*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yī – 小衣.
Hiếm khi có được mọi người trong gia đình đầy đủ như thế, Hoàng Ngọc Lan rất vui vẻ, sáng sớm liền đi chợ mua một đống lớn đồ ăn mà Dịch Gia Ngôn và Nam Kiều thích, sau đó bận rộn cho tới trưa.
Ngoại trừ việc bà vẫn giáo huấn Nam Kiều việc tự mình đi Lyon, một bữa này có thể tính là ăn đến vui vẻ hoà thuận. Cũng may, hai cha con Dịch Gia Ngôn nói giúp vài câu, cho nên cô cũng dễ dàng qua lọt ải này.
Hoàng Ngọc Lan hỏi hai người buổi chiều có dự tính gì, Nam Kiều đáp muốn đi hiệu sách dạo một vòng, còn Dịch Gia Ngôn muốn trở về công ty một chuyến.
"Hai đứa vất vả lắm mới cùng có mặt ở nhà, cứ tưởng rằng chúng ta có thể cùng nhau làm sủi cảo hay gì chứ..." Hoàng Ngọc Lan rầu rĩ không vui.
Dịch Gia Ngôn cười nói: "Hay là tụi con cố gắng về sớm để ăn cơm với dì, sau đó buổi tối cả nhà chúng ta đi xem phim nhé?"
Dịch Trọng Dương xua tay, "Chậc, đó là chuyện mà người trẻ tuổi hay làm."
"Tôi cũng còn trẻ, tôi cũng muốn đi xem phim." Hoàng Ngọc Lan quay đầu liếc ông một cái.
Nam Kiều che miệng cười trộm.
Bà đã nói vậy, Dịch Trọng Dương chỉ có thể gác lại báo chí trong tay, bất đắc dĩ nhìn bà một cái, sau đó lắc đầu, "Được được được, bà còn trẻ, vậy tôi cũng chỉ có thể đi trông trẻ."
Sau bữa cơm, mọi người nghỉ ngơi một hồi, Dịch Gia Ngôn lái xe về công ty trước. Mười phút sau, Nam Kiều quải balo đi ra cửa, nói là đi hiệu sách.
Cô đóng cửa lại, dáng vẻ nhẹ nhàng đi dọc trên đường, qua khỏi góc cua còn quay đầu nhìn lại một chút, sau đó chui đầu vào chiếc xe đã đỗ sẵn bên đường.
Trong xe, Dịch Gia Ngôn một tay nắm vô lăng, một tay cầm bánh đậu đỏ mà cô thích ăn, "Em lại muộn rồi, bánh đậu đỏ đều lạnh hết."
Nam Kiều cười híp mắt, nhận lấy bánh, cắn một miếng, hàm hồ đáp:
"Nhanh lái đi, nếu như một hồi bị nhìn thấy, dù em có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội nha."
"Em chỉ có bấy nhiêu thôi à?" Dịch Gia Ngôn nổ máy xe, liếc cô một cái, "Không thể nói rằng anh ở đây đợi em, vừa vặn gặp em từ trong nhà ra, sau đó tiện đường chở em đi hiệu sách hả?"
"Em không nói dối giống anh được, còn nói đến tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập nữa chứ!" Nam Kiều sờ sờ mặt mình, "Da mặt em mỏng, từ nhỏ đến lớn đã là một đứa trẻ tốt rồi."
Dịch Gia Ngôn buồn cười.
Anh đưa tay qua bóp má cô, tới khi nghe thấy cô ai ai ai hô hoán mới chịu thả ra, nhận xét nói: "Da mặt cũng không mỏng hơn anh bao nhiêu."
Nam Kiều vừa xoa mặt, vừa căm giận nghiêng người muốn bóp lại anh. Không ngờ, Dịch Gia Ngôn hơi nghiêng đầu một chút, vừa hay cắn phải ngón tay của cô.
Mặt Nam Kiều đỏ lên, cả người giống như bị điện giật, vội rút tay lại, "Biến, biến thái!"
Mặt cô đỏ tới mang tai, gấp gáp lên án anh.
Dịch Gia Ngôn chỉ cười không đáp, thản nhiên tiếp nhận danh hiệu này.
Anh có công ty riêng của mình, chiếc xe lái thẳng một đường tới công ty. Mười bốn lầu đi thang máy của toà cao ốc, không gian rộng lớn như vậy đều là công ty của anh.
Nam Kiều là lần đầu tiên đến đây.
Đại sảnh rộng lớn được trang hoàng một cách đơn giản nhưng thời thượng, không giống với khung làm việc cơ bản, thiết kế của mỗi phòng làm việc đều có phong cách riêng. Từ sau lưng anh, Nam Kiều ló đầu ra nhìn, mọi thứ xung quanh rất lạ lẫm.
Phòng làm việc của nữ kiến trúc sư sẽ có màu hồng nhạt, tường giấy màu vàng sáng sủa, bài trí theo phong cách đáng yêu một chút. Còn phòng làm việc của nam kiến trúc sư thì ít trang trí hơn, màu sắc cũng đơn giản đi rất nhiều.
Dịch Gia Ngôn giải thích cho cô: "Những người làm kiến trúc đều có chủ kiến riêng của mình, anh không can thiệp phong cách thiết kế của họ, để cho họ có thể tự do phát huy sáng tạo."
Tuy anh là cánh tay phải đắc lực của Lư Xây Bình, nhưng Lư Xây Bình có thể khiến anh cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, chứng tỏ hắn cũng không phải là một ông BOSS tầm thường. Lư Xây Bình cho anh đầy đủ không gian riêng tư, tự mình lập một đội ngũ riêng, Dịch Gia Ngôn cũng phối hợp thời gian với toàn đội. Dù sao, trên đời này không có thứ gọi là quan hệ cấp trên - cấp dưới tuyệt đối, để một người tình nguyện theo bạn làm việc cần nhiều hơn chính là tình nghĩa bạn bè, đồng hương.
Trên đường, không ngừng có người thò đầu ra dòm ngó Nam Kiều. Dịch Gia Ngôn luôn bảo vệ cô phía sau lưng, dẫn cô đi phòng làm việc của mình, là phòng sâu nhất trong tầng một.
Có người hì hì bắt chuyện: "Lão đại, sao mới từ Pháp trở về đã mang theo một mỹ nhân tới đây thế?"
"Đúng đó, còn không cho chúng ta có cơ hội giới thiệu với mỹ nhân nữa chứ!" Có người giả vờ ghen tỵ, ngữ khí sặc mùi dấm chua nói.
Dịch Gia Ngôn một mặt nghiêm nghị nhìn bọn họ:
"Lát nữa họp, các cậu mỗi người chuẩn bị nộp một bản báo cáo hai ngàn chữ, phải thống kê hết những ngày tôi không có ở đây, các cậu đã làm được những gì."
Hai người lên tiếng lúc nãy lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi yên trong khu làm việc tiếp.
Nam Kiều cúi đầu cười trộm, theo sau lưng anh đi vào phòng làm việc. Phòng của anh rất lớn, cả một bức tường được bố trí giá sách, là về kiến trúc. Đối diện bàn đọc sách là một bộ salon dài màu trắng gạo, thoạt trông rất sạch sẽ, trên mặt đất còn có một tấm thảm lông cùng màu.
"Sách trên kệ có rất nhiều thể loại, không chỉ kiến trúc, em tuỳ ý lấy đọc nhé, sau đó nghỉ ngơi trên salon đi." Dịch Gia Ngôn rót một ly cà phê cho cô, nói:
"Bây giờ anh đi họp."
"Cho nên anh đưa em tới đây để vừa phơi nắng, vừa đọc sách?" Nam Kiều bưng ly cà phê, nâng mắt liếc anh.
Dịch Gia Ngôn ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của cô, nhịn không được vuốt ve một chút. Anh cúi đầu, cười nói:
"Đúng nha, anh tham lam thế đấy. Dù bản thân có bận cũng không muốn tách khỏi em, cho nên mới mong muốn em có thể ở đây chờ anh này."
Chỉ như thế, khi anh mở cửa ra mới có thể lập tức nhìn thấy em.
Nam Kiều bật cười, ánh mắt xuyên qua làn hơi nóng hổi của cà phê, nhẹ giọng nói: "Anh đi đi, em chờ anh."
Kết quả, Dịch Gia Ngôn vừa mới đứng dậy, cô lại kêu lên: "Chờ một chút."
Nam Kiều đứng dậy, thuận tay đặt cà phê xuống bàn, sau đó giúp anh chỉnh lại cổ áo và cà vạt. Xong xuôi, cô ngẩng đầu, mỉm cười nói:
"Bây giờ nhìn được rồi đấy!"
Sau lưng cô là một cửa sổ toàn cảnh [1], ánh nắng sáng tỏ bên ngoài chiếu vào, từng mảnh vàng vụn phủ lên người Nam Kiều, toả ra ánh sáng lung linh.
Cô đã cởi áo khoác treo trên giá, bây giờ chỉ mặt một cái áo len màu trắng rộng rãi, cả người thoạt trông giống như một con mèo con uể oải đang giấu mình, híp mắt nhìn anh mà cười.
Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên thở dài.
"Sao thế anh?" Nam Kiều không hiểu.
"Anh không muốn đi họp nữa." Anh cúi đầu lại gần cô, hôn lên trán cô một cái, "Muốn khoá cửa lại luôn, không đi đâu hết, chỉ ở chỗ này ngắm em."
Nam Kiều "phụt" một tiếng, bật cười đẩy anh, "Nhanh đi đi, tất cả mọi người đều đang chờ anh đó nha lão đại."
Dừng một chút, cô lại thêm một câu: "Dịch lão đại."
Cách xưng hô này của cô chọc Dịch Gia Ngôn phì cười. Anh buông tay ra, xoa xoa đầu cô một cái, "Được rồi, anh đi đây."
Dịch Gia Ngôn vốn dĩ không phải là một người dông dài. Nhưng bởi vì anh phải đi công tác khá lâu, cho nên mỗi lần về họp sẽ có rất nhiều chuyện phải đích thân hỏi tới. Chính vì vậy, mặc dù buổi họp không dài dòng văn tự, nhưng cũng không phải là mấy phút đã họp xong.
Chỉ là lần này, mọi người cảm thấy kỳ quái cực kỳ!
Ngữ khí của Dịch Gia Ngôn hình như nhanh hơn một chút. Nếu cấp dưới báo cáo về nội dung anh đã nghe qua, thì anh sẽ không giống như trước kiên nhẫn nghe lại một lần, mà là trực tiếp phất tay ra hiệu:
"Cái này tôi coi rồi, người tiếp theo trình bày đi."
Góc bên trái phòng họp, Đại Lưu nghiêng đầu nói nhỏ:
"Ài, Chu Chu, cậu có phát hiện lão đại của chúng ta hôm nay đặc biệt kỳ lạ hay không? Giống như đang chạy đua với thời gian ấy, vội vàng như thế kia kìa?"
Chu Chu cười hì hì đáp: "Còn không phải bởi vì trong phòng làm việc của lão đại đang có một mỹ nhân chờ ảnh sao?"
Người bên tay trái cũng tham gia "hàng ngũ tám chuyện bát quái", "Uầy, sao tôi nghe nói là Boss thiên kim mới là đại tẩu tương lai vậy? Thế người trong phòng làm việc hiện tại có địa vị gì a?"
Người bên tay phải vụng trộm nghía sang, "Được lắm, lão đại của chúng ta chân đứng hai thuyền, ở nhà có mỹ nhân rồi vẫn muốn ra ngoài hồng hạnh vượt tường [2]."
Càng nói, càng có nhiều người muốn xem náo nhiệt, liền bàn tán không phanh. Bỗng nhiên, Dịch Gia Ngôn ngồi ở đầu bàn họp lên tiếng:
"Nói cái gì mà náo nhiệt vậy? Nói lớn chút đi, cho tôi nghe nữa."
Nhóm người tụ năm tụ bảy lập tức luống cuống tay chân trở về chỗ ngồi của mình.
Đại Lưu: "Báo cáo lão đại, mấy cậu ấy nhàm chán nên muốn thảo luận về mỹ nhân trong phòng làm việc của anh. Là bọn họ hết, chuyện này không có liên quan tới tôi..."
Lập tức, dưới bàn có mấy cái tay bóp mạnh đùi của Đại Lưu, khiến cậu đau tới nhảy dựng lên, lời đã lên tới miệng rồi vẫn không có cách nào phun ra được.
Dịch Gia Ngôn muốn cười, nhưng nhịn lại. Anh nói cho xong nội dung còn lại của buổi họp, sau đó giải tán mọi người. Nhưng là, mới đi được mấy bước, anh lại quay đầu nói:
"Tôi và Lư Nhã Vi chỉ là bạn bè đồng nghiệp, sau này không cho phép các cậu nói hươu nói vượn nữa."
Mọi người liên tục gật đầu, nhưng anh chưa đi được hai bước, bọn họ lại phản ứng ầm lên. A a a! Vì sao lão đại lại giải thích quan hệ của anh ấy và Boss thiên kim?
Vậy mỹ nhân trong phòng làm việc kia là...
Mọi người nháy mắt nhận ra.
Lúc anh trở lại phòng làm việc, Nam Kiều không có đọc sách mà đang ngắm mô hình trên bàn làm việc của anh.
Bàn làm việc của anh rất lớn, ở giữa đặt một màn hình vi tính, bên cạnh là một cái hộp khung bằng thuỷ tinh, bên trong chứa một mô hình kiến trúc nho nhỏ, bao gồm những đồ dùng thường thấy trong phòng ốc, thoạt nhìn phong cách thiết kế rất khác biệt.
Dịch Gia Ngôn đẩy cửa đi vào, chợt thấy Nam Kiều đang ngồi quỳ trên ghế dựa của mình, ánh mắt dò xét mấy cái chi tiết trong đó. Cô đã trang trí phòng ốc được một nửa, đồ dùng trong nhà cũng bày biện chỉnh tề.
Nam Kiều cảm thấy rất thú vị, nhìn thấy anh trở về liền cười vẫy tay, "Này, Dịch Gia Ngôn, anh qua đây xem thiết kế của em có đẹp không?"
Dịch Gia Ngôn thuận lời đi qua, nhìn thấy bố cục kiến trúc lý tưởng của cô dưới mô hình.
Nam Kiều vừa gắn gắn chi tiết, vừa giải thích cho anh:
"Em không thích ở nhà quá lớn, một căn chung cư là được rồi. À, trong phòng sách phải có một cái giá toàn mặt tường. Em muốn cất sách của Austin lên đó, còn có phòng ngủ phải có tủ âm tường. Em phải lấp đầy cái tủ ý bằng những bộ cánh xinh đẹp. Còn phòng khách nữa, phải có không gian nghỉ ngơi yên tĩnh, để sau này già rồi còn có thể chơi mạt chược nha..."
Cô lẩm bẩm, lung tung chỉ mấy chi tiết rồi giải thích với anh. Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên đưa tay chỉ chỉ nhà cầu mà cô đặt, nói:
"Em chỉ có một nhà cầu đấy."
Nam Kiều sững sờ: "Được mà?"
Tổng thể mô hình của cô không sai lệch nhiều lắm, không lẽ lại lắp thêm một cái nhà cầu? Điều này làm cô có chút mơ hồ.
Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc đề nghị:
"Hay là như vầy đi: chúng ta xây phòng vệ sinh lớn một chút, đặt hai cái nhà cầu..." Vừa nói, anh vừa cầm mô hình nhà cầu mini đặt vào gian phòng vệ sinh, ngay bên cạnh cái nhà cầu mà cô đặt.
"Sau đó treo ở giữa hai cái nhà cầu một tấm rèm, lúc chúng ta cùng đi vệ sinh còn có thể tâm sự mỏng, hoặc là thảo luận lý tưởng cuộc sống cũng tốt."
Nam Kiều ôm bụng cười ha hả: "Ý này của anh thấy ghê quá đi! Làm gì có ai cùng nhau đi ị đâu chứ?"
Dịch Gia Ngôn nghiêm túc phản bác: "Anh nghe người ta nói, vợ chồng kết hôn nhiều năm thường cùng nhau đi ị, còn giúp nhau vệ sinh nữa nha!"
Stop stop stop!
Hướng đi của đề tài này càng đi càng sai rồi!!!
Nam Kiều bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy, "Em không nghe, em không nghe, em không nghe! Còn nghe nữa thì cơm tối sẽ nuốt không nổi mất!"
Dịch Gia Ngôn cũng không tiếp tục trêu cô, chỉ cúi đầu nhìn mô hình, thi thoảng hỏi ý của cô một chút:
"TV đặt ở đây hình như không thuận mắt lắm, em nhìn xem chỗ bên trái này đặt có được không?"
"Ghế sofa đặt xích qua bên phải một chút sẽ hợp lý hơn này."
"Cái giường này quá nhỏ, tương lai, phòng ngủ chính phải có một cái giường đôi lớn một chút, như vậy thoải mái hơn."
Anh đứng sau lưng Nam Kiều, từ trên đỉnh đầu của cô mà vươn tay đến chỉnh lại những chi tiết bên trong mô hình. Tư thế này gần như khiến Dịch Gia Ngôn ôm cả người cô vào trong ngực. Dần dần, Nam Kiều không nghe lọt ý kiến chuyên nghiệp của anh nữa. Cô lẳng lặng nghiêng đầu, nhìn anh, nghe anh nói, từng chữ êm tai.
Dịch Gia Ngôn nói một hồi, chợt phát hiện người trong ngực không có động tĩnh. Anh cúi đầu hỏi:
"Sao vậy em?"
Nhìn xuống Nam Kiều, anh mới phát hiện trong mắt của cô long lánh tia sáng, nhìn giống như ánh sáng của đá quý, rực rỡ chói mắt.
Nam Kiều cong môi, cười ngọt ngào nói: "Này, Gia Ngôn, anh có thấy chúng ta giống như đang thiết kế ngôi nhà tương lai không?"
Dịch Gia Ngôn nghiêm túc hỏi ngược một câu: "Vậy thì sau này chúng ta cũng đặt hai nhà cầu trong cùng một phòng vệ sinh, sau đó cùng nhau ngồi xổm trò chuyện nhé?"
Nam Kiều: "..."
Mặt mày cô tối sầm, bất đắc dĩ đẩy cánh tay của anh một cái, "Lời em nói cho anh nghe ngọt ngào biết bao nhiêu, vậy mà anh toàn nói mấy lời buồn nôn đó với em là sao chứ?"
Dịch Gia Ngôn cười cười, nhìn dáng vẻ của cô vừa tức vừa giận, trong lòng anh hơi ngứa ngáy. Anh cúi đầu, nhịn không được hôn lên trán cô một cái, nói khẽ:
"Đồ ngốc."
"Nói ai ngốc hả?" Nam Kiều phản bác.
"Anh, là anh ngốc." Dịch Gia Ngôn biết điều đáp, lại hôn cô cái nữa.
Nam Kiều hài lòng giãn lông mày ra, vươn tay nghênh đón nụ hôn kế tiếp của anh. Hành động cô hoàn toàn tự nhiên, dường như đặt toàn bộ tin cậy vào người đang đứng trước mặt này.
Có một chuyện mà Nam Kiều không biết, rằng sau hôm cô rời khỏi phòng làm việc của anh, chi tiết trong mô hình mini này liền không bị thay đổi nữa.
Dịch Gia Ngôn cất những đồ vật râu ria vào trong tủ, chỉ để lại những chi tiết mà cô tự mình bài trí.
Cả đời anh đã từng giúp người khác kiến tạo gạch và tường. Nếu như có thể, anh hi vọng rằng một ngày nào đó, anh có thể vì em mà xây nên một căn phòng giống như thế này.