Cô đi qua, Phí Thiệu Dương không kìm được lòng liền giữ tay cô lại.
- Vợ à?
Diêu Mỹ Nhân tưởng mình nghe nhầm, cô rút tay lại rồi lúng túng.
- Sao thế?
Anh ngẩng lên nhìn cô một cách dịu dàng khác thường khiến cô hơi sợ.
- Có thể không ly hôn không?
- Anh uống rượu à?
- Một chút.
- Ừm… Tôi không thể.
Phí Thiệu Dương thất vọng buông tay cô ra, cô cũng thở dài cất bước.
Về phòng, Diêu Mỹ Nhân vẫn không thể ngủ được, thậm chí còn tỉnh táo hơn hẳn.
Cô nằm trằn trọc xoay hết bên này sang bên kia, rất lâu sau thì thấy tiếng mở cửa. Cô nghĩ Phí Thiệu Dương sẽ ngủ ở phòng riêng, không ngờ anh lại trở về đây.
Diêu Mỹ Nhân nằm im thin thít giả vờ ngủ, lưng quay lại phía cửa, nhưng tim đập loạn lên.
Phí Thiệu Dương nhìn vợ nằm cô đơn trên giường, anh muốn tới ôm cô ngay lập tức, nhưng bộ đồ đang mặc khi nãy đi uống rượu đã ôm qua nhân tình. Anh đi tới tủ, tìm một bộ đồ ngủ của mình rồi vào nhà tắm.
Khi anh đi ra, Diêu Mỹ Nhân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Anh đoán cô đã ngủ say.
Nhẹ nhàng nằm cạnh, anh thao thức nhìn trần nhà. Người ta thường có câu, nếu người nhà làm ta buồn phiền, chứng tỏ ta đang có một gia đình. Nếu vợ chồng còn bất hòa, hãy biết ơn vì ta vẫn còn cả đôi.
Cứu vãn được không?
Bố anh rất bận, nhưng từ khi anh bé tới giờ, mỗi khi ông ấy về nhà đều vui vẻ. Đó là vì có mẹ anh. Và mỗi lần ông ấy ra ngoài đi làm, mẹ anh đều lưu luyến dù tối sẽ gặp lại. Anh nhận ra, bố mẹ anh có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, không phải vì họ rất rất yêu, mà là sự ổn định, tình cảm ổn định, yêu thương ổn định, các yếu tố cuộc sống ổn định và hài hòa. Anh rất kính trọng bố anh, cảm thấy ông ấy cao quý, không hẳn vì ông giỏi và có địa vị khiến người người tôn sùng. Ông ấy chung thủy với mẹ anh, dù ngoài kia đầy cám dỗ, ông ấy vẫn chỉ đặt mẹ anh trong tim. Dẫu mẹ anh là một người phụ nữ đã qua một lần đò, trái tim tổn thương vỡ vụn, ông vẫn vui vẻ nhặt từng mảnh và ôm vào lòng, nâng niu ghép lại, giữ gìn và bảo tồn bền bỉ.
Anh nghiêng người, một tay tự gối đầu, một tay vòng qua eo vợ. Anh chưa từng ôm một người phụ nữ nào ở tư thế này, kiểu trên giường ôm từ sau lưng này chỉ có người khác ôm anh mà thôi.
Diêu Mỹ Nhân giật mình, Phí Thiệu Dương liền biết cô chưa ngủ.
Anh nói nhỏ, thì thầm quyến rũ.
- Chưa ngủ, hửm?
Cô ním nhẹ môi, chỉ hơi gật đầu, rồi nhấc tay anh ra khỏi bụng mình. Anh bướng bỉnh lại ôm cô, còn kéo cô chặt về phía người anh.
- Nằm im đi, chúng ta vẫn là vợ chồng.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Cô quay lại nhìn Phí Thiệu Dương, hôm nay sinh nhật anh nhưng nhìn ánh mắt buồn phiền thế.
Ngón tay anh nghịch ngợm trên eo cô, hít hà mùi thơm từ mái tóc dài. Anh chậm rãi nói.
- Một bậc vĩ nhân có nói thế này. Trời có bốn mùa xuân- hạ- thu- đông. Đất có bốn phương đông- tây- nam- bắc. Người có bốn đức cần- kiệm- liêm- chính. Thiếu một mùa thì không thành trời, thiếu một phương thì không thành đất, thiếu một đức thì không thành người. Mỹ Nhân, tôi chưa tốt với em, là tôi không đúng. Tôi không muốn thiếu em, đừng ly hôn nữa.
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy không thở được, nói được như này chứng tỏ Phí Thiệu Dương không say. Là thổ lộ, là nhận sai, là níu kéo. Anh nói tới lần thứ hai, thì đó không phải nhất thời nữa rồi.
- Phí Thiệu Dương!
- Ừm!
- Một là không yêu, hai là yêu cho thật đàng hoàng tử tế. Chúng ta không còn trẻ nữa, lấy thời gian đâu mà yêu hết người này đến người kia. Nhưng tôi không yêu anh. Trước giờ đều không yêu anh.
Phí Thiệu Dương vuốt mái tóc cô, rồi gục vào gáy cô đáp lại.
- Không sao, từ từ rồi sẽ yêu.
- Không đâu, tình cảm không phải cứ muốn yêu là yêu được.
- Tôi không ngại thử thách. Điều ước sinh nhật, tôi ước em sẽ không ly hôn với tôi.
Diêu Mỹ Nhân tròn mắt nhìn chồng, hiện tại anh ấy hèn mọn và cố chấp khiến cô phát cáu.
Anh nhìn cô chằm chằm, bất ngờ đặt xuống một nụ hôn. Cô né tránh, anh không bỏ cuộc, lại nhoài người muốn hôn cô.
Hôn được một cái, anh buông cô ra, da diết lặp lại.
- Đừng ly hôn nữa, tôi sẽ không ly hôn với em đâu.