Trên đường đến tiệm photocopy, Đàm Lê cảm thụ sâu sắc về lý do mình bị mắc nghẹn vào thời điểm mấu chốt khi cô tỉnh dậy, đúc kết ra được kết luận:
Sắc đẹp mê hoặc.
—-Dưới tình cảnh như thế, đối diện với một gương mặt xinh đẹp đến vậy, không thể nói nên lời quả thật là một chuyện thường tình.
Đàm Lê cũng vì thế mà vui vẻ tha thứ cho bản thân.
Nhưng tha thứ thì tha thứ, biện pháp cứu chữa vẫn phải làm. Nghĩ thông suốt về điều này, Đàm Lê móc cái ba lô màu trắng hình vỏ sò của mình lên nhanh chóng đi lên trước vài bước, lắc lư đến trước mặt Tần Ẩn.
Hôm nay cô mang một cái áo sơ mi kẻ vuông, bên ngoài là một chiếc áo khoác tây trang đen mỏng. Ba lô vỏ sò nghiêng sang một bên, Đàm Lê lồng tay vào hai cái túi tiền nhỏ, nhìn sát Tần Ẩn thăm dò.
Gương mặt người nào đó đẹp quá thể, không còn một chút nét lười biếng giễu cợt và trào phúng cô khi nãy.
Đàm Lê tiếc nuối hạ mắt, đứng thẳng lại xoay người: “Anh nên cười nhiều hơn mới phải, dù sao anh cũng không có bạn gái.”
“Tại sao phải cười.”
“Đương nhiên là để tạo phúc lợi xã hội rồi. Người đẹp mà không cười chính là một dạng lãng phí tài nguyên.” Đàm Lê đúng tình hợp lý.
Tần Ẩn đáp lại ngụy biện của cô: “Thế liên quan gì đến bạn gái?”
“Này hả,” Cô gái nhỏ không giấu được ý cười xấu xa nhảy ra từ đáy mắt, “Bởi vì không có chủ là tài nguyên công cộng, có chủ rồi thì là tài sản cá nhân đó.”
Dáng vẻ rất hùng hồn.
Khóe miệng Tần Ẩn khẽ cong lên.
Khóe mắt Đàm Lê liếc thấy, nhạy bén quay đầu: “Anh lại vừa mới cười, đúng không?”
“Không có.”
“Không thể nào, tôi cá luôn,” Đàm Lê lết đến gần anh, đè thấp âm thanh, “Cô gái đứng phía trước kia, nhất định đã chụp được bức ảnh lúc anh cười.”
“…….”
Tần Ẩn nhíu mi.
Bị ánh mắt anh nhòm đến, nữ sinh bên đường kia cuống quýt thu điện thoại lại, che che giấu giấu quay sang người bạn bên cạnh nói hươu nói vượn.
“Chậc, lại hung dữ lại lạnh lùng rồi.” Đàm Lê cười vui sướng khi thấy người gặp họa, “Bạn gái anh sau này nhất định là vất vả lắm.”
Tần Ẩn liếc nhìn Đàm Lê.
Anh không nói gì, nhưng Đàm Lê đã tự động lý giải ánh mắt kia thành ham học hỏi chờ đáp án, cô rất vui vẻ bẻ ngón tay giải thích.
“Anh xem, ngoại trừ việc phải đưa tin giải thích cho toàn bộ nữ sinh trong trường ra, còn phải chịu được cái kiểu lãnh cảm của anh, mà quan trọng nhất là, cô ấy phải thời thời khắc khắc lo lắng ‘tài sản cá nhân’ của mình sẽ bị bao nhiêu người phụ nữ mơ ước.”
Đàm Lê dừng lại, quơ quơ ngón út và ngón áp út khều khều, nghiêng người….cười xán lạn.
“Có phải là thảm lắm đúng không?”
Tần Ẩn im lặng vài giây, rốt cuộc mới đặt câu hỏi: “Tại sao phải đăng tin giải thích cho bộ sinh viên nữ?”
“Đương nhiên là bởi vì cô ấy được(*) shh——”
(*) Không biết có ai nhớ đoạn này không nhỉ, Đàm Lê nói về việc bạn gái ngủ với Tần Ẩn mới phải giải thích ấy, có chương nữ chính nói với Thịnh Nam về việc này nè.
Trước khi từ ngữ khủng bố thốt lên, Đàm Lê đã kịp dừng lại trước vạch nguy hiểm.
Đàm Lê nháy nháy mắt, vô tội chuyển để tài: “Khụ, cái kia, tiệm photo sao còn chưa đến nữa nhỉ?”
“…..”
Tần Ẩn híp mắt chau mày.
Đối diện cô gái vì chột dạ mà bước nhanh qua bóng người anh, cuối cùng Tần Ẩn vẫn nhân từ lựa chọn không so đo.
Lợi thế từ đôi chân dài nên sải bước dài cũng không cẩn phải cố gắng, Tần Ẩn chau mày, loáng cái đã đuổi kịp tới mái tóc đuôi ngựa dài của cô gái.
*
Tần Ẩn rời khỏi cuộc sống đại học cũng đã phải hơn ba năm. Còn Đàm Lê, thì càng không có chuyện trải qua cuộc sống vườn trường đứng đắn hoặc bình thường bao giờ.
Hơn nữa ở một góc độ nào đó thì cả hai đều giống nhau ở chỗ không kiên nhẫn và sợ phiền toái, kết quả lại được bầu cử lên làm lớp trưởng, nên là ở phương diện công việc của lớp trưởng về cơ bản là không có kinh nghiệm gì.
Trong tiệm photo.
Đàm Lê lười biếng tựa vào tường, đối diện với chồng tài liệu trắng bóc càng ngày càng cao kia, cô cảm nhận được sọ não của mình đang bắt đầu đau râm ran.
Nhìn chòng chọc vài giây và thấy bộ máy kia không hề có ý định sẽ dừng lại, Đàm Lê ngoẻo đầu lại nhìn Tần Ẩn: “Anh nói xem chúng ta bảo các sinh viên khoa công nghệ thông tin tự đến lấy đề, được chứ?”
Tần Ẩn nghe vậy thì nâng mắt đáp: “Cô nghĩ có thể được sao.”
“Tôi thấy được mà.” Đàm Lê trịnh trọng nghiêm túc gật đầu.
Tần Ẩn nghẹn họng, một nhân viên cửa hàng đi ngang qua nhịn không được cười bảo: “Một khoa ít nhất cũng phải một hai trăm người nhỉ. Cô bạn này, cô muốn gọi người đến lật quán chúng tôi luôn sao?”
Đàm Lê lại không tim không phổi đưa ra đề nghị: “Vậy nói họ chọn thời gian mà đến. Lấy lý do này của anh, tôi có thể lấy ra một buổi chiều để sắp xếp lại cho hợp lý.”
Tần Ẩn lạnh lùng giễu: “Nằm mơ.”
Đàm Lê: “……”
Nhân viên đi ngang qua đã dừng lại, bị hình thức đối thoại này của hai người làm cho nhịn không được, cười cười bày cách: “Tôi thấy cũng không đến nổi, nhiều nhất thì khoảng bốn năm người là cầm hết rồi. Nếu không hai người xem gọi bạn cùng phòng hoặc bạn bè đến giúp đi?”
Tần Ẩn không nâng mắt: “Phòng một người.”
Đàm Lê cười nhạt: “Không có bạn.”
Nhân viên tiệm: “…….”
Trầm mặc hai giây, người này càng buồn cười: “Vậy hai người quả thật là một đôi rồi đó, ứng theo câu nói này thì—-quá đẹp nên không có bạn bè, đúng không?”
Tần Ẩn và Đàm Lê cùng khựng lại.
Đàm Lê hoàn hồn cũng bật cười. Cô cọ cọ chóp mũi, nhất thời không biết được là mình đang tức cười hay chỉ là cười thôi: “Tôi và anh ấy thoạt nhìn giống bồ nhau lắm sao?”
Nhân viên kinh ngạc, đầu lắc như trống lắc hai vòng: “Hai người không phải một đôi ư? Không thể nào?”
Đàm Lê khiêm tốn hỏi: “Vậy nhờ ngài nói xem, chỗ nào không thể?”
Tần Ẩn im lặng, ánh mắt dời đến bên người cô.
Ước chừng cảm nhận được Tần Ẩn không muốn nói gì, Đàm Lê nghiêng mặt nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi. Photo đống bài tập này còn lâu, ước chừng nửa giờ…nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, khó lắm mới tìm được người để nói chuyện phiếm, nếu không tôi sẽ chán chết mất.”
“Chán?” Tần Ẩn khoanh tay đặt lên ba lô, thật sự rất lạnh lùng, “Đề Toán cao cấp và Đại số tuyến tính tôi có mang theo đây, cô muốn xem quyển nào, lớp trưởng Toán?”
“…….”
Đàm Lê rất muốn dùng tròng trắng mà liếc anh, cuối cùng vẫn nhịn xuống im lặng kháng nghị trường kỳ.
Tần Ẩn bình tĩnh nâng mắt liếc nhìn cô.
Nhân viên cửa hàng vui đến mức khó tả: “Tôi chưa từng thấy ai có khí chất hợp rơ nhau hơn hai người đấy, nhìn kiểu gì cũng là một cặp, mà đã lên đại học rồi, tự do yêu đương, có gì đâu mà ngại ngùng không thừa nhận chứ?”
Đàm Lê ngửa cổ chua chua, mượn cơ hội quay đầu xuống núi: “Chung tôi thật sự không phải…..”
“Ôi, đến đây.” Nhân viên khoát tay, “Các bạn tiếp tục đi, tôi bận đi trước.”
Không thể giải thích Đàm Lê cũng không quá quan tâm, cô quay đầu lại: “Vậy giờ đống bài tập đó phải làm sao đây, anh trai nhỏ Tần Ẩn?”
“…..”
Âm điệu lười nhác khi đến phân xưng hô thì ngân nga hơn, nghe thấy câu này đáy mắt Tần Ẩn có một loại cảm xúc nhoáng lên.
Ánh mắt anh rơi trên người Đàm Lê.
Đối diện không đến một giây, Đàm Lê đã nở nụ cười: “Hử? Không thích xưng hô mới sao? Chúng ta quen nhau đã lâu rồi, anh trai nhỏ anh trai nhỏ khách sáo biết bao nhiêu. Nếu không thích danh xưng này, vậy nên gọi anh là gì đây? Tần Tần, Ẩn Ẩn, ộp pa?”
Trong mắt Tần Ẩn đều là hình ảnh cô bé ấy.
Mới quen biết đâu được bao lâu, ấy thế mà hiện tại chú nhím nhỏ đã nhiều lần nhảy qua đường giới hạn cao thế của anh và diễu võ giương oai.
Tần Ẩn còn cho rằng mình dù không tức, thì ít nhất cũng có chút bực.
Nhưng gì cũng không có.
Hoặc là nói đáy lòng anh vừa loáng bám rễ chút ‘bực’ đòi leo lên, và khi anh chân chính nghĩ muốn ‘dạy dỗ’ Đàm Lê, thì hành động mà anh làm ra lại hoàn toàn không giống.
Tần Ẩn nhếch mắt lên.
Khóe mắt thấy, nhân viên vừa mới trêu chọc bọn họ đã vòng về.
Khóe môi Tần Ẩn nhếch lên khó phát hiện.
Đàm Lê nhìn thấy nụ cười này.
Người lãnh cảm lại nở một nụ cười không quá lãnh cảm, làm cho đáy lòng cô dâng lên một hồi chuông cảnh báo.
Cô cảm thấy bản thân tốt nhất là nên trốn đi.
Nhưng chậm mất rồi.
Không chờ cho Đàm Lê có động tác, trên đầu cô bỗng dưng nặng xuống. Người nào đó vô cùng tự nhiên sờ sờ đầu cô, thậm chí với chiều cao cách nhau hai mươi cm kia cũng bị người nọ kéo gần lại bằng cách áp sát xuống—-
“Nếu là bạn gái, thì gọi thế nào tùy em ấy.”
Đàm Lê cứng đờ.
Bên tai khẽ khàng như ảo giác, quanh quẩn bên thân là một mùi hương lãnh cảm mộc mạc được gió thổi bay: “Tôi gọi điện thoại cho người tới lấy, cô liên hệ với các lớp trưởng khoa công nghệ thông tin đi.”
Người nọ xoay người rời đi, nhân viên vừa lúc đi ngang qua người cô bấy giờ vang lên nụ cười bỡn cợt: “Quan hệ thân thiết như vậy mà còn nói không phải một đôi, cô bạn cũng dễ thẹn thùng quá. Như vậy sẽ tội nghiệp cho anh người yêu lắm.”
Đàm Lê: “……….”
Anh ấy tội nghiệp? Anh tội cái đầu á.
Dù cho lòng không phục mà bày ra hàng loạt tâm tư muốn ‘trả thù’, nhưng Đàm Lê vẫn rất nghe lời lấy điện thoại ra chuẩn bị liên hệ cho các lớp trưởng khoa công nghệ thông tin.
Cô ngồi lùi về một góc bàn của cửa tiệm photo.
Lớp 1 khóa 72 chuyên công nghệ thông tin, trừ Tần Ẩn ra thì số người Đàm Lê có thể gọi tên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói là lớp trưởng các lớp khác.
Vậy nên muốn liên hệ với những người đó, cách duy nhất là thông qua lớp trưởng lớp 1.
Trước đó vì Đàm Lê muốn tìm ra được ký túc xá của Tần Ẩn để ‘báo ơn’, đã liên lạc qua với lớp trưởng lớp 1, nhưng cũng chỉ là chat với người lạ thôi chứ không có kết bạn.
Lần này Đàm Lê chuẩn bị bào chế đúng cách.
Chỉ là khi cô vừa chuẩn bị nhấn vào nhóm lớp, avatar đen ngóm hiện lên làm đầu ngón tay cô dừng lại.
——-Toàn bộ đều là trạng thái giấu tên.
——-Tin nhắn chưa đọc, 99+.
Nhớ đến là vì lời đồn còn chưa được sáng tỏ nhờ ai kia truyền bá, mí mắt Đàm Lê giật giật.
Cô nhấn vào góc bên phải để mở đọc tin, nhìn những dòng tin bay nhảy vèo vèo trước mắt.
Đàm Lê: ……..
Bọn họ hàn huyên cái quễ gì mà nhiều thế?
Lướt nhanh qua hai trăm tin nhắn, thì có một tin nhắn vừa mới vừa nóng hôi hổi nhảy ra—–
Bầu không khí trong lớp học mới được xây dựng rất hài hòa, Đàm Lê và Tần Ẩn dù thụ động song vẫn có đóng góp xuất sắc không thể xóa nhòa.
Cô không nhẫn nại đọc hết, chỉ lướt nhanh như gió rồi kéo xuống, và tìm ra được nguyên nhân trắng trợn nằm giữa đoạn đối thoại.
【……..】
【Tám chuyện thẳng mặt như thế, mấy cậu không sợ đương sự không vui à?】
【Nhân vật lớn không có xem tin nhắn nhóm đâu】
【Đúng vậy, hôm nay tôi còn cố tình lục lại, hai nhân vật lớn giống nhau lắm, trừ việc vào nhóm tìm thông tin nghiệm chứng ra, thì cho đến tận bây giờ cũng không thấy rep tin】
【Có khi là tắt thông báo nhóm rồi cũng nên】
【Đó gọi là khí chất nhân vật lớn đó, i i】
【……..】
Đàm Lê lạnh lùng hừ một tiếng, nheo mắt. Cô rất hòa thuận mà theo ý bọn họ, làm như không thấy—–dù sao nhấn vào cũng là ngoài ý muốn.
Chỉ là khi ngón tay Đàm Lê còn đang lướt tìm mấy lớp trưởng khác, thì một tin nhắn mới nhất hiện lên.
【Đêm qua sau 12 giờ, tôi nhìn thấy ở ký túc xá nữ hai nhân vật lớn đi về cùng với nhau đó】
Trên nhóm là hàng loạt các dấu chấm hỏi tạo nghi vấn, thì nặc danh phao tin đã nhắn thêm một câu.
【Sau đó thì không rõ nữa, hai người cứ núp ở trong góc tối của bên sườn ký túc xá, hình như đại thần nam khôi áp đại thần hoa khôi lên tường hôn đấy】
Trên nhóm im lặng vài giây, mấy nhân vật không tham gia bấy giờ hiện hồn lên hết.
【?????】
【Áp tường hôn á? Nam khôi A(*) thật đó, chênh lệch chiều cao cứ như trong truyện ra vậy, kích thích quá】
(*)A trong AOB, alpha, kiểu khí chất đàn ông, nam tính mạnh mẽ ấy.
【Cuộc sống đại học là đây sao, tốt thật đó】
【…….】
Đầu lưỡi Đàm Lê liếm qua hàm trên, khó chịu nheo mắt lại.
Chừng qua vài giây, cô gõ xong một đoạn, hừ một tiếng cười khinh rồi gửi đi.
Vì thế, trong nhóm với vô số acc clone này, đột nhiên hiện lên một ID với tên thật xuất hiện——
【Đàm Lê】:
“Bạn học này, chắc bạn nhìn lầm người rồi. Chúng tôi mà hôn sẽ không phải là tư thế kia đâu. Bình thường tôi sẽ ở tư thế tấn công áp người ta lên tường, kabedon(*) anh ấy đó.”
Nhóm clone: ……..
Trên nhóm tĩnh mịch và im lặng thật lâu.
Đàm Lê trả thù thành công, rũ mắt cong cong, im lặng cười lên thật sung sướng như kẻ điên tìm được khoái hoạt.
Đáng tiếc còn chưa duy trì khoái hoạt này được bao lâu.
Trên nhóm lại hiện lên một tin nhắn mới.
【Y】:.
【Y】: Vậy thì vất vả cho em quá.
————–
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Không ngứa người không phải là phong cách của anh Lê.