Anh Thấy Nắng Hạ Trong Mắt Em

Chương 4




Anh Tuấn chống cằm, nghiêng đầu nhìn Ánh Hạ, đôi mắt cười của cậu chàng dường như có phép thuật khiến cho Hạ mê mẩn, nhưng rồi Hạ chẳng dám nhìn lâu.

Hạ cũng biết ngại.

15 phút đầu giờ kết thúc, cô rời lớp, cả lớp lại khôi phục vẻ nhốn nháo khi nãy, đứa nào đứa nấy cũng tò mò thầy, cô nào sẽ dạy Toán cho lớp mình, Hạ cũng mong mình sẽ được học với một giáo viên hiền dịu một chút.

Nhất Trung đứng dậy, nghiêm giọng:

“Cả lớp, nghiêm.”

Cả lớp đứng dậy, chào thầy, ánh mắt mấy đứa đều hướng về người thầy bước vào từ cửa lớp. Dáng thầy mũm mĩm, đeo một cặp kính lão, mái tóc hoa râm, trông cực kỳ hiền lành khiến cho đám học sinh phải kính trọng.

Thầy kêu cả lớp ngồi xuống, thầy đi tới để cặp trên bàn giáo viên, đứng trước cả lớp, chậm rãi mở lời:

“Chào các em, thầy tên Linh, thầy sẽ đồng hành với các em xuyên suốt năm học này, mong các em sẽ học hành chăm chỉ để đạt thành tích cao trong học tập.”

Thầy nói tiếp:

“Hiện tại các em đã lên lớp 10, không còn giống như năm lớp 9 lớp 8 như hồi cấp 2 nữa, bạn nào lười thì thay đổi cách học để đạt thành tích cao, bạn nào chăm chỉ học tập thì tiếp tục phát huy.

Như các em đã biết thì năm nay đổi mới chương trình, chúng ta sẽ không học chương trình cũ của các anh chị đi trước nữa mà học chương trình giáo dục phổ thông 2018. Chương trình mới các em sẽ rất bỡ ngỡ, và đây cũng là lần đầu thầy cô dạy chương trình mới nên chắc chắn sẽ rất nhiều khó khăn. Mong các em chú ý bài vở để không hổng kiến thức nhé!”

Hạ ngồi dưới chăm chú lắng nghe, ngược lại, hai đứa bàn trên cứ ngồi cười hí hí không biết ý tứ gì cả. Chúng nó tám đủ thứ chuyện trên đời, thì thào bên tai rồi cười rung cả người.

Hạ mong cho chúng nó bị thầy bắt đứng.

Sau khi thầy nói xong thì bắt đầu vào học. Bài đầu tiên cũng khá dễ, Hạ nghe bài giảng và làm các ví dụ trong sách thì đã hiểu bài. Làm bài xong thì chả biết làm gì thêm, con bé quyết định quan sát cả lớp xem có gì vui vui.

Nhìn một hồi thì chả có gì vui cả, mới đi học ngày đầu, đứa nào cũng lạ lẫm đều trong thế bị động để chờ người chủ động bắt chuyện. Chuyện này cũng chả lạ gì, ngày đầu đi học ai cũng vậy cả, Hạ cũng thế.

Hạ lấy cây bút chì từ trong hộp bút của mình ra, vẽ cây vẽ cỏ, vẽ nguệch ngoạc vào trong tờ giấy nháp, Hạ chán nản, thả bút xuống rồi đưa tay chống cằm, chỉ mong cho tiết Toán trôi qua nhanh nhanh để mà đi tìm Ngọc Mai tám chuyện.

Nhất Trung quay xuống tám chuyện với Tuấn, Trung nhỏ giọng hỏi:

“Mày có định đăng ký thi học sinh giỏi Lý không, đi học thêm cùng với tao đi, ôn dần đi là vừa.”

Đỗ Hùng thằng này tai có vẻ thính phết, đã cố gắng nói cho thật nhỏ để thầy không để ý được mà nó ngồi bên cạnh còn nghe được, Đỗ Hùng huých cùi chỏ vào người Nhất Trung, nói:

“Học Lý à, tao cũng chưa tìm chỗ học thêm đây cho đi với.”

Thằng Trung khinh bỉ nhìn Đỗ Hùng, nói tiếp:

“Anh Hùng ạ, chúng tôi đi học Lý để đi bồi dưỡng thi học sinh giỏi, tôi tưởng anh giỏi Lý lắm mà, hồi lớp 9 thi cuối kì có mỗi con 10 Lý cái mồm nói rõ to lên bảo “tao giỏi Lý từ trong bụng mẹ”, giờ xin đi học à? Mơ đi cưng, anh đây không cho mày theo cùng.”

Hùng cười nhạt, nó đưa ra lời cảnh cáo:

“Một là mày cho tao theo học, hai là tao mách mẹ mày mày trốn đi chơi net.”

Thắng làm vua thua mách mẹ.

Nhất Trung nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ:

“Đcmm, học thì học, đéo gì cũng lôi chuyện chơi net ra dọa, lần cuối cùng đấy.”

Thằng Hùng đắc ý cười thầm, đưa tay làm dấu oke, đến khi nó sắp cầm bút để tiếp tục làm bài thì phía sau lưng có đứa nào đang khều mình, nó quay lưng ra sau nhìn thì thấy Hạ đang cầm cây bút chọc chọc vào người nó.

Hùng hất cằm, khó hiểu:

“Sao thế Hạ?”

“Mày có muốn nhận tao làm đệ tử không?”

Đỗ Hùng khó hiểu, Hạ chỉ đành nói tiếp.

“Vì mày độc mồm độc miệng, vì khi mày sắp die mày sẽ tung chiêu trò bẩn.”

“Mày thấy tao vậy nên mày mới kêu tao có nhận mày làm đệ tử không á?” Đỗ Hùng cạn lời.

Hạ gật đầu: “Chứ sao, nếu mày không thâm độc như loài tu hú thì tao cũng không nhận mày làm sư phụ.”

Nói thâm độc như tu hú thì có vẻ hơi quá, nhưng sau những gì nó làm thì trông có vẻ…cũng không giống tu hú mấy.

Hạ sắp xếp từ ngữ trong đầu sao cho chuẩn xác, chuẩn bị mở miệng nói sao cho đúng thì thấy Hùng đã gật đầu, nó đổi giọng thành một ông lão trung niên đứng tuổi với vẻ đã trải qua bao nhiêu chuyện khiến cho bản thân thâm thúy và hiểu rõ sự đời, nó ôn tồn bảo với Hạ:

“Tiểu đệ à, ta thật sự thấy vui khi con nhận ta làm sư phụ, sau này ta biết cái gì sẽ dạy con cái đó, con nhất định sẽ nên người.”

Hạ cong môi cười, gật đầu tỏ vẻ thành kính: “Đa tạ sư phụ, người dạy thế nào cũng được nhưng đừng dạy hư con.”

Người nãy giờ chẳng thèm lên tiếng giờ mới mở miệng nói chuyện, Tuấn nhỏ giọng cảnh báo Hạ:

“Hạ à, đừng nghe lời thằng Hùng, nó dạy hư Hạ đấy, lời khuyên trân thành gửi đến Hạ.”

Hạ lắc đầu, vui vẻ đáp lại:

“Tuấn cứ yên tâm, Hạ biết thế nào là tốt cho mình.”

Nói dứt câu thì tiếng trống hết tiết cũng vang lên từng nhịp. Thầy sắp xếp tài liệu cất vào cặp của mình, nhắc nhở vài điều rồi kêu cả lớp nhớ hoàn thành bài tập, Hạ chờ thầy nói xong vọt nhanh ra khỏi lớp, nó cực kì vui vẻ, muốn kể chuyện mình vui đến thế nào cho con bé Mai nghe.

Đi ra khỏi lớp, trên hành lang đều là một nhóm tụm năm tụm bảy nói chuyện, có đứa cao ráo, có đứa nhỏ gầy, đều là những gương mặt chưa từng gặp qua. Thật ra Hạ cảm thấy mình khá may mắn khi đã thi vào THPT B, nếu thi vào trường THPT A thì không biết bây giờ Hạ đang làm gì, có lẽ là đang lủi thủi một mình đâu đó trong giờ ra chơi.

Hạ chạy sang lớp của Ngọc Mai, thấy con bé đang đứng dựa người vào lan can hành lang, mắt con bé chăm chăm nhìn vào một vị trí, Hạ tò mò đưa mắt nhìn theo, cuối cùng cũng biết Ngọc Mai đang nhìn cái gì.

"Thích ngắm trai đến vậy à?"

Ngọc Mai nghe được có giọng nói đột nhiên phát ra ngay cạnh bên tai, nó giật mình hoảng hốt, quay qua thì thấy Ánh Hạ đang đứng bên nhìn chằm chằm vào mình, nó bực bội:

"Mày không muốn tao sống thọ hay sao mà hở tí là làm tao hết cả hồn thế hả?"

Đôi mắt Ánh Hạ long lanh, ngây thơ nhìn Ngọc Mai:

"Tao thấy mày ngắm mấy anh đẹp giai là sống thọ ngay lại liền ấy mà."

Ngọc Mai cạn lời, thật sự cứ nói chuyện với Ánh Hạ là nó lại bị Hạ đớp cho không biết phải trả lời thế nào.

Ngọc Mai không biết nói gì thêm, lại quay xuống nhìn mấy anh lớp trên chơi đá cầu dưới sân trường.

"Học hành sao rồi, lớp có gì vui không?" Ánh Hạ mở lời, hỏi tình hình của Ngọc Mai.

Ngọc Mai thở dài:

"Vui vẻ gì, chán òm, mới đánh trống vào lớp thì cô đã kêu lấy sách vở ra học bài, giảng 7749 cái đạo lý làm người, sống ở đời phải biết trân quý…"

Hạ nhìn theo cái cầu bị mấy anh lớp trên đá qua đá lại, trả lời:

"Qua khối Tự nhiên học không, quá đã, quá vui."

Ngọc Mai xị mặt, ghét ra mặt.

"Tao thà tính xem một lớp có bao nhiêu anh đẹp trai còn hơn là tính mấy cái bài tập có nhiều số liệu công thức."

"Thế mày chọn tao hay mấy giai đẹp?"

Mồm mép Ngọc Mai nhanh lắm, không cần suy nghĩ mà đáp liền luôn:

"Tao chọn mấy anh đẹp."

Ánh Hạ không còn gì để nói, bỏ về lớp để Ngọc Mai đứng nhìn một mình, Ngọc Mai biết mình lỡ lời định chạy đi kéo Hạ lại thì tiếng trống vang lên thông báo vào tiết 2, Ngọc Mai đành phải chờ chút nữa ra chơi chạy qua lớp Ánh Hạ dỗ dành con bé.

Ánh Hạ vào lớp, tuy rằng giận dỗi Ngọc Mai nhưng vẫn phải giữ thái độ thân thiện với các bạn khác. Hạ ngồi vào bàn, lấy sách vở môn Tiếng Anh ra rồi ngồi chờ cô vào lớp dạy.

Hạ không khỏi thở dài, cái môn Tiếng Anh này là môn mà Hạ ghét nhất, cũng là môn mà Hạ học dở nhất.

Hạ còn nhớ hồi lớp 8, Hạ thi Tiếng Anh được có 4,5 điểm, xin cô mãi cô mới không kêu phụ huynh lên làm việc. Từ đó Hạ cũng học Tiếng Anh chăm chỉ nhưng điểm số chỉ dừng ở lại là 6,0.

Ánh Hạ đành mặc kệ, học đến đâu hay đến đấy, cứ cố gắng là sẽ thành công.

Thật ra thì những tiết đầu tiên của các môn, thầy cô sẽ bỏ ra một ít thời gian để giới thiệu bản thân, sau đó thì đến phần giới thiệu chương trình dạy học mới cũng như các bài cần chú ý học. Mấy tiết đầu tiên của các môn sẽ thấy rất thoải mái, nhưng dần về sau sẽ không còn thấy thoải mái nữa mà muốn được giải thoát.

Đó chính là sốc kiến thức!!!