Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Chương 35




Tống Khinh Dương đi bách hóa mua quà rồi mới đến nơi cha Chử ở.



Cha Chử đang ở phòng cục địa chất phân cho, căn phòng đã có chút tuổi. Ở đó đều là đồng nghiệp của ông.



Chử Duy Nhất đón anh ở dưới lầu, “Sao lại mua đồ?’"



Tống Khinh Dương liếc cô, “Cái này là lễ nghi, không biết bác trai thích gì. Nên mua chút đồ bổ, rượu thuốc lá*.’’



(Rượu thuốc lá: Không phải như tên của nó, cái này không gây hại.)



Chử Duy Nhất thè lưỡi, “Tốn kém nữa rồi!’’



Tống Khinh Dương hừ một tiếng, bất mãn lời của cô.”Nên mà.’’



Leo sáu lầu, Chử Duy Nhất thở dốc. Tống Khinh Dương lại chẳng hề hấn gì, “Đến rồi.’’



Vừa rồi cô chưa đóng chặt cửa chính, để lại một kẽ hở.



“Chờ chút.’’ Tống Khinh Dương gọi, anh nhìn quần áo mình từ trên xuống dưới một chút, hỏi Chử Duy Nhất, “Có chỗ nào không ổn không?’’



Chử Duy Nhất chớp mi, anh mặc âu phục quần thường, trên người là áo sơ mi ngắn tay màu trắng, tự nhiên là vô cùng đẹp trai, “Anh đang khẩn trương à?’’



Tống Khinh Dương thở phù, “Một chút thôi.’’



Chử Duy Nhất vỗ nhẹ vai anh, “Không có gì đâu. Em thấy lần trước anh phát biểu trước mặt nhiều xí nghiệp như vậy cũng rất bình tĩnh tự nhiên.’’



“Có giống đâu, bây giờ là đến gặp cha vợ tương lai, anh có việc cầu người.’’ Tống Khinh Dương thu lại vẻ mặt.



Chử Duy Nhất còn muốn nói gì đó, lúc này cửa đột nhiên mở ra.



Chử Sâm đứng ở cửa nhìn hai người, tay của con gái đặt trên vai chàng trai, trong mắt lộ ý trêu ghẹo.



Chàng trai dáng vẻ đường đường, chỉ là sắc mặt hơi căng.



“Tới rồi à? Sao lại đứng ở cửa? Duy Nhất cũng vậy sao không dẫn Tiểu Tống vào trong.’’



“Bác trai, làm phiền bác nghỉ ngơi.’’ Tống Khinh Dương tự nhiên mở miệng.



“Không sao, bác cũng không mệt. Mau vào ngồi đi.’’ Chử Sâm hòa nhã nói.



Phòng ông ở rất đơn giản, một phòng ngủ một phòng khách,phòng khách đặt một tủ sách to, chiếm chỗ rất lớn.



“Đến đây, nếm thử trà này.’’



Bộ trà mang phong vị cổ xưa, chế tác lịch sự tao nhã.



Tống Khinh Dương nhấp một ngụm trà, vị trà thơm dịu, uống vào miệng trong đắng chứa ngọt, hương trà thoang thoảng.”Trà Long Tĩnh Tây Hồ.’’



Mặt mày cha Chử phấn khởi, “Đúng thế, đúng lúc bác ở chỗ đó nửa năm, lão bạn cho bác một hộp, hiếm có cháu vừa uống đã nhận ra, bây giờ thanh niên uống trà càng ngày càng ít, toàn thích uống cà phê gì đó.’’



Tống Khinh Dương vuốt nhẹ mép chén, “Cháu cũng không hiểu lắm, mỗi lần đi nhà ông nội đều sẽ uống một ít.’’



“Duy Nhất thì không được rồi, cao trung đã bắt đầu uống cà phê, mặc kệ bác nói thế nào, con bé đều không bỏ, uống nhiều cà phê không tốt với thân thể. Kích thích thần kinh, cả buổi tối không ngủ được.’’



Chử Duy Nhất bưng trái cây đi tới, “Ba à, ba có từng uống hay sao mà lại biết sẽ mất ngủ?’’



Cha Chử lắc đầu, “Ai nói ba chưa từng uống, vừa đắng vừa chát, cũng chẳng biết con sao mà uống được.’’



Tống Khinh Dương cười khẽ, “Bác trai, cháu sẽ trông chừng Duy Nhất, để sau này cô ấy bỏ đi.’’



Trước mắt Chử Sâm sáng ngời, không khỏi gật đầu.



Bữa cơm ngày đó ăn rất vui vẻ, kiến thức Chử Sâm rộng rãi, Tống Khinh Dương nho nhã lễ độ, hai người trò chuyện với nhau thật vui. Không thể không nói, Chử Sâm là tấm gương tốt.





Tư tưởng Chử Sâm cũng coi như phóng khoáng, ông tin mắt nhìn người của con gái. Hôm nay Duy Nhất có thể dẫn cậu ta đến gặp ông nhất định đã chấp nhận rồi.



Tống Khinh Dương không tệ, quan trọng là tấm lòng đối với con gái, không phải là giả. Lại là bạn học, tuổi tác tương đương, quả thật không tệ. Hơn nữa, Tống Khinh Dương vừa từ Đức du học về, ông ấn tượng tốt với người Đức, cẩn thận nghiêm túc.



Nói chung, Chử Sâm về lần này tâm tình tốt khác thường.



Sau khi Chử Sâm ly hôn với vợ trước, nhiều năm như thế hầu như phiêu bạc ở bên ngoài, đối với con gái Duy Nhất cũng là có lòng mà không có sức. Ông biết mắc nợ con gái, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác.



Đêm khuya vắng người, hai cha con ngồi trên ban công, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ thật đặt hai ly trà lài.



“Giờ mẹ sống rất tốt, Ninh Ninh rất đáng yêu, rất thông minh.’’ Chử Duy Nhất nhỏ nhẹ nói.



Lâu rồi Chử Sâm chưa đáp lại.



Đêm càng lúc càng khuya, vắng lặng chẳng có một tiếng vang.



“Duy Nhất, bây giờ con còn trách cha mẹ không?’’ Hồi lạu, Chử Sâm mở miệng dò hỏi.



Chử Duy Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn ông. Cô nuốt nước bọt, “Từng trách ạ!’’



Chử Sâm thở dài.



“Con không thể hiểu được, vì sao chúng ta một nhà hạnh phúc như vậy cuối cùng vẫn là tan. Không yêu sao? Con nhìn ra được, hai người yêu nhau, chí ít vào lúc đó.’’ Giọng nói Chử Duy Nhất hơi run rẩy.



“Gia đình cần hòa hợp, chỉ là khi đó ba và mẹ con không có đạo lý này. Bận rộn chẳng phải là lý do, chỉ là giữa cha mẹ thiếu sự trao đổi, đến cuối rồi cũng chẳng muốn nữa, tích tụ lâu ngày, bà ấy mệt rồi.’’



“Mà ba bởi vì yêu mẹ, cho nên chọn tác thành cho mẹ, đúng không?’’



Chử Sâm khẽ nhếch khóe miệng, “Từ nhỏ mẹ con các mặt đều rất ưu tú, công việc cũng khắc khổ hơn với người thường. Con biết, cậu nhỏ kém mẹ con một tuổi, thông minh hơn mẹ con, từ nhỏ áp lực mẹ con đã lớn rồi, luôn bị bạn bè người thân so sánh với em trai, sau đó, bà ấy đến thành phố D học, cũng không muốn về nữa. Mới vừa làm việc lại thường xuyên tăng ca, dạ dày xuất huyết nhiều lần, ba cũng không để ý. Khi đó ba thường bôn ba ở bên ngoài, dành cho bà ấy và con quá ít quan tâm. Làm chồng, ba quả là không làm tròn bổn phận.’’



Chử Duy Nhất nắm tay ông, “Không, ba ba, đây chỉ là duyên phận giữa ba và mẹ quá cạn.’’Cô biết là ba rất yêu mẹ.



Cha Chử vỗ tay cô, “Ba không sao, đã qua nhiều năm như vậy, sớm đã buông được rồi.’’ Ông nói lầm bầm một câu, “Bà ấy hạnh phúc là tốt rồi.’’



“Đợi đến khi con kết hôn rồi, con sẽ hiểu thôi. Hôn nhân cần hai người từ từ cùng nhau mài giũa, đối đãi thẳng thắn thành thật, cùng tiến cùng lùi.’’



Chử Duy Nhất sợ ba buồn, trêu ghẹo nói, “Ba à, ba sắp thành chuyên gia tình cảm rồi.’’



Chử Sâm cười, “Hôm nào bảo Tiểu Tống mời mẹ con ăn bữa cơm.’’



Chử Duy Nhất giật mình,”Dạ, con biết.’’



***



Hạng mục Sở Mặc làm đã gần kề giai đoạn cuối, gần đây phòng bọn họ tăng ca nhiều lần. Chử Duy Nhất tăng ca đồng thời còn phải viết bản thảo tạp chí, vài ngày liền đều thức đến sáng sớm mới có thể ngủ.



Sáng sớm lúc họp, Sở Mặc thấy sắc mặt cô không tốt nên hỏi một câu.



Chử Duy Nhất xoa nhẹ mặt, “Không sao đâu, chắc là ngủ không ngon. Tôi đi uống ly cà phê là tốt thôi.’’



Đồng nghiệp tò mò hỏi, “Tối hôm qua làm chuyện xấu với bạn trai à?’’



“Không có, tôi bận đến ba giờ.’’



Sở Mặc mặt nhăn mày nhíu, “Chử Duy Nhất, hai buổi tối này chúng ta về lúc 11 giờ, em không ngủ thì làm gì?’’



“Có chút việc riêng.’’ Chử Duy Nhất trả lời.



Cô đi phòng trà nước pha cà phê, Tống Khinh Dương cầm ly đi tới. Đồng nghiệp bên cạnh chào hỏi, “Tống tổng.’’



Tống Khinh Dương gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chử Duy Nhất.




Chử Duy Nhất nhận lấy nước, quay đầu lại cũng gọi một tiếng, “Tống tổng.’’ Mặt mày vui vẻ.



“Sáng sớm em đã uống một ly cà phê rồi.’’ Anh trầm giọng nói.



Chử Duy Nhất uống một ngụm, “Hơi buồn ngủ, lát nữa còn phải họp thảo luận phương án.’’



Tống Khinh Dương thuận lợi cầm cái ly từ trong tay cô qua, rồi đưa ly của mình lên, “Trong này có bách hợp, hoa hồng, anh bỏ thêm chút đường phèn. Hai ngày nay em có chút ho khan, mẹ anh nói uống cái này rất tốt.’’



Chử Duy Nhất suýt chút nữa bị sặc, “Sao bác gái biết em ho khan?’’



“Em nghĩ sao? Anh không đi hẹn hò dù sao vẫn nên nói rõ ràng với bọn họ chứ.’’ Tống Khinh Dương mỉm cười nói, “Mẹ anh rất tò mò với em, tối thứ sáu có được không? Bà muốn hẹn em ăn cơm?’’



Tối thứ sáu phòng làm việc nhất định sẽ tổ chức tiệc ăn mừng.



Chử Duy Nhất khẽ cắn môi, “Sao anh không nói sớm tí! Còn có ba ngày em chẳng có chuẩn bị gì.’’



Tống Khinh Dương nhìn bộ dáng sù lông của cô, tâm tình đột nhiên đã tốt hơn nhiều, “Có gì phải chuẩn bị, quà anh đã mua rồi.’’



“Không phải là chuyện quà cáp.’’ Cô ngẫm lại gần đây bản thân rất tiều tụy, thức đêm mất ngủ, da lại kém, trên mặt xuất hiện mấy nốt đậu, càng nghĩ càng rầu rĩ. “Em đi làm việc, sau này hẵng nói.’’



Cô mang ly nước về phòng họp, đồng nghiệp Tiểu Hoa hiếu kỳ, “Trà lài? Đột nhiên sao cô thay đổi khẩu vị?’’



“Tiểu Hoa, lần đầu tiên đến nhà bạn trai có cái gì cần chú ý không?’’ Chử Duy Nhất một lòng đều hướng về chuyện gặp người lớn.



Tiểu Hoa mở to hai mắt, “Cô có bạn trai thật à?’’



Chử Duy Nhất nhếch khóe miệng, gật đầu.



“Thật ra cũng không có gì đâu, bình tĩnh tự nhiên, thẳng thắng, tôn trọng lẫn nhau là quan trọng nhất." Tiểu Hoa nói đúng trọng tâm.”Cũng không cần quá khẩn trương, lần đầu tiên tôi đến nhà bạn trai vì tỏ ra hòa nhã lịch sự, chủ động rửa chén, thật ra tôi chỉ ý kiến chút thôi, kết quả mẹ anh ấy không từ chối để tôi rửa hết.’’



“Sau đó thì sao?’’



“Chúng tôi không thành. Không phải là vấn đề rửa chén, trên cơ bản bọn họ cũng chưa từng xem trọng tôi. Mẹ anh ấy cho rằng con trai bọn họ tốt nhất trên thế giới, có thể coi trọng tôi là may mắn của tôi.’’



“Haiz, tôi nói thật thấp thỏm.’’



“Cái này thì có cái gì? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn cơ mà? Chỉ là gặp người lớn mà thôi. Nói, bạn trai làm nghề gì?’’



Chử Duy Nhất mỉm cười, “Rất giống công việc của chúng ta.’’



“Vậy tốt, có chung đề tài.’’




Chỉ chốc lát hội nghị đã bắt đầu, xác định quy trình tuyên truyền ngày thứ năm lần nữa. Sở Mặc làm việc cẩn thận nghiêm túc, mỗi một quy trình anh đều sẽ hỏi qua một lần, chính xác đến từng người.



Hôm đó minh tinh điện ảnh và truyền hình Chu Mỹ Linh đích thân tham dự hoạt động, nhiều nhà đài cử phóng viên đến, hoạt động tổ chức rất thành công. Chử Duy Nhất phụ trách giới thiệu.



Cô mặc trang phục công sở màu đen, mang giày cao gót cùng màu, tóc dài vấn lại, thoải mái tự nhiên đứng ở trên đài, lời nói động lòng người.



Sau khi hoạt động kết thúc, mọi người đứng cùng một chỗ chụp ảnh chung, đúng lúc cô đứng ở phía sau Chu Mỹ Linh. Chu Mỹ Linh quay đầu lại, “Cô gái cầm kính râm giùm tôi chút.’’ Bà khẽ mỉm cười.



Chụp ảnh kết thúc, có vài phóng viên bắt đầu vây đến phỏng vấn.



Chử Duy Nhất yên lặng đứng ở một bên, nhìn nữ ngôi sao truyền kỳ những năm 80 này, lúc trước sau khi làm nên cơn sốt ở điện ảnh, bà dứt khoát chọn tránh bóng, đi Mỹ du học, sau đó về nước làm ăn, cũng là người phụ nữ truyền kỳ.



Chẳng ai ngăn nổi vết tích của năm tháng, con người cuối cùng sẽ dần dần già đi, nhưng khí chất của bà lại lắng đọng theo năm tháng, làm người khác say sưa ngây ngất.



“Sao còn chưa đi?’’ Sở Mặc đi tới bên cạnh thấy cô đang thất thần.



“Kính râm của cô Chu.’’



“Tôi đưa cho bà ấy là được, cô về nghỉ ngơi đi.’’




“Vậy làm phiền anh.’’ Cô không từ chối.



“Đừng quên tiệc ăn mừng tối mai.’’ Sở Mặc nhắc nhở.



Chử Duy Nhất nhăn mày, “Lão đại, rất xin lỗi, ngày mai tôi có việc không đi được.’’



Sở Mặc biến sắc.



“Haiz, có chuyện thật mà, tôi phải đi nhà bạn trai tôi.’’ Có lẽ nên ăn ngay nói thật nhỉ.



“Chử Duy Nhất em!’’ Vào lúc này Sở Mặc tin cô có bạn trai thật rồi.



“Lão đại, hôm nào tôi bồi tội cho anh! Tôi đi trước.’’ Làm việc chung với anh một đoạn thời gian, cũng đã hiểu đôi chút tính tình của anh. Chử Duy Nhất nhanh chóng chạy mất.



Chu Mỹ Linh đi tới, “Tiểu Mặc, cô bé kia là người công ty bọn cháu?’’



“Dạ!’’ Giọng điệu Sở Mặc hời hợt.



Chu Mỹ Linh cười, “Sao thế? Vừa ý người ta?’’



Sở Mặc hừ một tiếng, “Cấp dưới cháu, trước đó từng xem mắt với cháu, cháu không hợp ý cô ấy, cô ấy cũng không hợp ý cháu.’’



“Cô bé thật không tệ, chỉ là ăn mặc có vẻ quá chững chạc.’’ Chu Mỹ Linh cười nói, “Tuổi cháu cũng chẳng nhỏ nữa, cũng nên tìm bạn gái, đừng làm ba mẹ cháu sốt ruột.’’



“Cháu biết, bác, cháu đưa bác về nhà.’’



Ngồi trên xe buýt Chử Duy Nhất liền ngủ mất trên đường về. Xe lái qua trạm này đến trạm khác, khi cô mở mắt ra, đúng lúc cách trung tâm thành phố một trạm.



Cô suy nghĩ một lát rồi gọi một cú điện thoại cho mẹ.



Nguyễn Oánh nhận điện thoại rất nhanh, “Duy Nhất à – “



“Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ.’’ Ánh mắt Chử Duy nhất chuyển về phía ngoài cửa sổ, người lướt qua cực nhanh.



“Chuyện gì thế con? Hôm nay đúng lúc mẹ nghỉ. Con nói đi?’’ Nguyễn Oánh dựa người ở cửa sổ.



“Mẹ, ngày mai con muốn đi nhà bạn trai.’’ Cô nghe được hơi thở nhè nhẹ ở bên kia điện thoại. “Con nên chuẩn bị quà gì ạ?’’



Khóe miệng Nguyễn Oánh nhếch lên, “Lập thu rồi mua cho mẹ cậu ấy một chiếc khăn quàng cổ, nhãn hiệu Kim Ưng kia rất tốt. Cha cậu ấy thì mua một hộp trà nghiệp qua đó.’’



“Được ạ, mẹ.’’



Nguyễn Oánh thở dài, “Quen nhau bao lâu rồi?’’



“Bọn con quen nhau bốn tháng rồi.’’ Chử Duy Nhất trả lời.



Nguyễn Oánh nhắm mắt lại, “Có thời gian dẫn cậu ấy đến chơi.’’



“Con biết ạ, ngày đó ba về, mẹ không ở thành phố D, ba người đã cùng nhau ăn cơm.’’ Giọng nói Chử Duy Nhất nhẹ đi vài phần.



“Ba con gặp rồi mẹ cũng yên tâm. Lần đầu tiên đi nhà cậu ấy, đừng khẩn trương, có vấn đề gì gọi điện cho mẹ.’’



“Được, mẹ.’’



Cúp điện thoại, Nguyễn Oánh tựa ở bệ cửa sổ, hồi lâu không nhúc nhích.



Si Thanh Viễn xuống lầu rót nước gọi một tiếng, “Dì Nguyễn, dì sao thế ạ?’’



Nguyễn Oánh quay đầu lại, tầm mắt mơ hồ, “Thanh Viễn à. Dì không sao, Duy Nhất vừa gọi điện đến, ngày mai con bé muốn đến nhà bạn trai.’’



Tay Si Thanh Viễn trượt một cái, cái ly theo đó rơi xuống đất, gạch bằng đá cẩm thạch óng ánh vang lên tiếng thanh thúy, bể nát. Anh đứng lặng ở đó, khóe miệng nhếch lên, “Cuối cùng cô ấy không cần xem mắt nữa.’’