Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Chương 53: Ngoại truyện: Si Thanh Viễn (1)




Lúc Si Thanh Viễn ba tuổi, mẹ nói với anh, dì Nguyễn sinh một em gái nhỏ xinh đẹp. Ba mẹ mua rất nhiều quà, dẫn anh đi bệnh viện.



Mẹ ôm đứa bé, dịu dàng dụ dỗ. Nguyễn Oánh ngồi ở trên giường, mái tóc dài xõa ra, dáng vẻ rất mệt mỏi, nhưng khuôn mặt đầy ý cười, “Tiểu Viễn, nhìn em gái nè con.’’



Mẹ đặt đứa bé trước mặt anh, một đứa bé nhăn nhúm, điểm nào cũng khó coi, còn không có tóc. “Em gái xấu xí – “



Mẹ lại nói, “Không xấu, khi con mới sinh ra cũng là như vậy. Nào nào, ôm em gái một cái.’’



Anh cùng mẹ cùng nhau ôm đứa bé đó, cô bé an tĩnh ngủ say ở trong ngực họ, nhỏ thế này, thật là thần kỳ. Cô bé lại giống như một quả bong bóng nở ra.



“Đây là em Duy Nhất, sau này Tiểu Viễn phải bảo vệ em gái, biết không? Con là anh.’’



Anh, anh đột nhiên cảm thấy mình có chút trách nhiệm.



“Vâng ạ.’’ Anh bảo đảm.



Si Thanh Viễn chưa từng nghĩ cô bé đó từ đó cùng anh sinh ra sự giao nhau không ngừng.



Đường Thanh Vân.



Hai đứa bé dần dần lớn lên. Chử Duy Nhất học chung một trường tiểu học với anh. Anh đã sớm đeo khăn quàng đỏ.



“Si Thanh Viễn, bài tập tiểu học nhiều không?” Cô không thích gọi anh là anh, bao giờ cũng vào lúc muốn anh giúp đỡ mới ngọt ngào kêu một tiếng “anh’’.



“Tàm tạm thôi, năm thứ nhất nhiều lắm.’’



Cô gật gật đầu, “Không có thời gian để chơi nữa.’’ Khuôn mặt cô đầy vẻ đau khổ. Khi đó cha mẹ hai nhà đều rất bận bịu, Chử Duy Nhất vẫn giữ kiểu tóc giống thịt viên, có lúc không kịp thời gian, cô lấy tay làm lược chải đầu, không hề ngại.



Khi đó anh đã học lớp 4, sau khi tan học sẽ đi đón cô, đưa cô đến nhà bà nội Chử.



Ông nội bà nội cô đối với anh rất tốt, sẽ chuẩn bị cho anh rất nhiều đồ ăn ngon trò chơi vui, ông nội Chử biết làm các loại đồ chơi, kể bọn họ nghe chuyện đánh giặc.



Khi còn bé Chử Duy Nhất không thích học tập lắm, nhưng mà ỷ vào thông minh vặt, trước mỗi lần thi, anh đều sẽ giúp cô học, thành tích cuộc thi cũng có thể ổn định top 10 ở lớp.



Nghỉ đông và nghỉ hè của hai người rất là thoải mái, cha mẹ chưa từng để cho bọn họ tham gia các lớp phụ đạo. Si Thanh Viễn trà trộn ở trong thư viện và cung thể thao, Chử Duy Nhất liền trở thành người hầu nhỏ của anh.



Mùa hè, anh sẽ mua một cây kem cho cô, cô ăn giống như con mèo vậy, khóe miệng còn dính bơ.



Mùa đông, anh dẫn cô đi chơi trượt băng, cô ngã lộn nhào, anh khẩn trương đỡ cô, cô lại ngốc nghếch an ủi anh, không đau.



Tiểu học, mẹ bất ngờ qua đời. Một khoảng thời gian rất dài, anh đều không cách nào qua khỏi. Khi đó, Chử Duy Nhất giống như một người lớn trong hình dạng bé nhỏ, dáng vẻ thận trọng khiến anh đau lòng.



“Anh Thanh Viễn, sau này anh cũng làm bác sĩ đi, giống như chú và mẹ em vậy, thế thì có thể cứu rất nhiều rất nhiều người.’’



“Vậy em thì sao?’’



“Em không được, em gặp kim ống liền sợ, nhất định không dám tiêm người khác.’’ Cô khoát tay lia lịa.



“Vậy được, anh làm bác sĩ.’’



Cô nghiêm túc gật đầu một cái.



Si Thanh Viễn vẫn cho là anh và cô sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng chẳng ai ngờ, chú Chử và dì Nguyễn sẽ ly dị, càng không ngờ là nhiều năm sau, dì Nguyễn sẽ gả cho cha anh.



Bọn họ lúc mười sáu mười bảy tuổi không đủ chín chắn, nhưng trong lòng vẫn biết rõ, có một số việc đã lệch khỏi quỹ đạo suy nghĩ lúc ban đầu của bọn họ.



Lúc ban đầu chúng ta hứa hẹn để cho người còn lại làm bạn đến già, cuối cùng vẫn thay đổi.



Ai cũng có nổi khổ, nhưng có nỗi khổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống.



Chử Duy Nhất, đã định trước là em gái của anh cả đời.



***



Trâu Dao là người nhà một bệnh nhân của anh, một cô gái rất đáng yêu, cô đối với mỗi một bác sĩ và y tá cũng rất khách khí. Một loại khách khí cất giấu một ít sự lấy lòng bất đắc dĩ.



Nhưng bọn họ cũng không cảm thấy ghét.




Mẹ cô mới vừa phẫu thuật xong, bệnh viện đề nghị cô mời một hộ công.



Trên hành lang kéo dài, cô và rất nhiều y tá đứng ở đằng kia, cô đè giọng hỏi, “Hộ công một ngày cần bao nhiêu tiền?’’ Không biết là do ánh mắt chiếu vào trên mặt cô, hay là như thế nào, cô có chút mất tự nhiên.



“Trâu Dao, giá cả của bệnh viện chúng tôi, một ngày thấp nhất cần 140.’’Quen biết cô, cũng biết tình huống trong nhà cô, “Cô xem nếu không để cho thân thích trong nhà tới giúp đỡ một chút, chống đỡ mấy ngày.’’



Trâu Dao im lặng một lúc lâu, lắc đầu, “Thân thích nhà tôi đều ở bên ngoài, không đến kịp.’’ Huống chi mẹ cô làm giải phẫu đã hỏi mượn thân thích không ít tiền, đổi vị trí suy xét, không phải người trong nhà mình, ai sẽ tới trợ giúp.



“Tôi đi tìm ông chủ xin nghỉ thêm một tuần nữa vậy.’’



Trâu Dao bấu chặt lòng bàn tay mình, bóng người gầy nhỏ ánh trên nền gạch lạnh băng, tràn đầy mệt mỏi.



Cô xoay người, biểu tình mộc mạc, Si Thanh Viễn đi tới, cô lại còn có thể cười gọi anh một tiếng, “Bác sĩ Si, chào anh.’’ Giọng nói không có sức sống giống như thường ngày.



“Ừm.’’ Si Thanh Viễn gật đầu, “Các hạng mục chỉ tiêu sau khi giải phẫu của mẹ cô đều rất bình thường.’’ Anh đột nhiên an ủi người trước mắt một chút.



Trâu Dao gật đầu liên tục, “Tôi biết rồi, cám ơn anh, bác sĩ Si.’’ Cô bỗng chính thức khom lưng với anh.



Si Thanh Viễn và y tá đều sững sốt một chút.



“Kế toán viên đã bảo tôi đi đóng tiền, tôi đi trước.’’ Cô phất phất tay, chạy chậm đi mất



Rất nhiều y tá thở dài, “Đoán là chẳng dễ dàng, bây giờ một chai dinh dưỡng của mẹ cô ấy phải hơn mấy trăm, cô ấy không có tiền mời hộ công. Lúc này cô ấy đã tận lực rồi.’’



Si Thanh Viễn không có nói gì.



Buổi chiều Trâu Dao về công ty một chuyến, kiên trì xin nghỉ thêm một tuần nữa.



“Tiểu Trâu, cô cũng biết đó, gần đây công ty có bao nhiêu chuyện, mấy tháng này cô đã xin nghỉ bao nhiêu rồi? Tự cô tính toán đi.’’



“Lục tổng, mẹ tôi mới vừa mổ xong, chờ tôi qua khoảng thời gian này nhất định trở lại làm việc thật tốt.’’




Lãnh đạo nhìn cô, “Tiểu Trâu, một lần cuối cùng, nếu năm nay cô xin nghỉ thêm, trở về tự giao đơn từ chức.’’



Trâu Dao cắn hàm răng, nặng nề gật đầu một cái.



Ra khỏi công ty, cô về nhà trọ lấy hai bộ quần áo để thay, vội vã chạy về bệnh viện.



Mẹ Trâu đã tỉnh, chỉ là không có năng lực hành động. Trâu Dao gấp khăn nóng lau mặt cho bà, “Mẹ, bác sĩ nói ca mổ rất thành công, tình hình bây giờ của mẹ rất tốt.’’



Mẹ Trâu nhúc nhích khóe miệng, “Dao Dao, ngồi nghỉ đi con.’’



“Con không mệt, biết mẹ không sao, hiện tại con đang có tinh thần mà. Chuyện tiền nong mẹ đừng lo lắng, lãnh đạo bọn con cho mượn một khoản tiền, nhưng sau này con phải một mực đi theo ông ấy lăn lộn.



Mẹ Trâu cười, “Về sau làm việc cho tốt.’’



“Con biết ạ.’’ Trâu Dao ngọt ngào cười một tiếng. “Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.’’



Buổi tối, Trâu Dao đi mua một gói mì ăn liền, nhận nước nóng pha, bưng đến sân thượng tầng cao nhất. Cô cầm bút trong tay tính toán con số trên quyển sổ, tính từng khoản một, đầu càng ngày càng lớn.’’



“Haiz, bây giờ bán mình đi cũng không trả nổi khoản tiền này. Hai trăm tám chục ngàn.’’ Cô nhìn chằm chằm con số kia, mắt sinh đau. Thu nhập một tháng của cô hơn bốn nghìn đồng, không ăn không uống, cũng phải sáu năm.



Tờ giấy viết chi chít chữ kia, cũng chỉ có cô có thể đọc được.



Mùi thơm mì gói dần dần truyền ra, Trâu Dao lại chẳng có khẩu vị. Cô tiu nghỉu nằm trên lan can, trong lòng tính toán làm sao có thể kiếm nhiều tiền đây.



Tối nay Si Thanh Viễn trực, hai ngày trước trong tay anh có một người bệnh nhân mất, tâm trạng anh có chút dồn nén. Thấy bóng lưng của Trâu Dao, anh hơi dừng chân, ánh mắt rơi vào trên gói mì ở một bên. Xoay người muốn rời đi, nhưng vẫn ngừng lại, từng bước từng bước đến gần, liền nghe được cô đang thì thào, “Mình phải đi mua vé số, đúng, mua vé số.’’



Anh không nhịn được cười khẽ.



Trâu Dao sợ hết hồn, lỡ tay làm đổ mì gói. “Bác sĩ Si, sao anh lại ở đây?’’



Si Thanh Viễn nhìn mì gói rơi vãi lung tung trên nền xi măng, “Xin lỗi, đã dọa đến cô.’’ Khuôn mặt anh nhăn lại, “Cô còn chưa ăn cơm tối?’’



Trâu Dao thở dài, “Không ăn được.’’ Cô mệt mỏi nói.




“Chuyện tiền thuốc sao?’’ Anh trầm giọng hỏi.



Trâu Dao gật đầu, “Qúa mắc.’’ Cô nhỏ giọng nói.



“Từ từ thôi.’’ Anh an ủi, “Nếu như có cần – “



“Không cần không cần, bác sĩ Si anh giúp tôi nhiều việc lắm rồi, anh còn không nhận tiền lì xì của tôi – “ cô có chút ngượng ngùng. Nghĩ lúc đó cô lặng lẽ đưa bao lì xì cho Si Thanh Viễn, cô càng không ngốc đầu lên được.



Giống như cô vũ nhục anh vậy. Ai, rốt cuộc mắt cô như thế nào vậy trời!



“Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm. Mẹ cô còn cần cô chăm sóc, không ăn cơm sao được.’’ Giọng nói anh giống như suối trong làm thông trái tim bé nhỏ của cô.



Trăng sáng treo thật cao ở trong bầu trời đêm, buổi tối đã tới rồi.



Trâu Dao lặng lẽ đi theo sau lưng anh, nhìn vạt áo áo blue anh bị gió bắc thổi lên, nhẹ nhàng động lòng người.



Năm đó, lúc bọn họ gặp nhau, cô nghèo khổ khó khăn, anh yên lặng tao nhã.



Ngày đó, cô bất giác trải qua sinh nhật hai mươi tám tuổi, người ở bên cô, là một bác sĩ cô chẳng hề quen biết.



Anh dẫn cô ra khỏi bệnh viện.



“Cô muốn ăn cái gì?’’ Anh lễ phép hỏi.



Trâu Dao suy nghĩ một chút, “Mì đi.’’



Si Thanh Viễn khẽ mỉm cười, “Gần đây có quán mì, mùi vị rất ngon.’’



“Bác sĩ Si, anh dẫn đường đi.’’ Cô vui vẻ.



Bảng hiệu quán mì không quá bắt mắt, qua bảy giờ, vào lúc này bàn bên trong còn có hơn phân nửa người, trong tiệm rất yên tĩnh, đẹp mà tĩnh mịch.



“Muốn ăn gì? Mọi người đều nói thịt trâu còn có trứng kho chỗ này không tệ.’’



Trâu Dao nhanh chóng nhìn lướt qua thực đơn, “Tôi muốn một chén mì Dương Xuân.’’



“Những thứ khác thì sao?’’ Anh nhìn cô.



“Vậy gọi thêm một cái trứng gà.’’ Mắt Trâu Dao trong suốt.



“Cô thật đúng là thích ăn mì.’’ Si Thanh Viễn nói.



Trâu Dao cười cười, khi còn bé hàng năm đến sinh nhật cô, mẹ đều sẽ làm một tô mì cho cô, thêm một cái trứng gà. Cô chính là một người dễ thỏa mãn như vậy.



Mì sợi đến rất nhanh, hành lá non xanh trong chén Thanh hoa, tỏa ra hơi nóng hầm hập, cô cầm đũa trộn, trong canh có tôm, còn có thịt bằm, mùi thơm mê người.



“Bác sĩ Si, tôi ăn trước đây.’’



Một tô mì to, ngay cả nước canh Trâu Dao cũng uống sạch sẽ, cô sờ sờ bụng, hai gò má đỏ ửng, “Ngày thường tôi không ăn nhiều thế này.’’



Khóe miệng Si Thanh Viễn cong cong, “Cô gầy quá, ăn nhiều một chút không sao.’’



Trâu Dao lau mồ hôi hột trên chóp mũi, ban nãy quá đói, ở trước mặt anh chẳng hề kiêng dè.



“Trâu Dao, lần trước cô nói công ty các cô bán dụng cụ chữa bệnh, tôi có một bạn học, mẹ cậu ấy mở một bệnh viện, cô có muốn đi thử một chút hay không?’’ Si Thanh Viễn nhấn mạnh từng chữ một.



Trâu Dao không tự chủ trợn to hai mắt, ông trời nhất định là nghe được cầu nguyện của cô. “Bác sĩ Si, tôi có thể đi. Tôi bảo đảm sản phẩm công ty chúng tôi sản xuất tuyệt đối an toàn đáng tin.’’



Si Thanh Viễn không nhịn được cười một tiếng, “Ừ, tôi tin cô.’’



Tôi tin cô.



Bởi vì những lời này, nháy mắt trong Trâu Dao dấy lên ý chí chiến đấu. Cô chịu đựng chua xót ở chớp mũi, “Bác sĩ Si cám ơn anh, tôi sẽ cố gắng.’’