây giờ mà xảy ra thì ngày mai cô sẽ phải đối mặt với anh ra sao đây?

Cô đã cất công bỏ qua anh, chỉ xem anh như là anh trai thôi, bây giờ thì lại trở thành ra như vầy...

"Ân Ân, em thật đẹp!"

Giọng nói khàn khàn ca ngợi của anh kéo cô trở về, từ lúc nào thì anh đã thò tay ra sau lưng cô tháo đi chiếc áo con trắng muốt kia rồi. Đồi núi cao kia không có vật che chắn, hai hạt đậu nhỏ dưới ánh mắt nỏng bỏng kia của Lăng Tĩnh Thiên lại càng trở nên run rẩy kịch liệt

"Không!"

Lăng Mạt Ân cả kinh hô lên, cô dùng hết sức đẩy người anh ra

"Anh không làm như vậy được, chúng ta không thể. Lăng Tĩnh Thiên, chúng ta là anh em..."

Cô nói năng đầy hoảng loạn, cũng chẳng ngờ ngay bây giờ bản thân lại dùng câu nói chúng ta là anh em để phản lại anh

Có lẽ vì sự giãy giụa mạnh mẽ của cô, hoặc cũng có thể là vì câu nói kia mà Lăng Tĩnh Thiên lại cứng đờ người, đôi măt tĩnh lặng mang theo màu đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô

Lăng Mạt Ân cũng nhân cơ hội này một vọt dậy, một tay che lấy ngực một tay lấy quần áo. Vừa chuẩn bị xoay người chạy đi thì cổ tay cô bị bắt lại

Trời đất chao đảo, lúc này cô lại hoàn toàn bị anh đè ở dưới thân

"Lăng Tĩnh Thiên! Anh say rồi, mau thả em ra, chúng ta thật sự không thể"

Đúng, anh thật sự đã say rồi, mùi rượu thoang thoảng khi nảy đã khiến cô cũng phải say theo anh

"Ai quan tâm điều đó?"

Lăng Tĩnh Thiên khàn giọng đáp lại một câu, không quan tâm cô đang giãy giụa gì nữa. Anh liền cố định hai tay cô ở trên đầu, môi lưỡi hôn lấy môi cô, dần dần chuyển đến cái cổ kia gặm cắn nơi đó rồi di dời xuống, nhìn đến ngực cô

Không nói gì anh liền há miệng ra ngậm lấy nơi đỉnh ngực, nhẹ nhàng gặm cắn, mút lấy

"Ưm... không..."

Cô rên rỉ kinh hô lên một tiếng

"Anh... đừng... dừng lại đi"

Lăng Mạt Ân lắc đầu ngọ ngoạy, bị anh ngậm lấy ở nơi đó khiến mặt cô đỏ bừng đầy xẩu hổ

Giọng cô càng nhỏ hơn, nằm dưới thân anh sức lực vùng vẫy lại càng yếu ớt

Đầu lưỡi anh mạnh mẽ đảo quanh từng vòng ở đỉnh ngực. Anh thỏa mãn bật vang tiếng thở hổn hển từ sâu trong cổ họng

Sự khát khao, xúc cảm mãnh liệt dồn đến khiến Lăng Mạt Ân lại có cảm giác sung sướng

Một cảm giác lạ chưa từng có này lại cuốn hút cô vào sâu hơn, chẳng thấy đường ra. Nhưng ở sâu trong tâm trí cô, cô cũng chẳng hề muốn thoát ra một chút nào

Cô muốn nó và muốn được có nó, dù chỉ là vào đêm nay thôi. Lăng Mạt Ân ngước nhìn anh run run hỏi

"Anh... anh bây giờ có biết em là ai không? Anh thật sự muốn sao...?"

Cô sợ, hiện tại cô rất là sợ, anh hiện tại đang say, lỡ ngày mai thức dậy thì...

"Ân Ân... anh muốn"

Lăng Tĩnh Thiên dừng lại động tác, anh nhướng mắt lên nhìn cô. Cô bắt được một tia lý trí trong mắt anh, nhưng rất nhanh liền quay về của sự dục vọng

Anh thủ thỉ một câu sau đó ập người xuống hôn cô

Anh đã gọi thẳng tên cô ra rồi... như vậy, cô cũng không còn gì để kháng cự nữa

Bàn tay cũng buông lõng ra, dần dần phối hợp với anh, vụng về đáp lại nụ hôn của anh

Làn da màu đồng, trước ngực săn chắc của anh đều đã lấm tấm từng giọt mồ hôi

Nụ hôn càng mạnh mẽ, bàn tay chế nhạo ngực cô cũng mạnh hơn, cứ như chưa hề làm đủ thỏa mãn của anh

Lăng Tĩnh Thiên kéo cô ngồi dậy, đưa tay đến giữa chân cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn. Sau đó nhanh chống cởi bỏ đi quần nhỏ của cô

Cô cũng giúp anh, run tay chậm rãi cởi bỏ đi quần tam giác kia

Thứ to lớn kia đập vào mắt khiến cả mặt cô đỏ lại càng thêm đỏ

Cô xoay mặt đi không dám nhìn đến. Dù đã xem qua phim AV không biết bao nhiêu lần, nhưng mà đây là của anh, nghĩ đến đây cô lại chẳng dám nhìn tiếp

"Nghe nói em đã từng xem phim AV rồi? Sao của anh em lại không dám nhìn??"

Lăng Tĩnh Thiên đẩy ngã cô xuống giường, tiếng cười trầm thấp xen lẫn chút trêu chọc càng khiến cô đầy xấu hổ hơn

Tâm tình bập bềnh lên xuống, sự xấu hổ của cô gái xinh đẹp trước mặt càng khiến ngọn lửa trong người anh dâng cao hơn

Anh thở dốc, bàn tay to tách hai chân cô ra. Vừa tách thì một dòng chất lỏng trắng đục ở khe hẹp nhỏ kia đã tuôn trào ra

Cảnh tượng kiều diễm trước mắt, dục vọng chiếm hữu đã che mờ đi. Lăng Tĩnh Thiên không đợi thêm giây nào liền rướn người đâm mạnh vào bên trong

"Aa... Ứmm..."

Lăng Mạt Ân đau đớn kêu thành tiếng, tiếng kêu vừa bật ra liền bị nụ hôn của anh nuốt đi mất

Anh mân mê môi cô, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, dây dưa triền miên không dứt

Tay anh nắm chặt lấy tay cô cùng một chỗ, sự xâm nhập đầy mạnh bạo, anh điên cuồng ra vào bao trọn chiếm hữu lấy cô

"Ưm... a... ứa... ứmh... aa..."

Lăng Mạt Ân chẳng ngờ rằng có ngày giọng của mình lại biến hóa thành như vậy, tiếng rên khiến chính cả cô cũng phải đỏ bừng mặt

Nhưng rồi cũng mù mờ bị khoái cảm mà anh đem đến, nó khiến cô như đang trôi bồng bềnh ở trên mây

Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của cô và anh hòa vào cùng nhau tạo thành hợp âm tuyệt vời

Ra rồi lại vào, chất dịch màu trắng kia cũng theo đó trào ra, chẳng thể biết bao nhiều lần

Mỗi một lần như thế anh lại đem đến cho cô sự đau đớn ngọt ngào và hạnh phúc tận sâu trong đáy lòng...

Cao trào của cuộc hoan ái đi qua, Lăng Tĩnh Thiên cũng chẳng chấm dứt

Anh lại tiếp tục luân động, đôi môi gặm cắn nơi ngực cô, cứ như không bao giờ thỏa mãn được anh cả

Lăng Mạt Ân nằm ở dưới thân anh, cả người đã mềm nhũn vừa đau đớn vừa mệt mỏi

Mỗi sợi thần kinh trên người cô đều run rẩy co rút, đầu óc mơ mơ màng màng lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay...

Trời tờ mờ sáng, đôi mắt vốn nhắm chặt của Lăng Mạt Ân từ từ hé mở ra

Một cảm giác nặng nề đầy đau nhức bao lấy cả người

Hơi thở của đàn ông quen thuộc thấp thoáng bên mũi, tiếng tim đập thật mạnh vang ở bên tai

Cô được Lăng Tĩnh Thiên ôm trọn ở trong ngực

Lăng Mạt Ân chỉ vừa nhúc nhích người thì giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên

"Em tỉnh rồi?"

Cả người cô run lên. Anh đã tỉnh rồi... như vậy chuyện tối đêm qua...

Lăng Tĩnh Thiên một tay vuốt nhẹ tóc cô, một tay vòng qua eo cô ôm chặt, anh cất giọng trầm thấp

"Ân Ân! Chuyện đêm qua..."

"Anh không cần phải nói gì hết..."

Lăng Mạt Ân cắt ngang lời anh.

Cô biết anh sẽ định nói những gì, cô ngồi dậy, cầm lấy chăn che người lại một chút, hướng nhìn anh cười nhạt nói

"Cũng chỉ là làm tình thôi mà, anh không cần phải để ý đến như vậy"