Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Chương 31




Chử Duy Nhất ôm Đại Miêu Miêu nằm rúc trên sô pha, chải lông cho nó, Đại Miêu Miêu dần nhắm hai mắt lại hưởng thụ.



Chử Duy Nhất cúi đầu lẩm bẩm, “Đại Miêu Miêu, Tống Khinh Dương vậy mà không cần chị, thực sự hơi quá đáng. Trong vòng một tuần chị không mang bữa sáng cho anh ấy nữa!’’



“Meo meo – “



“Có phải anh ấy cho rằng chị đi Đốn Khắc chính là vì anh ấy? Không phải thế đâu! Chị là vì công việc! Vì sự nghiệp của chị!’’



“Meo meo – “



Ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa đông đông, Chử Duy Nhất đẩy đẩy Đại Miêu Miêu, “Đi mở cửa!’’



Đại Miêu Miêu đứng lên, phe phẩy cái đuôi đi tới cửa. Chử Duy Nhất lắng nghe tiếng động ngoài cửa, hình như không có tiếng vang nữa. Chẳng lẽ là gõ nhầm cửa.



Thật lâu cũng không có tiếng động gì!



Chử Duy Nhất vừa muốn xoay người, một giọng nói truyền đến, “Là anh, mở cửa.’’



Cô nhanh chóng mở cửa, cửa mở ra, anh đang dựa ở mép cửa mắt chứa ý cười, hai chiếc cúc phía trên áo sơ mi trắng đã mở ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Chân dài đang chống ở cửa, ai nói chỉ phụ nữ có xương quaI xanh đẹp cơ chứ? Thì ra, xương quai xanh của đàn ông cũng rất gợi cảm.



Chử Duy Nhất nuốt một ngụm nước bọt, dời ánh mắt đi.



Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, bước lên một bước, kéo tay cô.



Chử Duy Nhất hít sâu một hơi, “Anh lại uống rượu?’’



“Hơn một hai ly rượu trắng! Vẫn còn mùi sao? Rõ ràng anh đã nhai kẹo cao su rồi.’’



Chử Duy Nhất một tay quạt gió, “Mùi rượu nồng nặc. Hơn một hai ly mà thôi, tự mình vào đi!’’ Đẩy anh ra, cô kêu một tiếng meo meo, Đại Miêu Miêu liếm ống quần của Tống Khinh Dương, “Meo meo – meo meo – “



Chử Duy Nhất hừ một tiếng, “Không có lương tâm!’’



Con ngươi Tống Khinh Dương xoay vòng, cô gái này là đang chỉ chó mắng mèo đấy sao?



Hồi lâu chẳng nói một lời, Chử Duy Nhất chơi điện thoại di động, không quan tâm đến ý kiến của anh.



Tống Khinh Dương buồn bực, anh chọc giận cô chỗ nào chứ? Anh cũng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trác Thiên một tin nhắn,”Bạn gái giận rồi thì làm sao?’’



Trác Thiên trả lời rất nhanh, “Vậy thì dỗ đi! Nhận lỗi! Ra vẻ đáng thương cũng được!’’



Tống Khinh Dương cau mày, “Duy Nhất – “



Chử Duy Nhất không quay đầu lại, “Đừng làm phiền em, em đang xem tài liệu, cấp trên bọn em bảo sáng ngày mai em phải giao kế hoạch.’’



“Kế hoạch gì?” Anh hỏi.



Ánh mắt Chử Duy Nhất ngước lên từ điện thoại di động, cô nhìn anh, “Tống tổng giám, chuyện phía công việc thuộc về bộ phận, em không tiện tiết lộ. Xin lỗi!’’ Nói rồi đứng lên, “Em đi tắm.’’



Bơ luôn Tống Khinh Dương ở chỗ đó! Tống Khinh Dương không hiểu!



Chử Duy Nhất tắm nước nóng, tâm tình rầu rĩ hình như đã tốt hơn nhiều. Dùng khăn lông quấn tóc rồi đứng trước hồ cá, gần đây không biết cá hôn môi xảy ra chuyện gì mà không hôn nữa!



Cô nghiêm túc nghiên cứu, lẽ nào hai con cá đã qua thời kỳ yêu cuồng nhiệt, tình cảm phai nhạt, cho nên không hôn nữa sao?



Tống Khinh Dương bất tri bất giác đi tới bên cạnh cô, anh nói một câu qua loa, “Mang tâm tình công việc về nhà là hành vi rất không sáng suốt.’’



Chử Duy Nhất nghiêng đầu, khẽ liếc anh một cái, nghĩ thầm anh say thật rồi!



Tống Khinh Dương tới gần cô, cánh tay chạm nhẹ vào cô, Chử Duy Nhất không động đậy, đột nhiên thấy hai con cá hôn môi. Gương mặt cô hưng phấn, sát khuôn mặt về phía trước.



Tống Khinh Dương lại bị coi nhẹ, anh suy nghĩ về biện pháp Trác Thiên mới vừa nói cho.



“Duy Nhất – “anh gọi tên cô, lúc Chử Duy Nhất quay đầu lại, khóe môi của anh dán lên, tiếp theo ôm lấy cô.




Hai tay nóng rực nâng thắt lưng cô, cách áo ngủ mỏng manh, da thịt cô nóng rực một vùng, hơi thở mát lạnh xâm nhập vào mỗi một tế bào đang khuếch trương.



Không biết từ lúc nào tay anh lại đưa vào vạt áo cô, vốn là chưa mặt nội y, lúc này không hề có chút bảo vệ nào.



Cô hơi co rúm lại theo bản năng, ngón tay anh rất mềm mại, nhẹ nhàng vân vê. Chử Duy Nhất khó chịu uốn éo người, bắt được cánh tay anh, tay anh không tiếp tục động tác, chỉ là vẫn dừng ở chỗ đó. Mặt cô nóng hầm hập, “Buông tay ôi – “ thật chẳng chút lo lắng.



Khuôn mặt chôn thật sâu trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập thình thịch.



Anh khó khăn rút tay ra, hồi phục hơi thở của mình xong, giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu cô, “Cá hôn môi của em thiếu hụt đối tượng học hỏi.’’



Chử Duy Nhất chỉ hơi nhìn về phía hai con cá, hình như nó biết gì đó, đang nhìn bọn họ. “Nói bậy.’’



Tống Khinh Dương vẫn kéo tay cô.



“Em muốn đi ngủ!’’ Cô nói.



“Anh đi tắm!’’ Anh đáp.



“Anh không về nhà?’’ Chử Duy Nhất chớp chớp mắt.



“Sợ em không thích ứng, sang đây giúp em. Anh đi lấy đồ.’’ Nói xong, anh đi đến cửa cầm một chiếc túi đen to qua.



Thì ra là dự tính trước từ lâu.



Chử Duy Nhất lấy một bộ chăn đệm đơn mới trải trên ghế sa lon, giường lớn một thước, rồi nằm lại trên giường.



Cái đệm này, lúc đó cô đi dạo Nghi Gia rất lâu mới chọn được, thoải mái lại đẹp, đệm lớn một thước, cô nghĩ ngủ sao cũng chẳng có vấn đề.



Chăn đệm đều là đồ mới, vải bông màu lam nhạt, thoải mái tự nhiên.



Chử Duy Nhất nằm nghiêng xem tiểu thuyết, chiếc đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng màu da cam. Cô xem rất chăm chú ngay cả Tống Khinh Dương đi ra lúc nào cũng không biết.




“Không nên nằm xem điện thoại di động, không tốt đối với mắt.’’ Anh nói.



Chử Duy Nhất không để ý ờ một tiếng,”Em biết rồi.’’ Giọng điệu rất là có lệ.



Tống Khinh Dương hiển nhiên không muốn lúc hai người ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm thì bạn gái còn ôm điện thoại di động xem liên tục. “Duy Nhất, lưng anh hơi ngứa, em xem giúp anh.’’



Chử Duy Nhất vội vàng bò dậy,”Em xem xem.’’



Trên người anh chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người trên trống không. Chử Duy Nhất lẩm bẩm nói, “Sao anh không mặc quần áo.’’



“Không nên kì thị quần lót!’’ Tống Khinh Dương trả lời.



“Xoay qua chỗ khác.’’ Cô nhỏ giọng nói.



Mặc dù hai người từng tiếp xúc thân thể thân mật, nhưng khi nhìn anh để trần, thân thể lộ ra, cô vẫn không quen.



“Chỗ này có một mảng chấm nhỏ màu đỏ, có phải là dị ứng không?’’ Đầu ngón tay Chử Duy Nhất lướt qua mảnh da thịt kia.



Tống Khinh Dương cảm thấy một dòng điện mãnh liệt kích thích trái tim anh, anh mất tự nhiên nói, “Có thể là thế.’’



“Em xuống lầu mua thuốc thoa ngoài da, anh chờ chút.’’ Nói rồi cô nhảy xuống giường.



“Em ở lại đi, anh đi mua.’’ Tống Khinh Dương cầm lấy áo T – shirt và quần thường, ngay trước mặt Chử Duy Nhất, thay vào một cách tự nhiên.



Chử Duy Nhất cầm nội y vào toilet thay quần áo, cùng anh xuống lầu.



Ánh trăng đu đưa, đèn đường u ám.



Hai người đi trên con đường nhỏ, gió đêm phớt nhẹ, mang theo cảm giác se se lạnh.




Tống Khinh Dương nói cặn kẽ bố cục tiểu khu với cô, vị trí siêu thị, phòng tập thể thao. Khi anh từ Đức về đã ở chỗ này, đi làm rất tiện. Mặt khác, anh cũng muốn một không gian thuộc về mình.



Tống Khinh Dương dẫn cô đến hồ nhân tạo, không bao lâu, bọn họ đã đến nơi.



Uốn lượn loanh quanh.



Chử Duy Nhất bắt đầu nghi ngờ, “Tống Khinh Dương, hình như đi lầm đường.’’



Tống Khinh Dương nhìn chung quanh, ghế gỗ bên phải đã có người, nhưng mà – anh khẽ nhíu mày.



Chử Duy Nhất lấy điện thoại di động ra, lẩm bẩm nói, “Em mở định vị Baidu, a, chúng ta có phải gặp phải quỷ đả tưởng hay chăng.’’



“Đi thôi.’’ Anh kéo tay cô, tiến lên đi về bên trái.



“Không đúng, không đúng, chúng ta mới vừa từ bên này tới, đi bên phải.’’ Đổi thành Chử Duy Nhất nắm tay anh. “Em nói với anh, cảm giác phương hướng của em tốt vô cùng, ba em từ nhỏ đã dạy em rồi, lúc trước thiếu chút nữa đã đi học địa chất học - ’’



“Duy Nhất – “Giọng nói Tống Khinh Dương dồn nén.



Chử Duy Nhất lúc này chỉ nghĩ đi hiệu thuốc nhanh lên một chút, “Ai, phía trước có người, nếu không thì hỏi thăm một chút đi.’’



“Đừng!’’ Lời Tống Khinh Dương còn chưa nói hết.



Hai người đều nghe được thanh âm mập mờ.



Chử Duy Nhất cứng đờ rồi cũng chẳng dám cử động.



Mặt Tống Khinh Dương sa sầm đứng ở chỗ đó với cô, dở khóc dở cười.



“Nếu em muốn đi hỏi, anh không cản em.’’ Anh sâu kín nói một câu.



Chử Duy Nhất vội vàng lùi lại, lúc Tống Khinh Dương còn chưa phản ứng kịp, cô đã lôi kéo Tống Khinh Dương đi qua trước mặt đôi tình nhân kia.



Không biết đi bao lâu, loáng thoáng thấy dấu hiệu tiệm thuốc phía trước.



Chử Duy Nhất thở phào, “Đến tiệm thuốc rồi.’’



Tống Khinh Dương không biến sắc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, con ngươi trong suốt lập lòe ánh sáng, còn có khuôn mặt đỏ bừng như nhuộm phấn. “Duy Nhất, có lẽ em phải tránh một chút.’’ Anh kề sát bên tai cô, “Em sẽ dọa chàng trai kia sợ.’’



Chử Duy Nhất mờ mịt nhìn anh, “Gì cơ?’’ Hồi lâu chưa phản ứng kịp ý tứ trong lời anh nói.



Tống Khinh Dương mua xong thuốc, ánh mắt liếc về cái hộp bên cạnh.



Chử Duy Nhất tiến lên, “Còn muốn mua thêm gì à?’’



Tống Khinh Dương quay đầu nhìn cô một cái, cầm một hộp đi tính tiền.



Khuôn mặt Chử Duy Nhất lại đỏ lên trong nháy mắt, nhân viên cửa hàng không khỏi nhìn cô nhiều hơn. Cô lúng túng đi thẳng ra ngoài, đi mấy bước ở cửa, đại não chợt có gì hiện lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã hiểu lời thì thầm Tống Khinh Dương vừa nói với cô.



Tống Khinh Dương xách đồ ra ngoài, Chử Duy nhất thẹn quá hóa giận, không để ý đến anh.



“Ai, anh đừng đi bên hồ, nếu người ta còn ở chỗ này thì sao.’’



Chử Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi.



Tống Khinh Dương kéo cô, “Tiểu khu nhiều người như vậy, người ta không nhớ được em đâu.’’



“Không biết xấu hổ!’’ Chử Duy Nhất mắng.



Tâm tình Tống Khinh Dương rất tốt, “Đi về nhà thôi.’’



Chử Duy Nhất nghe lời này vào tai càng cảm thấy ái muội hơn.