Ảnh Thành Đôi

Quyển 1 - Chương 5: Ta vốn vô tình 5




Vương gia cũng không để tâm đứa nhỏ này, thuận miệng đáp ứng, Niên Cửu Lung thật sự trở thành Ảnh Cửu Cửu.

Sáng sớm, Ảnh Cửu Cửu bò dậy khỏi giường, dưới mắt có quần thâm, dường như ngủ không ngon lắm.

Hắn nhìn xung quanh bốn phía, căn phòng này tuy tinh tế sạch sẽ nhưng hơi mang chút tinh quái, có một cái bàn, trong góc có chậu nước, còn có một cái tủ quần áo. Chỗ ở của mười ba quỷ vệ Tề vương phủ rất thoải mái, đều là mỗi người một phòng, Ảnh Cửu Cửu mới đến, vừa vặn có phòng trống, cũng đủ để một đứa trẻ như hắn ngủ.

Ảnh Cửu Cửu đứng lên rửa mặt, trời cuối thu lạnh lẽo, nước giếng sáng sớm lạnh đến tận xương, đông đến đầu ngón tay đau đớn, hắn rửa mặt xong, nước trên mặt còn chưa kịp lau, cửa đã bị đẩy ra, một góc áo màu đen lọt vào tầm mắt.

Ảnh Thập Tam một tay bưng hai khay gỗ bước vào, đặt đồ ăn sáng gồm cháo bánh lên bàn, dương dương tự đắc cong môi với Ảnh Cửu Cửu: "Dậy sớm nhỉ, đến đây ăn sáng nè."

Ảnh Cửu Cửu lung tung lau mặt, đi tới ngồi xếp bằng trước bàn, bưng bát cháo lên, nhíu mày nói: "Không phải có nhà ăn sao, ta ăn cùng các tiền bối là được, không cần cố ý chăm sóc ta."

"Ai chăm sóc đệ chứ..." Ảnh Thập Tam nở nụ cười, "Ta đang chăm sóc bản thân cơ." Dứt lời tay trái cầm đũa run rẩy gắp thức ăn.

Y không quen dùng tay trái, đồ ăn gắp lên lại rơi xuống, thử lại vài lần, Ảnh Thập Tam thở dài, ném đôi đũa đi, cầm lấy miếng bánh bắt đầu ăn.

Ảnh Cửu Cửu nhìn cánh tay phải rũ xuống của y, nhíu mày hỏi: "Tay?"

"Tối hôm qua đi đến Lâm Châu đàm thoại bị người ta đánh, bị đánh trúng gân tay." Ảnh Thập Tam không quan tâm nói, bỗng nhiên nheo mắt lại, "Sợ không, làm ảnh vệ nguy hiểm thế đó."

"Đó là do huynh tệ." Ảnh Cửu Cửu hừ một tiếng.

Đôi mắt hạnh cong cong của Ảnh Thập Tam có chút cười nhạo: "Tên nhóc xấu xa, nếu đổi lại là đệ chắc chắn sẽ bị dọa khóc."

"Ta là tên nhóc xấu xa, huynh cũng không khác mấy." Ảnh Cửu Cửu không thèm nâng mắt, gắp một miếng thịt bò giơ bên miệng Ảnh Thập Tam, giống như đang ra lệnh nói: "Ăn."

Thập Tam khẽ sửng sốt khẽ nhếch môi, ngay sau đó thịt bò đã bị nhét vào miệng.

"Ối ta không thích thịt bò, đệ gắp cho ta miếng trứng nào..."

"..."

Mấy ngày gần đây Tề vương phủ không yên bình, Tề vương gia bình thường giống như trời quang trăng sáng nay có thêm vài sợi tóc bạc ở thái dương, mày vẫn luôn nhíu chặt, ảnh vệ rất bận rộn, cùng hộ vệ truyền tin thường xuyên chân không chạm đất. Ảnh Thập Tam bị thương có thể ở trong phủ tĩnh dưỡng, hôm nay sau giờ ngọ* vẫn nhận được mật lệnh, lại đi Lâm Châu truyền tin mật.

(Giờ ngọ: 11h-13h)

Khi quay về Tề vương phủ đã là đêm khuya, một đêm mưa thu đầm đìa, cuồng phong thổi cuốn mấy cây bạch quả thân thô ráp, ánh chớp lập lòe, sấm sét liên tục nổ vang.

Ảnh Thập Tam thay xiêm y ướt đẫm, nấu nước tắm rửa, sau một lúc mới nhớ hình như cửa sổ phòng đứa nhỏ nào đó còn chưa đóng chặt, y phủ thêm ngoại bào vân cẩm đi ra ngoài, theo hành lang uốn lượn đi đến sương phòng nhỏ ở cuối cùng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, đốt nến trên bàn, đóng chặt mấy cửa sổ.

Y nhìn sang bên giường, đứa trẻ ngủ trên đó cuộn thành một cục, chăn mỏng che đầu, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng sấm, chân lộ ra khỏi chăn của Ảnh Cửu Cửu run rẩy, cả người lại lùi vào trong góc.

Vương gia có lệnh, Ảnh Thập Tam toàn quyền chăm sóc đứa trẻ lai lịch thần bí này.

"Dỗ ngủ cũng coi như là một loại bảo vệ nhỉ."

Ảnh Thập Tam đi đóng cửa, dời giá cắm nến sang một bên, đi qua bế Ảnh Cửu Cửu đang run bần bật ở góc giường lên đặt lên đùi, vỗ nhẹ sau lưng như dỗ dành: "Được rồi Cửu Cửu, không sợ không sợ..."

Ảnh Cửu Cửu nửa ngủ nửa tỉnh, mông lung nắm lấy tay Ảnh Thập Tam.

"Ở đâu." Ảnh Thập Tam ôm đứa bé trong lòng, lưng tựa vào đầu giường, hôm nay y thật sự rất mệt mỏi, chân không chạm đất bôn ba một ngày một đêm, còn bị thương nhẹ, khi nghỉ ngơi còn phải làm hộ vệ cho đứa bé này.

Ảnh Thập Tam là nhỏ tuổi nhất trong mười ba quỷ vệ, không nghĩ tới phong thủy thay phiên luân chuyển, có một ngày y cũng phải đi chăm sóc người khác.

Ảnh Thập Tam đã quen ngủ nơi hoang dã, hoàn cảnh ác liệt nhất cũng có thể nghỉ ngơi nếu có thể, không bao lâu y đã ôm Cửu Cửu nửa tựa vào đầu giường nhắm mắt ngủ.

Ảnh Cửu Cửu sớm đã tỉnh giấc, nhắm mắt, gương mặt ửng đỏ đến mang tai, lẳng lặng ghé vào người Ảnh Thập Tam, phía sau lưng được một cánh tay thon dài ôm lấy. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mặt Ảnh Thập Tam gần trong gan tấc, lông mi ôn hòa rũ xuống, hơi thở còn lẫn mùi dược liệu nhàn nhạt, cho dù ngủ khóe miệng cũng vẫn hơi hơi cong lên.

Người này thoạt nhìn thật yếu ớt. Bộ dạng mềm mại dễ bắt nạt.

Ảnh Thập Tam nhăn mặt nhíu mày, nghiêng người nằm qua một bên suy tư, ta vì sao lại chọn người này vậy trời...

Hình như là bởi vì hắn thấy y dễ bị bắt nạt.

Ngoài cửa sổ lại có tiếng sấm nổ vang, Ảnh Thập Tam bị tiếng sấm chấn đến mơ hồ, sờ sờ bên cạnh, đụng được đến lưng Ảnh Cửu Cửu, liền kéo người vào trong lòng ôm lấy, hàm hồ hai câu: "Mau ngủ đi Cửu Cửu... Đừng sợ nha..."

"... Ta không có sợ cái này... Chỉ là ta vừa nằm mơ..." Ảnh Cửu Cửu nói thầm, che tai đỏ mặt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ảnh Cửu Cửu bị gió đông lạnh lẽo luồng qua khe cửa thổi tỉnh, nhìn về phía mép giường, đệm giường bên đó được trải cẩn thận, không có lấy một nếp nhăn.

Ảnh Thập Tam không biết đã ăn mặc chỉnh tề từ khi nào, một thân hắc y vân cẩm, ngồi trên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, một chân dẫm lên song cửa sổ, trong tay phe phẩy cây quạt nhỏ đen tuyền kia, ánh sáng buổi sớm nhu hòa chiếu rọi sườn mặt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Ảnh Cửu Cửu thắt đai lưng, tùy ý buộc tóc lên, nhìn theo tầm mắt Ảnh Thập Tam hướng ra ngoài: "Nhìn cái gì..."

Trên đường đi cách đó không xa, bốn vị hắc y nhân xếp hàng chỉnh tề đi qua, có thể cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương trên người mỗi người họ, sát khí cường thịnh, vô tâm vô tình, ánh mắt mỗi người đều như vũng nước đọng, trên người có vô số vết thương tựa như công trạng, tỏ rõ thân thể này là đi ra từ địa ngục gian nan như thế nào.

Hôm nay là ngày Ảnh cung mở ngục, lại có thêm một đám tử sĩ sống sót gặp lại được ánh mặt trời sau những ngày cố gắng sống sót trong địa ngục. Bọn họ đã nhiều năm chưa thấy qua mặt trời. Bọn họ có được một chủ nhân, từ nay về sau vì ngài mà sống, vì ngài mà chết, trở thành cái bóng của chủ nhân, thề sống chết cùng nhau.

Đó chính là ảnh vệ. Cũng không phải tất cả ảnh vệ đều có tư cách bước vào ảnh cung, cũng không phải tất cả người đi vào đều có thể sống sót trở ra.

Đôi mắt hạnh trong trẻo của Ảnh Thập Tam không gợn sóng, nhìn bọn họ nhưn hìn cây cỏ bình thường, ngón tay xoay xoay cây quạt của mình.

Ảnh Cửu Cửu nhìn bốn người lạnh lùng đi qua, trong ánh mắt tràn đầy dao động, theo bản năng thở dài: "Muốn trở thành ảnh vệ nhất định rất gian khổ."

"Đúng vậy, chịu đựng khổ hình, truy đuổi tung tích không kể ngày đêm..." Ảnh Thập Tam vẫn luôn trầm mặc nhẹ giọng nói, "Nhưng mà bọn họ cũng chỉ là phế phẩm đi ra từ Ảnh cung."

"Phế phẩm?" Ảnh Cửu Cửu mở to mắt.

Ảnh Thập Tam dùng quạt vén sợi tóc rũ trên trán hắn: "Ảnh vệ hoàn mỹ không phải như thế,, ít nhất cũng phải bình thường một chút."

"Càng bình thường, càng hoàn mỹ." Ảnh Thập Tam xoa đầu Cửu Cửu, "Đi ăn cơm."

"Huynh đây là đang ghen tị với người ta." Ảnh Cửu Cửu một bên than thở một bên buộc lòng đuổi theo.

Ra khỏi phòng, theo hành lang uốn lượn đi xuống, vừa vặn giáp mặt với bốn ảnh vệ đi về phía tây kia.

Ảnh Cửu Cửu hơi ngửa đầu nhìn thần sắc lạnh băng của bốn người, khí thế áp bách bao phủ quanh thân còn nặng hơn lúc nãy, làm cho người ta không rét mà run, không tự chủ được lui về phía sau. Ảnh Cửu Cửu theo bản năng lui lại hai bước, lui đến bên người Ảnh Thập Tam.

Hắn khiến cho bốn ảnh vệ kia chú ý, đôi mắt bốn người như chim ưng lợi hại nhìn chằm chằm bên này, ánh mắt lại chưa từng dừng trên người Ảnh Cửu Cửu, mà là đối diện với Ảnh Thập Tam ở phía sau.

Ảnh Thập Tam nheo mắt cười, bốn người kia chỉnh tề nghiêng người chừa ra một con đường.

Ảnh Cửu Cửu kinh ngạc hé miệng.

"A, vì sao..."

"Bởi vì có thứ tự trước sau nha, chúng ta đến trước mà."

"Sợ cái gì, bọn họ cũng không đợi chúng ta ăn cơm." Ảnh Thập Tam thúc giục đẩy Ảnh Cửu Cửu đi.

Trong vương phủ luôn phá lệ thanh tịnh, Tề vương không gần nữ sắc, hơn ba mươi rồi cũng không nạp lấy một người thiếp thất, phủ đệ to như vậy chỉ có Tề vương là chủ.

Hậu viện từ trước đến nay luôn náo nhiệt, ảnh vệ thị vệ tranh thủ lúc rảnh rồi, thừa dịp hôm nay Tề vương không sai bảo, mấy ảnh vệ nhỏ tuổi ở bàn đá sau viện bày trò vật cổ tay.

"A a Cửu Cửu lại thắng rồi!"

Ảnh Cửu Cửu năm nay mới chín tuổi, vóc dáng bằng Ảnh Thập Tam khi thẳng người ngồi xổm, cổ tay nhỏ bé yếu ớt kia lại vô cùng có lực, mấy tiểu tử hai mươi tuổi cũng chưa chắc thắng được hắn.

Ảnh Cửu Cửu ba tuổi đã điều động nội lực, tư chất lại thượng đẳng, đến hôm nay cũng coi như nội lực hùng hậu, chỉ là tuổi còn nhỏ nên cũng không tạo ra được uy lực gì.

Ảnh Thập Tam vừa mới đi ngang qua, bị Ảnh Ngũ giữ lại, cười đùa nói: "Tiểu tử Cửu Cửu đó kiêu ngạo thật, nhanh đi giáo huấn Cửu Cửu một chút."

"Phốc." Ảnh Thập Tam dùng quạt giơ lên che khóe miệng lại, "Sao ngươi không tự đi đi?"

"Ngươi đi ngươi đi, các ngươi đều là con nít như nhau." Ảnh Ngũ rất thích xem náo nhiệt, lớn như vậy rồi còn động một chút là ồn ào.

Ảnh Thập Tam ngồi xuống đối diện bàn đá, giơ một ngón tay với Ảnh Cửu Cửu, một tay kia chống má, híp mắt nhìn Cửu Cửu: "Nhường đệ đó, cho đệ dùng hai tay, ta dùng một ngón tay."

Lúc nãy ở rất xa Ảnh Cửu Cửu đã thấy Ảnh Thập Tam khoanh tay thăm dò lắc lư đi tới, vẫn nghiêng người ngắm y.

Ảnh Cửu Cửu nhướng mày, bàn tay nhẹ nhàng cầm ngón tay Ảnh Thập Tam đưa đến, nặn nặn, khớp xương y rất nhỏ, lòng bàn tay có vết chai, da thịt lại mềm mịn cực kỳ.

Ảnh Cửu Cửu kề sát tai Ảnh Thập Tam thấp giọng nói: "Ai, tay huynh thật nhỏ thật mềm nha..." Nói xong còn nhẹ nhàng cào ngón tay Ảnh Thập Tam một chút.

"Cái gì?" Ảnh Thập Tam cứng đờ, đầu ngón tay tái nhợt lập tức phủ một tầng hồng nhạt.

Ảnh Cửu Cửu nhân cơ hội áp tay Ảnh Thập Tam lên bàn.

"Đa tạ."

......

Ảnh Ngũ: "Tiểu Thập Tam ngươi mất tập trung!"

Ảnh Thập Tam: "Ta không..."

Đang lúc náo nhiệt, Ảnh Thất từ mái hiên rơi xuống, thản nhiên nói: "Hôm nay phụng chỉ nghênh đón thế tử vào phủ."

Nhất thời mọi người đứng trang nghiêm, Ảnh Thập Tam nắn vuốt chiếc quạt trong tay, ánh mắt khẽ động.

Dưới gối Tề vương không có con, lại là đường huynh đệ với đương kim thánh thượng, chiếu theo lệ tiền triều, thế tử này là cháu trai của Tề vương.

Hoàng đế Đại Thừa và Tề vương Lý Uyển thuở nhỏ lớn lên cùng một chỗ, tình như thủ túc, Tiên Tề vương vì tránh hiềm nghi, tự mình xin rời khỏi kinh thành, lập phủ ở Tuân Châu, Lý Uyển kế tục tước vị, ngày ngày mặc sức ăn chơi, đương kim Thánh Thượng lại nghĩ đến Tiên hoàng nợ thúc phụ và đường đệ quá nhiều, đến nỗi ngài bao dung mọi chuyện, Tề vương không gần nữ sắc, dưới gối không con, hoàng đế có khuyên bao nhiêu cũng không lọt tay hắn.

Thánh thượng bênh lâu không khỏi, lại vội vàng hạ chỉ lập chi thứ làm Tề vương thế tử, chẳng lẽ thánh thượng đã chống đỡ không nổi, lại tiếp tục bị người ta mê hoặc rồi.

Trong lòng Ảnh Thập Tam suy tính không ít, đáng tiếc một đề tài thú vị như thế lại không có người để nói, còn nghĩ nếu quả thật như thế, bận nhất là đám ảnh vệ bên người rồi.

Nếu là đứa trẻ bình thường còn dễ đối phó, nhẹ nhàng bóp một cái là lấy được mạng nó.

Chỉ tiếc đó là thế tử, liên lụy quá nhiều.

Ảnh Cửu Cửu lại không nghĩ sâu xa như vậy, dù sao cũng chỉ là trong phủ có thêm một thằng nhóc khiến hắn cúi đầu nghe lệnh.

Mấy ngày gần đây Tề vương luôn chui đầu vào thư phòng, ngày nghênh đón thế tử cũng chỉ nhìn hai cái, liền vừa văn khó chịu quay về phòng nghỉ ngơi, để cho đám người hầu chăm sóc hắn.

Hiện giờ hoàng đế long thể bất an, Nhị hoàng tử rục rịch muốn động, Tề vương và Giang thái úy trao đổi thư từ suốt một thánh có thừa, thân thể hoàng đế cũng ngày càng sa sút, Tề vương sớm đã sứt đầu mẻ trán, nào còn có tâm trạng lo cho một đứa trẻ.

Tề vương thế tử là cháu họ tên Lý Gian Ninh, cũng không thân thiết gì, được đưa đến làm con thừa tự của Tề vương, chỉ mới có năm tuổi, đứa nhỏ này đang ở tuổi nghịch ngợm, ba ngày không trèo nóc lật ngói là không chịu nổi, mỗi ngày hắn đi dạo trong phủ, phía sau có một đám thị nữ đuổi theo, mang nước và điểm tâm theo hầu hạ hắn.

Lý Gian Ninh đang chạy bỗng nhiên đứng bất động, ngẩng đầu nhìn bóng người trên mái hiên, bỗng nhiên dẫm chân một cái: "Người đâu!"

Ảnh Thất phút chốc dừng ở trước mặt thế tử, quỳ một ngối cúi đầu nói: "Thế tử."

Mấy ngày gần đây vương gia bận tối mặt, chỉ đành phái Ảnh Thất đi theo bảo vệ an toàn cho thế tử, đi theo bên người hắn.

Lý Gian Ninh chỉ tay về phía mái ngói lưu ly, thanh thúy ra lệnh: "Đi bắt cái tên ở trên mái hiên xuống cho ta."

"Vâng."