Anh Tôi Không Tiếc

Chương 6




Về phía cô, 2 năm qua cũng nảy sinh chút ít tình cảm. Nói thật thì con gái dễ rung động lắm. Mặc dù cô rất yêu hắn nhưng hắn lại luôn đày đọa cô. Với cô, hắn ác khẩu ác động với cô bao nhiêu thì anh, Băng chủ của một băng hắc đạo tốt bấy nhiêu.

Anh luôn ấm áp, dịu dàng với cô nhưng với người khác, với kẻ thù thì lúc nào cũng lạnh lùng, tàn nhẫn. Anh như người hai mặt. Lúc anh giết đối thủ, anh chắc chắn sẽ không nương tay.

_____________________

Sáng hôm sau tại công ty.

-"Chị ơi, người ta có nhan sắc dụ dỗ Giám Đốc nên bây giờ ngồi nhàn rỗi quá mà phải không chị?"_Một cô nhân viên cùng phòng cô nói với đồng nghiệp với vẻ chua chát.

Cô nghe xong lòng đầy tức giận, máu lửa rực trào nhưng trong lòng lại phải kìm nén.

-"Nhịn"_Cô nghĩ.

-"Đúng rồi đó em. Chị nghĩ, chắc từ ngày đầu cô ta vào làm đã có ý định dụ dỗ Giám Đốc rồi. Haizzz, không biết đã lên giường bao nhiêu lần rồi nhỉ?"_Ả đồng nghiệp cũng chanh chua không kém.

Cô nghe xong không kìm nổi tức giận nữa.

*Rầm_Cô đập mạnh tay xuống bàn khiến cả phòng chú ý.

-"Đã nói đủ chưa?"_Cô tức giận quát lên.

Cả phòng bây giờ đang dồn ánh mắt về phía cô. Hai ả kia cũng sợ xanh mặt mà lui đi chỗ khác.

-"Chị ơi.. Đừng tức giận, tức giận quá sẽ không tốt đâu, sẽ xấu lắm*"_Một cô gái cùng phòng làm việc nói khuyên nhưng dùng giọng điệu khó nghe nó với cô (* Xấu ở đây ý nói không thể dụ dỗ Giám Đốc nữa).

Tức giận càng tức giận thêm. Cô không chửi chỉ nói một câu:

-"It"s enough? Can you stop it?"_Cô nói bằng Tiếng Anh rất trôi trải. (Dịch: Đã đủ chưa? Có thể dừng lại chưa?).

Những người kia thì liền bỏ đi. Có ả nhân viên nọ lại xía mồm vào:

-"Chị ơi. Ở đây là phòng Marketing chứ không phải phòng bắn Tiếng Anh đâu chị. Đừng có mà thể hiện ở đây"_Giọng điệu chua chát đầy khinh bỉ thốt lên.

Cô nở một nụ cười thân thiện, vâng.. Rất thân thiện đến lại gần ả nhân viên...

*Bốp_ Tiếng tát chói tai phát ra từ da thịt nghe sao mà đau đớn quá.

-"Tôi hành động được không? Đây là cảnh cáo, một lần nữa thì hậu quả khó lường"_Cô nở với ả nhân viên nụ cười thân thiện đầy giả tạo.

-"...."_Cả phòng im lặng sợ hãi nhìn cô.

-"Tôi có gì đáng chú ý à? Làm việc"_Cô.

Thật thoải mái.. Thật sự là từ rất lâu cô mới được xả giận như vậy. Từ trước đến nay cô luôn kìm nén sự tức giận vì đó giờ cô không có đặc quyền để giận. Bây giờ thì khác rồi cô có thể làm những gì cô muốn, phía sau cô còn có người chống lưng mà, lo gì. Nhưng cô không vì thế tự cao tự đại. Hành động, suy nghĩ, lời nói của cô luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình, bản thân cô tự biết mình đang làm gì.