Chử Duy Nhất hơi áy náy, nhưng mà là phụ nữ thời đại mới làm sao có thể vì tình yêu mà buông bỏ sự nghiệp.
Cho tới trưa cũng chưa nhận được trả lời của Tống Khinh Dương, dần dần cô có phần không bình tĩnh. Gửi tin cho bạn tốt hỏi, Tiêu Tiêu đang bận rộn sứt đầu mẻ trán, trực tiếp gọi một cú điện thoại tới.
“Cậu cũng đủ rồi! Lớn tuổi như vậy rồi nói đến yêu đương còn giống như cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi.’’ Tiêu Tiêu nói chuyện thì giống thế, bùm bùm bang bang, vừa nhanh vừa mãnh.”Nói theo kiểu của cậu đây được đến bao lâu?’’
Chử Duy Nhất:...
“Vừa mới bắt đầu thì cậu đi công tác, người ta còn tưởng rằng cậu trốn tránh anh ta.’’
“Cái này không phải là làm việc không có cách nào khác à?’’
“Cậu chỉ phá hỏng việc kia, bởi vì cậu là người mới, tất cả mọi người đều đem chuyện giao cho cậu. Cật lực không được cám ơn, còn bị ức hiếp.’’
Chử Duy Nhất đè nặng thanh âm nói,”Dù sao cũng là chú tớ giới thiệu, tớ cũng dự định đi rồi.’’
“Biết đi là tốt rồi. Duy Nhất, cậu vẫn chưa có đối tượng yêu đương, nói thật đi, cậu cái tuổi này rồi, có thể gặp được người mình thích lại thích mình, thật là đụng phải số đỏ đấy. Chung quanh tớ không ít người hai mươi, thậm chí hơn ba mươi tuổi, còn đang xem mắt, sau cùng phải khuất phục bởi áp lực của cha mẹ mà kết hôn.’’
Chử Duy Nhất thở dài, “Tớ biết rồi. Cậu bận tiếp đi, diệt tuyệt sư thái.’’ Thừa dịp Tiêu Tiêu vẫn chưa đánh trả lại trước, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Tống Khinh Dương đương nhiên nhìn thấy tin nhắn đó, buổi sáng trên đất phòng uống nước có nước, anh không cẩn thận trượt té lộn mèo một cái, kết quả đánh bể cái ly trong tay, tay phải của anh vừa vặn bị cắt phải.
Sau khi đến bệnh viện xử lý, anh lại trở về công ty.
Sở Mặc và anh ở trên hành lang chạm mặt nhau, thăm hỏi đôi chút, rồi rời đi. Lúc anh ta xoay người đang nói chuyện, “Đúng, hoa hồng, tòa soạn báo Hoa Tinh – “
Tống Khinh Dương nhớ lại mọi người nói Sở Mặc đang gặp gỡ một người bạn gái, xem chừng quả thực rất để tâm.
Tòa soạn báo Hoa Tinh, khéo như thế à?
Chử Duy Nhất nhận được một bó hoa hồng to, kiều diễm ướt át, nhất thời phòng làm việc ồn ào lên, hỏi thẳng anh ta là ai? Đường Vi nhìn trong trong ngoài ngoài hết một lần cũng chẳng thấy kí tên, chỉ có một câu. “Mỗi ngày vui vẻ.’’ Đơn giản khiến người ta chắt lưỡi.
Chử Duy Nhất ra vẻ như không biết, cười ha hả.
Đường Vi lặng lẽ hõi, “Là của Tống Khinh Dương tặng à?’’
Chử Duy Nhất nhìn chăm chú màn hình máy tính.
“Cậu không nói tớ cũng biết, hoa hồng – hoa hồng – anh yêu em – “Đường Vi hát lên.
“Đường Vi, cậu hát sai âm rồi.’’
Cả buổi chiều đó, Đường Vi chỉ cần đến cạnh cô thì tự động mà ngâm nga bài hát này.
Sau khi tan làm, Chử Duy Nhất vẫn không nhận được điện thoại của Tống Khinh Dương, cô tự nhiên mà ôm hoa hồng về nhà. Kết quả về đến nhà xong phát hiện trong nhà lại cúp điện rồi.
Chử Duy Nhất có chút chán nản. Cô tính toán là cuối tuần dọn nhà, kết quả hiện tại làm cho cô hoàn toàn không có cách nào ở tiếp nữa. Trời nóng như vậy, không có điện, buổi tối chẳng có cách nào ngủ.
Cô thu dọn xong hành lý, chuẩn bị nhanh lẹ đi khách sạn ở một đêm, đúng lúc ngày mai cũng phải đi công tác. Gửi một tin cho Lý Mạo, bảo cậu ngày mai đến nhận Đại Miêu Miêu và cá của cô. Tiện thể cuối tuần đến giúp cô dọn nhà.
Chờ lúc Chử Duy Nhất xách theo hành lý đi ra, lại thấy một bóng dáng đang đứng ở trong sân.
Dưới tàng cây nho, hình dáng anh cao lớn đang đưa lưng về phía cô, đường nét tuấn lãng. Anh hơi ngước đầu nhìn quả nho xanh nơi đỉnh đầu.
Chử Duy Nhất ực một cái mới gọi, “Tống Khinh Dương, sao anh lại tới đây?’’
Nghe thấy giọng nói của cô, anh chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi trên hành lý bên tay cô, dừng lại nhất thời, “Muốn đi bây giờ à?’’
Chử Duy Nhất vội vàng giải thích, “Không, trong nhà lại bị cúp điện.’’
“Vậy em muốn đi đâu?’’
Chử Duy Nhất im lặng một chút rồi thành thật khai báo, “Đi khách sạn.’’
Tống Khinh Dương đi tới trước mặt cô, mắt không hề chớp mà nhìn cô, “Vì gì mỗi lần anh đợi được đều là kết quả.’’
Chử Duy Nhất không hiểu nguyên do, đến khi thấy vải băng quấn lấy bàn tay anh, cô kêu lên, “Tay anh làm sao thế?’’ Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Tống Khinh Dương trầm mặc một chút, “Không sao, không cẩn thận cắt một cái.’’ Anh vươn tay nhận lấy rương hành lý của cô.
“Em tự làm được.’’
“Tay trái anh không bị thương.’’ Anh kiên trì.
Chử Duy Nhất thở dài, “Làm sao anh qua đây được?’’
“Đón xe.’’ Đương nhiên là không có cách lái xe đến.”Anh thấy tin nhắn ngắn của em rồi, đến lúc anh chuẩn bị hồi lại điện thoại di động không điện được.’’ Anh ngoắc ngoắc khóe miệng, “Anh sợ anh không đến, còn không biết khi nào có thể nhìn thấy em. Em cũng chẳng thông cảm anh đây một người bạn trai mới nhậm chức?’’ Nói xong, vẻ mặt anh buông lỏng.
Chử Duy Nhất thẹn, “Không có, thời điểm em nhận được sự sắp xếp lãnh đạo đã gửi tin cho anh rồi.’’
Tống Khinh Dương có chút bất đắc dĩ, “Ngay cả một cơ hội hòa hoãn anh cũng không có. Chử Duy Nhất, em không công bằng với anh. Em có thể dùng thái độ đối với Ninh Ninh đối xử với anh không?
Chử Duy Nhất ngượng ngùng dời ánh mắt đi, “Anh đói bụng không?’’
Tống Khinh Dương thở dài, “Đói.’’
“Vậy em nấu cơm cho anh?’’Cô đang cẩn thận mà thử, anh sao lại không làm được.
Tống Khinh Dương nhìn mấy túi hành lí lớn bày đặt trên mặt đất phòng khách, “Lúc dọn nhà gọi anh.’’
Hai người đi siêu thị trước, rồi đi nhà trọ của Tống Khinh Dương.
Tống Khinh Dương lấy một đôi dép nữ từ tủ giày, của nữ, số 37, đúng với chân của cô, Chử Duy Nhất mím môi cười.
Lần trước khi cô đến còn mang dép lê của anh.
“Chuẩn bị cho em à?’’ Chử Duy Nhất nói với anh.
Tống Khinh Dương kiêu ngạo nuông chiều mà xách đồ đến phòng bếp. Trong lòng Chử Duy Nhất ấm áp tràn đầy, tựa như tâm tình khi còn bé mùa đông ba đến trường đưa cô đôi giày vải.
Tay anh bị thương, lúc này chỉ có thể (đứng) nhìn một bên. Hai món một canh, một là nấm xào, một là tôm nõn xào hạt ngô, còn có canh rong biển trứng gà.
Trước khi bắt đầu xào, Tống Khinh Dương cầm đến một chiếc tạp dề. “Của công ty phát dầu tặng.’’
Chử Duy Nhất một đôi tay ẩm ướt.
Tống Khinh Dương nói một câu, “Anh làm cho.’’
Anh đứng ở phía sau cô buộc nút, Chử Duy Nhất tựa hồ có thể cảm giác được anh hoàn thành động tác.
“Được rồi.’’
Chử Duy Nhất vội vã hoàn hồn, nghiêm túc xào rau.
Tống Khinh Dương đứng ở phía sau cô, “Sao em lại biết xào rau?’’
“Biết năm lớp mười một ấy, em ở một mình liền tự chơi đùa.’’ Cô nói khẽ, không nghe ra tâm tình gì.’’ Mỗi lần xào xong đều không muốn ăn.’’
Tống Khinh Dương híp mắt một cái, anh nhớ rõ khi đó cô rất gầy, đồng phục học sinh mặc lên người rộng thùng thình, xương quai xanh xinh đẹp bắt mắt lạ thường.
“Chiều cao khi đó của em chính là hiện tại, 168, 84 cân, dùng lời bây giờ mà nói cực kỳ có phẩm chất.’’ Cô quay đầu lại trên mặt mang ý cười dịu dàng.
“Vậy bây giờ thì sao? Bao nhiêu cân?’’
“Giữa 98 đến 102 cân, không mập bao nhiêu.’’ Cô quay đầu, đem món ăn đổ xong, lúc chuẩn bị thêm một đĩa thức ăn nữa, Tống Khinh Dương ôm lấy cô từ phía sau.
“Anh cảm thụ chút xem có béo hay không.’’ Anh trầm thấp lờ mờ mà nói rằng.
Chử Duy Nhất có phần bụng nhỏ, sờ lên rất thoải mái. Tay anh vẫn còn trên bụng nhỏ của cô, cô nghe được tiếng cười của anh.
Chử Duy Nhất xấu hổ, “Bụng nhỏ là do ngày thường ngồi nhiều.’’
Tống Khinh Dương ồ một tiếng,nhưng vẫn chẳng chịu buông tay ra.
“Tống Khinh Dương – “Chử Duy Nhất gọi tên anh.
“Ừm.’’
“Anh thích em không?’’ Chử Duy Nhất lỗ mãng hỏi xong rồi lại hối hận.
Có thích em hay không, ngày kỷ niệm thành lập trường đó cũng sẽ không lên tiếng xóa bỏ khẩn trương. Anh chính là người trước mặt em kia.
Anh thấp giọng, mang theo vài phần bất mãn, vài phần bất đắc dĩ, “Chử Duy Nhất, anh chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa từng gặp gỡ người khác. Trước ba mươi tuổi, nếu như không gặp được người anh thích, anh sẽ không kết hôn.’’